Trác Phàm cùng phụ tử Ngô gia đều đã ngồi xuống, Bách Lý Cảnh Ngọc cũng đại mã kim đao ngồi xuống chủ vị, không thèm để ý bộ dáng bản thân lúc này có thể sẽ chọc cho người ta cười đến chết mất.
Hai người thiếu nữ thì vẫn đang tận tâm hầu hạ.
"Tiên sinh, ngươi là tri âm của ta, hẳn là sẽ không để ý bổn phủ đang như này lại trò chuyện với ngươi. Nhưng ngươi để ý thì ta cũng chịu, ta cũng không thay đổi, dù sao bổn phủ chủ luôn luôn như thế, đã nói là làm, nổi danh tùy hứng, ha ha ha..."
"Phủ chủ đại nhân tuyệt đối đừng đổi, ta chính là thích tính tình ngay thẳng của ngài!" Trác Phàm Vội vã khoát khoát tay, càng thêm thêm tán thưởng nói: "Tụ Kim Thành là địa bàn của ngài, ngài thích thế nào thì thế đó, ai có thể quản được? Nếu người nào có ý kiến hay ngang ngược quấy nhiễu, hoặc là không quen nhìn, vậy để hắn xéo đi. Phải để cho tất cả mọi người đều biết, nơi này ai là chủ!"
Bách Lý Cảnh Ngọc sáng mắt lên nhìn Trác Phàm, trong mắt chớp động lên ánh sáng dị dạng, sau đó đứng phắt lên, vội vã đi đến bên cạnh Trác Phàm, bàn tay mập dính kéo tay Trác Phàm, kích động nói: "Huynh đệ à, tri âm à, tại sao ta không sớm được gặp ngươi chứ? Tất cả mọi người đều nói bổn phủ chủ nên xem xét lại bản thân một chút cho đúng như một phủ chủ, ngươi mới hiểu được lòng bổn phủ chủ. Hôm nay gặp mặt, thật sự là hận gặp muộn mà!"
"Ta cũng giống vậy, hắc hắc hắc..." Trác Phàm gượng gượng nói, đồng thời rút tay ra khỏi đống mỡ heo kia, vẻ mặt lại kích động hưng phấn, làm cho Bách Lý Cảnh Ngọc càng mừng rỡ không thôi.
Cái gì gọi là ‘Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ’. không phải chính là đây sao?
* Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần, Bỗng nhiên quay đầu lại, Người ở ngay đó, Ở nơi lửa đèn tàn.
Ngàn dặm mới gặp được tri âm, bằng hữu, hắn sao có thể không mừng rỡ?
Hai cha con Ngô Giang Đào thì lại đồng thời xuất hiện vẻ mặt âm trầm, trong đầu cứ như 10 ngàn thảo nê mã phi nước đại. Cía tên mập mạp tùy hứng này, thật vất vả mới trói được hắn lại, kết quả bị mấy câu của tiểu tử này mà lại biến thành thành ngựa hoang mất cương, vung chân không ngừng.
Aizz, Bách Lý Cảnh Ngọc, chính là không có tự mình hiểu. Người ta đang lòng ngươi, là bởi vì chẳng mấy chốc người ta sẽ rời khỏi nơi này, chẳng còn chút quan hệ gì với ngươi, chúng ta mới phải chung sống lâu dài với ngươi đây này!
Hắn có thể không quan tâm, nhưng ta quan tâm, ngươi lại còn thật nghe hắn, bỏ mặc mình. Ngươi xem lại ngươi đi, ta không chịu được!
Khụ khụ khục... Ngô Giang Đào vội ho một tiếng, không muốn để tên mập mạp này kích động thêm, sợ sau này lại càng xảy ra chuyện, rồi cười nhạt nói: "Thành chủ đại nhân, vị tiên sinh này còn muốn nói về chuyện phê chuẩn đường buôn bán với ngài, chẳng biết có thể dàn xếp được hay không..."
"A, phải phải,..." Bách Lý Cảnh Ngọc giật mình gật đầu nói, rút hai tay mập ú trở về, sau đó lại ngồi trở về chủ vị, nhăn mày lại, bày lên dáng điệu: "Aizz, có hơi khó làm rồi, Ngô hội trưởng, các ngươi hẳn là cũng biết, mặc dù đường buôn bán là vì tiện lợi cho buôn bán, nhưng dù sao con đường này thông hướng thẳng vào nội địa đế đô, không thể tùy tiện dùng. Mỗi lần khởi động truyền tống, đều phải nghiêm khắc kiểm tra. Ta thân là thành chủ Tụ Kim Thành, tuy đại quyền trong tay, nhưng càng nhiều lại là trách nhiệm. Ta không thể tùy tiện khởi động lối đi này, nếu xảy ra chuyện gì, người nào chịu trách nhiệm?"
Ngô Giang Đào nhăn mày lại, đầy ngưng trọng gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cũng biết chỗ khó xử của thành chủ đại nhân, chỉ là, vị tiên sinh này là khách hàng lớn của thương hội chúng ta, mong thành chủ đại nể mặt chúng ta mà dàn xếp một chút."
