Sau khi lẳng lặng suy nghĩ sau một hồi, Ngô Giang Đào cùng Ngô Nhiên Trạch liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu, thậm chí còn có hối hận.
Bọn họ mang Trác Phàm đến đây, là muốn phối hợp với vị gọi là thành chủ đại nhân này, diễn một đoạn kịch, tận khả năng lấy được sự tín nhiệm của đối phương, sau đó thành lập quan hệ hợp tác kiên cố.
Nhưng vạn vạn không ngờ, tên này lại ngu dốt nói hết cả ra!
Bách Lý Cảnh Ngọc như này mà cũng được người ta khen cho lên tận trời, còn khiến tiểu tử ngu ngốc này tự ý tự làm chủ, đáp ứng toàn bộ yêu cầu của hắn, thật sự là kỳ tích.
Hoang Dâm Vô Đạo nư Bách Lý Cảnh Ngọc, người nào gặp mà không có ba phần khinh bỉ, xấu hổ làm bạn, tiểu tử kia, có thể chịu được phần buồn nôn này, tâng bốc không để lại dấu vết như thế, còn quả thật làm cho hắn sướng lên tận trời, đúng là nhân vật lợi hại.
Nghĩ tới đây, Ngô Giang Đào lại bất đắc dĩ nói: "Ta nói này, thành chủ đại nhân, lần này hội đàm, ngươi không biết thân phận của hắn, sao mà lập hồ sơ được?"
"Tùy tiện mở là được thôi, có gì khó đâu, bình thường không phải đều như vậy sao?" Bách Lý Cảnh Ngọc xùy cười: "Các ngươi đừng cho là ta không biết mấy thứ ngày bình thường các ngươi vận chuyển có mấy là thật, còn không phải tùy tiện báo ra tên hàng hóa bình thường là xong? Hừ hừ. . ."
Ngô Giang Đào cười khổ gật đầu, đúng thế, con đường thương nghiệp, có mấy thứ là có thể lộ ra ánh sáng chứ?
Ngô Giang Đào thở ra một hơi thật dài, lắc đầu phất phất tay, mang Ngô Nhiên Trạch muốn rời đi.
Nhưng bọn họ còn chưa đi được vài bước, giọng nói lười biếng của Bách Lý Cảnh Ngọc lại vang lên lần nữa: "Ngô lão gia tử, gần đây còn có mặt hàng nào được không, có thể đưa tới cho ta mấy thứ không?"
Ngô Giang Đào sững người, hiểu hắn nói là gì, rồi không hiểu sao lại quay đầu nhìn hai vị cô nương bên cạnh hắn, sâu xa nói: "Thành chủ đại nhân, ngài không phải đang có hai bé sao?"
"Aizz, gần đây luyện công hơi nhiều, cần quá nhiều lô đỉnh song tu. . ."
Ngô Giang Đào cười khổ: "Thành chủ đại nhân, nếu ngài thật sự dùng để song tu thì còn được, nhưng không đến mức bây giờ vẫn là Thần Chiếu cảnh. Chơi gái thì chơi gái, tìm nhiều cớ như vậy làm gì?"
"Đúng vậy, ta chơi chán hai bé này rồi, muốn đổi thử hai bé khác!" Bách Lý Cảnh Ngọc cũng thẳng thắn nói, rồi hắn chợt nhớ tới gì đó, bèn sâu xa nói: "Còn nữa, ta không muốn của nhà các ngươi, lỡ ngươi lại gài bẫy ta thì hỏng, hừ!"
Ngô Giang Đào bật cười nói: "Thành chủ đại nhân, ngươi có ý gì?"
"Có ý gì, ngươi tự hiểu!" Bách Lý Cảnh Ngọc hừ lạnh nói: "Tuy trước kia ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, không hiểu ngươi từng làm những cái gì, nhưng hai năm này hợp tác nhiều lần như vậy, nếu ta vẫn không biết gì, thì đúng là không khác thằng ngu. Ba năm trước đây, nữ nhân kia là do ngươi đưa tới, để nhi tử ngươi đến nháo sự vẫn là ngươi, uy hiếp ta muốn đưa ta đi trình lên Bách Lý Kinh Vĩ vẫn là ngươi. Đừng cho là ta không biết ngươi đang làm cái gì, hai năm này ta vì dàn xếp ổn thỏa, đã rất nghe lời rồi. Dù sao ta không quan tâm cái khác, chỉ để ý việc hưởng thụ những ngày tháng làm thành chủ là được, ngươi đừng có được nước mà lấn tới!"
