Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1587 - Chương 1593: Họa Tới

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1593: Họa tới

Phi Vân Kiếm Vương rốt cục lên lòng hứng thú, thị vệ nhanh chóng khom người nói: "Khởi bẩm Kiếm Vương đại nhân, vật này chính là Ma Linh thạch, mười phần hiếm thấy, khác biệt linh thạch hay thánh linh thạch bình thường, bản thân Ma Linh thạch chính là được cấu thành từ nguyên lực, có thể hút nhập thể nội sử dụng, không cần luyện hóa thành linh khí. Dùng Ma Linh Thạch tu luyện, chỉ là giây lát là có thể làm cho nguyên lực trở nên dồi dào, lại không cần phải lo lắng nguyên lực có lúc khô kiệt. Nếu bị vây ở bình cảnh, Ma Linh có thể giúp ngài đột phá trong nháy mắt, không trở ngại chút nào!"

"Mới một ngày trước, thành chủ đại nhân nhà ta đột phá tu vi đã đình trệ 20 năm, sau khi rất nhiều tướng quân, Vương Tôn dùng Ma Linh Thạch, cũng có không ít người cấp tốc đột phá, thực lực tăng lên nhanh, tất cả mọi người đều đang thán phục Ma Linh Thạch này!"

"Há, thật thần kỳ như vậy?" Thượng Quan Phi Vân nhìn tảng đá kia, sau đó nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ, cười nói: "Thừa tướng đại nhân, vật này đã thần dị như thế, không bằng ngươi nhận thử, nói không chừng không ngoài mấy năm, ngài có thể đột phá Dung Hồn cảnh, tiến vào Quy Nguyên cảnh, trở thành chân vũ song toàn đây, ha ha ha. . ."

Bách Lý Kinh Vĩ nhẹ nhàng nói: "Phi Vân Kiếm Vương, nếu ngươi coi trọng thứ này như vậy, không bằng ngươi cầm thử đi, nói không chừng rất nhanh thực lực của ngươi có thể vượt qua lão tổ tông, thậm chí đột phá cho phía trên cả Quy Nguyên chưa ai từng chạm tới thì sao!"

Nghe thế, Thượng Quan Phi Vân chỉ yên lặng cười cười, lắc đầu, hơi vung tay, lại ném hòn đá kia cho thị vệ, vẻ mặt còn đầy sự khinh thường.

Thị vệ kia sững sờ, cảm thấy rất kỳ quái.

Trước khi đến đây, hắn đã tới mười mấy nhà, đều là vương công quý tộc, danh môn tướng tướng, chỉ cần hắn xuất ra vật này, cho dù là nhân vật cao quý đến đâu, cũng sẽ tranh nhau cướp đoạt. Cũng có nhiều vị đại nhân mới đầu còn không để bụng, nhưng vừa nghe tới công dụng của Ma Linh thạch, đều không kìm được vui mừng, yêu thích không buông tay. Sao ba vị đại nhân này lại mây trôi nước chảy như thế, không thấy bất kỳ dục vọng gì vậy?

Chẳng lẽ ba người này kiến thức rộng rãi, biết được Ma Linh thạch? không đúng, xem phản ứng của bọn họ, rõ ràng mới biết về thứ này!

Nghĩ tới đây, thị vệ càng thêm mơ hồ, đồng thời thầm than, đây chánh thức là đại nhân vật, không giống những người thế tục, cho dù đối mặt bảo vật bực này, vẫn có thể mặt không đổi sắc, thật đáng bội phục. . .

Chợt, sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ trở nên lạnh lẽo, nói: "Ngươi trở về nói cho Bách Lý Cảnh Ngọc, ta không muốn loại vật này còn xuất hiện ở đế đô nữa, còn Hải Xuyên thương hội, mặc kệ bọn chúng có bao nhiêu, lấy từ đâu, nhưng tuyệt đối đừng để xuất hiện ở Trung Châu ta. Nếu không thì đừng trách bản tướng không khách khí!"

"Còn nữa, quan đạo là thông đạo để đế quốc vận chuyển vật tư quân dụng, bản tướng để hắn trông coi một đoạn truyền tống, không phải để hắn lấy quyền mưu tư, thuận tiện tặng lễ cho người khác. Nếu sau này hắn còn dám chiếm dụng quan đạo cho mục đích tư lợi, vậy hắn không cần làm thành chủ nữa, về nhà nuôi cá và trông thêm rau đi, hừ!"

Thị vệ kia nghe vậy thì sợ hãi cả kinh, đầu óc càng thêm mơ hồ.

Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ thành chủ của bọn họ vận chuyển vật tư trọng yếu như này đến đế đô, cung cấp cho Vương Cung quý tộc hưởng dụng là sai sao?