"Dàn xếp, dàn xếp như nào?" Bách Lý Cảnh Ngọc hừ hừ: "Vị tiên sinh này có bối cảnh gì, các ngươi biết không? Hắn muốn sử dụng đường buôn bán làm gì, các ngươi biết không? Cái gì các ngươi cũng không biết, sao ta dám dàn xếp cho các ngươi? Tối thiểu mỗi lần sử dụng đường buôn bán, cũng cần phải lập hồ sơ!"
Hai cha con Ngô Giang Đào liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía Trác Phàm, chỉ biết cúi thấp đầu, ra vẻ làm khó.
Vẻ mặt Trác Phàm bình thản, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng.
Tên mập này thoạt nhìn qua thì là người nghiêm cẩn như vậy sao, quen biết Hải Xuyên thương hội lâu như vậy, chút mặt mũi cũng không chịu bán? Sao có thể?
Hai địa đầu xà, bình thường chẳng lẽ không có chút liên hệ nào với nhau?
Mà lại, mấy lời vừa rồi của Ngô lão đầu, nhìn như là nói chuyện cho lão tử, nhưng thực là đang nhắc nhở mập mạp chết bầm này nên làm như thế nào.
Chẳng lẽ, hai bên là quan thương cấu kết, hố lão tử?
Trác Phàm híp mắt lại, trong đầu đã có tính toán, liền thản nhiên nói: "Thành chủ đại nhân, tại hạ và thành chủ đại nhân mới quen đã thân, hôm nay vốn muốn mượn uy phong của thành chủ đại nhân làm một chuyện nhỏ. Nhưng không ngờ thành chủ đại nhân với tư cách chủ của một thành, lại câu thúc như thế, không phải là tất cả chuyện có thể làm chủ. Cũng là do tịa hạ đường đột. Xem ra tại hạ vẫn phải bỏ thêm thời gian đến đế đô vậy."
Nói rồi, Trác Phàm đứng liền lên, chuẩn bị rời đi, chỉ là trước khi đi, vẫn vô tình nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Aizz, ở nội thành mà thành chủ mình đều không có quyền lực, lập cái chức thành chủ ở chỗ này làm gì, thật là mất cả hứng!"
"Ai nói?" Bách Lý Cảnh Ngọc lập tức giận dữ đứng dậy, không phục nói: "Bổn thành chủ đã nói là làm, có cái gì không làm được? Ngươi nói đi, ngươi muốn làm gì, ta cam đoan cho ngươi toại nguyện!"
"Thật sao?"
"Thật!" Bách Lý Cảnh Ngọc rất tự tin gật đầu.
Khóe miệng Trác Phàm xẹt qua một nụ cười tà ác, liền nói: "Ta phải dùng đường buôn bán!"
"Không có vấn đề, Lão Ngô, ngươi lập tức sắp xếp cho hắn đi dùng!" Bách Lý Cảnh Ngọc mười phần tiêu sái khoát tay nói.
Khụ khụ khục... Ngô Giang Đào lần nữa ho khan lên, hai gò má kìm nén đến đỏ bừng, liều mạng đánh ánh mắt cho hắn, nhưng bây giờ hắn lại đang nổi giận đùng đùng, cái gì cũng không để ý, còn cả giận nói: "Lão gia hỏa, ngươi ho cái gì mà ho, về nhà uống thuốc đi. Tóm lại, mỗi lần sử dụng đường buôn bán, cần trù bị ba ngày, ba ngày sau ngươi đi dùng, ta là thành chủ, ta nói là được!"
"Không hổ là thành chủ đại nhân, vậy tại hạ đa tạ!" Trác Phàm mạnh mẽ ôm quyền, không kìm được vui mừng, nói xong liền muốn rời đi, nhưng hắn mới đi tới cửa, tên mập mạp lần nữa hét lớn: "Chờ chút, quay lại đây!"
"Sao vậy, thành chủ đại nhân?"
Bách Lý Cảnh Ngọc ưỡn ưỡn bụng, vì tôn nghiêm bị làm nhục mà làm cho nóng đầu, chẳng cần bất cứ thứ gì đã ra quyết định cho phép, nhưng rất nhanh thì lại nhận ra mình còn chưa có chỗ được nào, hắn mới mười phần vô sỉ bắt đầu muốn nhận hối lộ, mà còn không phải dùng ám ngữ, cứ như vậy quang minh chính đại nói: "Ngươi nói tạ ơn ta, ngươi tạ như nào?"
Trác Phàm hơi nhếch miệng, đưa lên một cái giới chỉ, tên mập mạp kia cũng ngầm hiểu mà cầm lấy giới chỉ. Trác Phàm cười nhạt nói: "Thành chủ đại nhân, đồ được chứ!"
Bách Lý Cảnh Ngọc trố mắt thốt lên: "100 ngàn Thạch Ma linh khoáng?". Ngay sau đó cười thỏa mãn gật đầu: "Tiên sinh quả nhiên là tri âm của ta, sau này phải thường đi lại Tụ Kim Thành đó, cũng đừng quên bạn cũ này!"