Ngô Giang Đào hít một hơi, rồi gật đầu nối: "Được, dù sao làm cũng không được gì, lúc trước làm như vậy với ngươi, bởi vì lần nào cũng là ngươi cố tình gây sự, ta mới không thể không để ngươi an tĩnh lại một chút. Nhà giàu không tranh với quan viên, luôn là tiêu chỉ khuôn vàng thước ngọc của thương hội chúng ta. Ngươi không động tới ta, lão phu tất nhiên cũng không muốn đắc tội quyền quý. Thành chủ đại nhân nghỉ ngơi thật tốt đi, lão hủ cáo lui! Còn nữa. . . Lần này kêu ngươi hóa trang thành như này gặp khách, vốn định hạ mã uy cho người kia, sau này gặp khách còn có thể lấy tư cách chiếu trên mà gặp, dù sao ngươi là thành chủ, đừng làm mất mặt người Tụ Kim Thành!"
Nói xong, hai người Ngô Giang Đào thẳng đi ra cửa phòng, rất nhanh biến mất.
Đi được một đoạn, phía sau bọn họ lại bất chợt đến truyền đến một tiếng rống, "Lão tử muốn, ngươi quản được sao?"
Bách Lý Cảnh Ngọc bất mãn bĩu môi nói: "Lão tử như này thì sao, hôm nay chẳng phải vẫn có người thưởng thức sao? Hừ hừ, còn nữa. . . Vị tiên sinh kia thật là có ánh mắt, đúng là người đồng đạo, hắc hắc hắc. . ."
Ngoài kia, hai người Ngô Giang Đào ra đến thành bảo, sắc mặt Ngô Nhiên Trạch liền trở thành âm trầm, nhìn sang cha nói: "Phụ thân, không ngờ tên ngu ngốc lại thật đoán được, chuyện này không thể để nhị đệ biết, lúc trước hi sinh hai huynh muội có quan hệ không tệ với nhị đệ, hắn mà biết, hắn không nháo lật trời mới lạ"
"Ta biết, mà lại ta cũng sớm có đoán trước, chuyện này không gạt được!" Sắc mặt Ngô Giang Đào trở nên băng lãnh: "Lúc trước vì khống chế tên thành chủ khờ khạo, thật là động một số tay chân, nếu không phải kiêng kỵ tính tình Nhiên Đông, ta cũng không quan tâm thổ lộ ra chút chuyện nhỏ này. Tóm lại, sau này cố gắng trông trừng nhị đệ của ngươi, đừng để hắn lại có tiếp xúc với tên thành chủ đần độn này. Còn vị tiên sinh kia, ba ngày này tận lực liên lạc, đó là khách hàng lớn, cần phải lấy được sự tín nhiệm!"
Ngô Nhiên Trạch gật đầu đáp: "Yên tâm đi phụ thân, trong thời gian ngắn nhất, ta sẽ biến vị tiên sinh kia thành đồng bọn hợp tác lâu dài với chúng ta!"
Nghe được lời này, Ngô Giang Đào vui mừng gật đầu, nhìn đứa con trai trưởng với ánh mắt đầy tín nhiệm. . .
Ba ngày tiếp đó, Ngô Nhiên Trạch tận chức tận trách, tận tình địa chủ hữu nghị, vì muốn làm bạn với hai cha con Trác Phàm, mà du lãm đến không ít danh thắng cổ tích trong Tụ Kim Thành, đồng thời đưa tặng không ít khoáng vật Linh đan danh quý để làm lễ vật.