Huống hồ, dù thừa tướng đại nhân cương trực công chính, không quen được tặng lễ, cũng không cần thiết hắt hủi kỳ vật bực này ra khỏi Trung Châu như thế chứ. Có thứ này, rất nhiều cao thủ có thể đột nhiên tăng mạnh thực lực, có lợi ích cực lớn đối với đế quốc mà.

Điểm này ngay cả thành chủ ta nhà và Hải Xuyên thương hội đều có thể nhìn ra, không có lý do thừa tướng đại nhân cùng hai vị Kiếm Vương không nhìn ra, vậy mà vẫn khịt mũi coi thường vật này? Thật sự là gặp quỷ, không biết bọn họ nghĩ kiểu gì nữa. . .

Thị vệ kia mê hoặc, Đan Thanh Sinh mỉm cười nói: "Tiểu gia hỏa, con đường tu luyện chính là nghịch thiên mà đi, phải có đại nghị lực trải qua đại khổ nạn, mưới phương thành chánh quả, không có đường tắt để đi đâu. Ngươi có thứ này, khiến cho việc tu luyện trở nên quá thuận lợi, mà quá thuận lại là bất tuân thiên đạo, làm trái bản chất tu luyện, tất xảy ra mầm tai vạ. Cho nên thừa tướng đại nhân nhìn xa trông rộng, mới cấm đoán thứ này lưu hành trong đế quốc!"

"Đúng vậy, chúng ta đều phải tốn năm này tháng nọ tu hành, hiểu đạo lý này nhất, dục tốc bất đạt!" Thượng Quan Phi Vân cười nhạt một tiếng, cũng sâu xa nói: "Bởi vì phục dụng đan dược mà đột phá tu vi, phải ổn định rất lâu, mới có thể tiếp tục tu luyện, nếu không, căn cơ chắc chắn sẽ bất ổn, có mối họa lớn đối với thành tựu ngày sau. Cho nên có lẽ thứ này có sức hấp dẫn rất lớn đối với một số người trẻ tuổi tâm tính bất ổn, nhưng đối với Cửu Kiếm Vương cùng một số cường giả Quy Nguyên đỉnh phong, lại chỉ là một đống rác. Con đường tu luyện, cuối cùng vẫn là tu tự thân, có thể không mượn ngoại lực thì tận lực không dùng, mới có thể bước lên đỉnh phong. Bây giờ mọi người đều dùng thứ này tu luyện, đúng là tăng tiến rất dễ dàng, nhưng ngày sau chánh thức có thể trèo lên đỉnh, chỉ sợ gần như không tồn tại, đây chính là việc làm hủy đi một nhóm lớn người!"

"Thừa tướng đại nhân có thể nhìn xa hiểu rộng như thế, thật sự là đáng quý, chúng ta hiểu là chuyện đương nhiên, thừa tướng đại nhân cũng nhìn nhận rõ, không bị mê hoặc, thì càng thêm khó được, ha ha ha!"

Bách Lý Kinh Vĩ liếc xéo hắn, cười nhạt nói: "Mặc dù Bản tướng không phải tu giả chuyên chú vào tu hành như Cửu Kiếm Vương, nhưng cũng hiểu một đạo lý, ông trời đền bù cho người cần cù, trên trời không có đĩa bánh nào tự nhiên rớt xuống(nguyên văn câu này là có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì. . .). Rất dễ dàng có được, thì cũng rất dễ dàng mất đi. Cho nên, dùng tảng đá kia tạo ra cao thủ, chắc hẳn rất dễ dàng, nhưng pháp tắc Thiên Đạo luôn cân bằng, giao ra bao nhiêu, mới có thể có được bấy nhiêu, đây là lý lẽ thiên cổ bất biến. Có chuyện có thể tham, nhưng có chuyện tuyệt đối không thể tham, nhất là mấy loại chỉ liếc qua cái liền khiến đáy lòng người ta sinh ra dục vọng, càng thêm tham không được, nếu không tất có đại họa buông xuống!"

"Thừa tướng đại nhân quả nhiên có đại trí tuệ, chúng ta bội phục!" Hai người Đan Thanh Sinh gật đầu đồng thanh nói.

Thấy thế, tên thị vệ kia hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn vạn vạn không ngờ, bảo vật khiến cho người ta điên cuồng chạy theo như vịt, trong mắt những cao tầng thực sự này, lại là vật không đáng giá nhắc tới, thậm chí còn có. đại hại

Quả nhiên, người ngồi phía trên, ý nghĩ khác biệt người bình thường.

Người kia nhìn hòn đá màu đen trong tay, đúng là điều có minh ngộ, lúc trước lòng hắn có sự tham lam, muốn những cắt xén lễ vật này một chút cho riêng bản thân mình, nay tâm tình đã bình tĩnh lại, không còn lòng mơ ước dễ dàng mà đầy hão huyền như thế nữa, chút dục vọng trong mắt cũng dần biến mất, cuồng nhiệt trong mắt dần lặng xuống.