"Yên tâm đi, thành chủ đại nhân, tại hạ nhất định sẽ thời khắc nghĩ đến ngài, ha ha ha..." Trác Phàm thản nhiên cười, sau đó khom người cáo lui!
Ra đến bên ngoài, Trác Phàm mới dám đá văng canh cửa, sắc mặt chợt lạnh xuống, nghiến răng nghiến lợi. Hải Xuyên thương hội đáng chết, lại quan thương cấu kết, chèn ép lão tử?
Hừ hừ, đáng tiếc, đã để lão tử gặp được tên mập mạp này, lão tử nhất định có thể phế cái tên trung gian như ngươi, xử lý ngon lành vị thành chủ này. Mà lại... chờ đến lần sau gặp mặt nhau, chỉ sợ toàn bộ thương hội đã vật trong túi của lão tử, hừ hừ...
Trác Phàm cười lạnh lẽo, trong mắt lóe lên hàn mang, rồi đó dứt khoát rời đi...
Một phương diện khác, thấy Trác Phàm rời đi, Ngô Giang Đào nhìn về phía tên mập mạp thỏa mãn, sắc mặt nặng nề nói: "Thành chủ đại nhân, đây thật không giống như trước đó chúng ta đã thương lượng!"
"Có gì không giống, không phải là để hắn lưu lại một ít gì đó, rồi thả hắn đi sao?" Bách Lý Cảnh Ngọc vuốt ve giới chỉ, cười đầy ý dâm nói.
Ngô Giang Đào nghe vậy thì run run, giận quát ầm lên: "Nhưng chúng ta còn chưa tìm hiểu được gì từ hắn, sau này liên lạc như thế nào, còn buôn bán như thế nào nữa?"
"Aizz, không dò xét chi tiết về khách hàng là nguyên tắc của thương hội các ngươi mà!"
"Nhưng lần này không giống vậy, thứ này trọng yếu bực nào, ngươi cần phải hiểu!" Ngô Giang Đào phẫn nộ nói: "Nó có thể là bảo vật vượt qua Bắc Hải Ngưng Giao, nếu lũng đoạn được nó, địa vị của chúng ta tại 5 châu sẽ khó có thể rung chuyển, chỗ lợi ích cướp được càng là nhiều vô số kể. Sẽ có vô số cường giả tranh nhau chen lấn tới chỗ chúng ta đặt hàng, chúng ta có thể khống chế toàn bộ dây xích thương nghiệp của cả 5 châu. Đến khi đó, được chỗ cho ngươi sẽ không ít!"
Sắc mặt Bách Lý Cảnh Ngọc chợt trở nên lạnh lẽo, quát lên: "Lớn mật, vật tư trọng yếu như vậy, há có thể qua tay đến các châu còn lại? Nếu Thừa Tướng đại nhân phát hiện..."
"Thành chủ đại nhân, cái đức hạnh của ngươi như nào, ta còn lạ lắm sao, có lúc nào ngươi quan tâm Kiếm Tinh đế quốc như vậy?"
"Ha ha ha... Đúng vậy, ta không quan tâm, dù sao Kiếm Tinh đế quốc không đổ được, cho dù được hay xấu đều không liên quan đến ta, vô tận tài phú mới cùng một nhịp thở với ta!"
Bách Lý Cảnh Ngọc cầm giới chỉ đến gần bên miệng hôn nhẹ một cái, mỉm cười nói: "Ma Linh Thạch trong này hơn cái chỗ các ngươi cho ta nhiều, có những thứ này, ta có thể khơi thông quan hệ tới Vương tôn quý tộc ở đế đô, nâng cao một bước, hắc hắc hắc..."
Cái thứ ánh mắt thiển cận, hừ! Ngô Giang Đào thầm hừ một tiếng, rồi cắn răng nói tiếp: "Lần này nếu chúng ta mượn cơ hội này hiểu rõ về vị tiên sinh kia giải, ngày sau còn có thể liên hệ được với hắn, Ma Linh thạch cũng sẽ được vô cùng vô tận cung cấp tới. Nhưng bây giờ... lỡ đâu hắn một đi không trở lại..."
"Yên tâm, hắn sẽ trở về!"
"Sao ngươi biết?"
"Chuyện buôn bán lớn như vậy, Hải Xuyên thương hội các ngươi có thể làm, đồng thời, ta với hắn hợp ý như vậy, hắn... Nhất định sẽ trở về!" Bách Lý Cảnh Ngọc mười phần chắc chắn nói.
Cha con Ngô Giang Đào trợn mắt há hốc mồm, đều bất đắc dĩ đến đen mặt, tên này lại còn nghĩ mình được đẹp lắm, tiểu tử kia nói cái gì hắn cũng tin.
Nhưng mà, hắn có một lời này đúng là không sai, chuyện mua bán lớn như này, Hải Xuyên thương hội bọn họ mới có thể làm. Nếu hắn muốn làm, không tìm bọn họ thì còn có thể tìm ai?
Nghĩ tới đây, hai người mới lại yên tâm đi không ít...