Mà lấy một trả một! Trác Phàm thuận tay đạt thành càng nhiều giao dịch với Ngô Nhiên Trạch, mấy chục Thạch Ma linh thạch, lần nữa giao cho Ngô Nhiên Trạch quản lý, làm cho hắn vui mừng quá đỗi, đây rõ ràng là dấu hiệu có thể lâu dài hợp tác. Bởi vậy, Ngô Nhiên Trạch càng thêm ra sức chiêu đãi Trác Phàm, đồng thời bắt đầu bán Ma Linh thạch ra phía ngoài, mà lại giá cả không ít, toàn bán cho thượng tầng xã hội.
Bách Lý Cảnh Ngọc thấy Hải Xuyên thương hội bồi tiếp khách ân cần đến như thế, đối phương lại là tri âm khó được của mình, hắn cũng bèn bớt thì giờ ra để tận tình địa chủ hữu nghị, bồi tiếp Trác Phàm đi đường phố, lui ngõ hẻm, tận lãm phong cảnh trong thành!
Mà thành chủ đại nhân và đại công tử thương hội lớn như này đích thân đi ra đi vào tiếp đãi một người, tình cảnh như vậy làm cho không ít người trong thành trợn mắt há hốc mồm, ào ào nghi hoặc không biết lai lịch của Trác Phàm ra sao.
Đương nhiên, cái gì bọn họ cũng không biết, bởi vì cho dù là hai người đi cùng, thăm dò rất lâu, vẫn cứ rất mơ hồ, bị Trác Phàm nhìn trái phải mà lừa gạt mất.
Bọn họ thăm dò hồi lâu, cũng hiểu ra Trác Phàm không muốn nói, chắc là có bí mật không thể cho ai biết, nếu là một vị thành chủ bình thường, nhất định sẽ lòng sinh hồ nghi, rồi muốn truy vấn ngọn nguồn, tìm hiểu ngọn ngành. Nhưng buồn cười thế nào lại là vị thành chủ như này, là công tử bột chẳng quan tâm cái gì cả, cứ tiêu dao cho thỏa tích, căn bản không có trách nhiệm mà một thành chủ nên có, vậy ra chẳng thèm truy cứu gì về Trác Phàm.
Hải Xuyên thương hội lại càng thêm không quan trọng, bọn họ chỉ biết trục lợi, không quản việc riêng của hắn!
Cứ như vậy, Trác Phàm vẫn có thân phận vô cùng thần bí, đã đặt chân đến Tụ Kim Thành rất lâu, lại không người hỏi đến, rất nhanh, ba ngày đã qua. Hải Xuyên thương hội đã chuẩn bị truyền tống trận thỏa đáng, chờ hắn đến dùng.
Tất cả những gì có quan hệ thủ tục đều được vị thành chủ vạn sự không để ý tới giải quyết, cái này chính gọi là tài có thể thông Thần, một đường thông suốt!
Nhưng ngay trước khi hắn mang tiểu tam tử rời khỏi nơi này, trở về Tây Châu, thì một đại sự chấn động toàn bộ Kiếm Tinh đế quốc chợt phát sinh.
Cũng chính là bởi vậy, bởi vì tên ác ma Trác Phàm này lưu lại dấu chân trên Tụ Kim Thành, mà mang cho kim ngân chi thành an ổn bình an mấy ngàn năm qua một tai hoạ ngập đầu khó mà tưởng tượng nổi!
"Thừa tướng đại nhân, thành chủ Tụ Kim Thành, Bách Lý Cảnh Ngọc dùng quan đạo truyền tống đến lễ vật, kính hiến thừa tướng đại nhân! Chúc thừa tướng đại nhân phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió!"
Đế đô, trong phủ thừa tướng, Bách Lý Kinh Vĩ trở lại phủ đệ của mình, bên cạnh là Thượng Quan Phi Vân và Đan Thanh Sinh, một tên thị vệ vội vàng đến trước mặt hắn, khom người quỳ xuống đất, hai tay dâng từng hòn đá màu đen.
Bách Lý Kinh Vĩ nhìn hắn, nhướng mày, sâu xa nói: "Ngươi nói đây là lễ vật mà tên phế vật Bách Lý Cảnh Ngọc kia kính hiếnlên? Hừ, mang về đi, bây giờ bản tướng phải đi gặp lão tổ tông, không rảnh thu lễ!"