Đúng vậy, ông trời công bằng, thiên đạo quản thúc, những người dùng Ma Linh thạch này nhanh chóng tu luyện, tuy tu vi tăng lên nhanh, nhưng bọn họ chưa hẳn có thể đạt đến đỉnh phong. Mình từng bước từng bước tu hành, lại có vô tận tiềm lực, bọn họ chú trọng trước mắt, nhưng ta chú trọng tại tương lai.

Nghĩ tới đây, người kia bái hạ xuống, cảm kích nói: "Đa tạ thừa tướng đại nhân cùng hai vị Kiếm Vương đại nhân đề điểm, thuộc hạ vô cùng cảm kích. Bây giờ ta lập tức mang những thứ này về!"

Bách Lý Kinh Vĩ gật đầu, phất phất tay, để hắn lui đi.

Nhưng người kia chưa rời đi, một tiếng quát đầy nôn nóng lại đột nhiên từ ngoài cửa vang lên: "Thừa tướng đại nhân, không xong rồi, Tĩnh vương phủ xảy ra chuyện. . ." Ngay sau đó, một cao thủ Quy Nguyên cảnh vội vàng chạy vào.

Bách Lý Kinh Vĩ cau mày nói: "Có chuyện gì vậy, Tĩnh Vương làm sao?"

Nhưng hắn ;ại còn chưa hỏi rõ nguyên do, từng tiếng hét lớn chợt liên tiếp vang lên từ ngoài cửa: Báo. . . Thừa tướng đại nhân, không xong rồi, Vũ Vương phủ xảy ra đại sự, mời thừa tướng đại nhân đích thân đến xem. . ."

"Báo. . . Thừa tướng đại nhân, Lỗ lão công gia xảy ra chuyện. . ."

"Báo. . . Thừa tướng đại nhân, Tề tướng quân trọng thương ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh tại chỗ. . ."

"Báo. . ."

"Báo. . ."

. . .

Ngay sau đó, bọn hộ vệ của từng phủ nối đuôi nhau chạy vào, đều đến trước mặt hắn, khom người quỳ xuống, vẻ mặt ngưng trọng. Đại thể nhìn qua, có tới hai ba mươi người, mà lại đều là danh môn vọng tộc ở đế đô!

Sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ cũng trở nên ngưng trọng lên, biết xảy ra đại sự, liền vung tay lên, thẳng đi ra ngoài cửa: "Đi, đi Tĩnh vương phủ xem trước!"

Vâng! Một đám hộ vệ Tướng phủ vội vã đuổi theo, Đan Thanh Sinh cùng Thượng Quan Phi Vân liếc nhìn nhau, dù sao nhàn rỗi không chuyện gì, nên cũng đi cùng xem sao.

Nửa canh giờ sau, Bách Lý Kinh Vĩ mang một đội nhân mã đến một tòa phủ trạch khí thế rộng rãi, phía trên môn đình có treo một bảng hiệu, kim quang lập lòe ba chữ to, Tĩnh vương phủ!

Bách Lý Kinh Vĩ cấp tốc xông vào trong phòng khách, liền thấy đám phi tử thê thiếp của Tĩnh Vương đang khóc lóc ầm ĩ, phía giữa bọn họ có nằm một thứ gì đó có hình người, toàn thân cháy đen xì, khô gầy như xương, không có chút da thịt nào. Nếu nhìn kỹ lại thì còn thấy giống một cục đá, nắng sớm chiếu xuống sẽ còn phản quang.

Bách Lý Kinh Vĩ nhìn chung quanh, sau đó hét lớn: "Tĩnh Vương đâu, hắn đâu rồi?"

Một nữ tử đang nước mắt như mưa nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ, xa xa cúi đầu, chỉ khối đá hình người màu đen kia nói: "Thừa tướng đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến, đây chính là Tĩnh Vương!"

Bách Lý Kinh Vĩ giật nảy cả mình: "Hắn là Tĩnh Vương? Sao lại biến thành như này?"

Nữ tử bốn phía càng khóc lớn tiếng, nữ tử kia cũng đầy mê mang nói: "Chúng ta không biết, hai ngày này Tĩnh Vương bế quan tu luyện, hôm nay vui vẻ xuất quan, tu vi cũng đột phá đến Quy Nguyên cảnh, chúng ta đang nói chuyện vui với ngài ấy, nhưng ngài ấy đột nhiên co quắp, toàn thân tản ra hắc khí, sau đó dần dần cứng ngắc, sau cùng biến thành bộ dáng như thế kia. . ."

Bình Luận (0)
Comment