"Cái này. . ." Người kia nghe vậy liền thấy khó xử, không biết nên làm cái gì cho tốt. Bởi vì trước khi đến đây, Bách Lý Cảnh Ngọc đã dặn đi dặn lại, nhất định phải dâng phần đại lễ này lên cho thừa tướng, trải đường cho con đường làm quan của mình. Nhưng bây giờ thừa tướng không thu, trở về hắn ăn nói thế nào?
Đan Thanh Sinh cười một tiếng, khuyên: "Bách Lý thừa tướng, một phen tâm ý của người ta, cần gì phải tránh xa ngàn dặm như thế? Ha ha ha. . ."
"Trảm Long Kiếm Vương có chỗ không biết, Bách Lý Cảnh Ngọc chỉ là một kẻ tầm thường thôi, bất học vô thuật, chuyên làm mấy chuyện bè lũ xu nịnh, bỉ ổi! Lần này hắn tặng lễ, tất có mưu đồ, ta há có thể lấy quyền mưu tư, lấy sự an nguy của đế quốc ra làm tiền đặt cược?" Bách Lý Kinh Vĩ khoát tay nói.
Thượng Quan Phi Vân đột nhiên nói: "Hắn nói là Thành chủ Tụ Kim Thành, Tụ Kim Thành là địa bàn của Hải Xuyên thương hội, ngươi đã chướng mắt hắn, tại sao lại đặt ở đấy?"
"Ta chướng mắt hắn, mới hắn đặt ở đấy!" Bách Lý Kinh Vĩ thản nhiên nói: "Từ khi bản tướng nắm quyền đến nay, luôn đại lực xúc tiến đường buôn bán, nếu để một thành chủ năng lực hơn người đến đó, tất nhiên ảnh hưởng với Hải Xuyên thương hội. Đúng lúc tên phế vật này đang không có gì làm, ta kêu hắn tới đó, một là làm tác dụng chấn nhiếp, chứng minh chúng ta còn đang chăm chú quan sát chỗ đó, để thương hội kiềm chế, đừng quá vượt mức. Thứ hai, hắn sẽ không tạo thành phiền toái gì cho thương hội, mấy năm này chắc cũng đã bị Ngô lão đầu xử cho tâm phục khẩu phục rồi. Tóm lại, hắn chỉ có tác dụng quản thúc nơi đó, bản tướng không trông cậy vào hắn có thể làm ra đại sự gì!"
Thượng Quan Phi Vân ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, trêu đùa: "Ha ha ha. . . Thừa tướng đại nhân hảo tâm cơ, sử dụng tất cả mọi người đến chết, phế vật cũng không buông tha!" Sau đó nhìn về phía hòn đá màu đen, trong mắt lóe qua vẻ kỳ sắc: "A, đây là vật gì, sao trước kia bản vương chưa thấy qua?"
Người thị vệ kia chợt nở một nụ cười thần bí, rồi vội vàng khom người cúi đầu: "Khởi bẩm thừa tướng đại nhân và hai vị Kiếm Vương, đây là hàng hóa mà Hải Xuyên thương hội mới nhập được, cực kỳ trân quý, chỉ cần một viên nhỏ đã đáng giá một triệu thạch thánh linh thạch, nhưng mà vẫn cung không đủ cầu. Ngắn ngủi trong vòng ba ngày, các đại vương tôn quý tộc danh môn danh tướng trong đế đô đều tranh nhau tranh mua, chuyện này đã truyền khắp toàn bộ thượng tầng đế quốc. Những vương gia tướng quân còn lại, thành chủ đại nhân đều đã bái lễ lên, không có người nào cự tuyệt được, thừa tướng ngài khả năng vừa hồi đế đô, còn không biết thứ này cũng dễ hiểu. . ."
"Há, ghê gớm vậy sao, đây là cái quái gì vậy?" Thượng Quan Phi Vân cầm lấy một viên, nghi hoặc hỏi. . .