Phốc! Trác Phàm bật cười một tiếng: "Đại công tử đang ám chỉ thành chủ Bách Lý Cảnh Ngọc sao, haha, nhưng mà ai cũng từng làm cóc ghẻ, bởi vì ai cũng muốn ăn thịt thiên nga một lần, chỉ là sau cùng đều sẽ bị vô tình chửi một câu không biết lượng sức mà thôi. Đại công tử, ngươi không muốn làm cóc ghẻ sao?"
Ngô Nhiên Trạch lộ ra vẻ buồn bã ít có, cười khổ nói: "Ha ha ha. . . Tiên sinh nói giỡn, cóc ghẻ thì đúng là ta đã làm, chỉ là bị cự tuyệt. Dù sao người ta là công chúa Nam Châu cao cao tại thượng, chướng mắt một tên thương nhân như ta. Bình thường làm ăn hay cầu ái đều nói môn đăng hộ đối, tiền tài không ngang nhau, tất nhiên nói không thành. Cho nên kể từ lúc đó, ta đã không tiếp tục theo đuổi việc này!"
Trác Phàm dẫn dường cho hắn: "Nhưng có một điều ngươi không biết là, bản tính cóc ghẻ vẫn không thay đổi. Chỉ là. . . nếu không ăn được thịt thiên nga thì thôi, nhưng nếu ăn vào mới phát hiện đó là Độc Thiên Nga, chẳng phải càng khổ cực?"
Ngô Nhiên Trạch sững sờ.
Trác Phàm nở nụ cười quỷ dị: "Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi. . . Tóm lại, lần này đa tạ, ta rất chờ mong lần sau có thể hợp tác với quý hội!"
"Có thể hợp tác với khách hàng lớn như tiên sinh là vinh hạnh của thương hội chúng ta mới đúng. Hi vọng lần sau khi gặp lại tiên sinh, chúng ta có thể càng hợp tác chặt chẽ hơn!"
"Nhất định sẽ càng chặt chẽ hơn, chỉ là. . . Chúng ta còn có thể gặp mặt hay không thì chưa nói rõ được, ha ha ha. . ." Trác Phàm cười đầy quỷ mị, lưng cõng tiểu tam tử đi về phía thông đạo, giọng hắn vang vọng lại: "Đại công tử. . . Ha ha, hi vọng còn có thể gặp lại, tuy sẽ có khó khăn. . ."
Hưu! Bóng người biến mất trong thông đạo đen nhánh, để lại Ngô Nhiên Trạch cảm thấy rất là kỳ lạ, ngơ ngác đứng yên một chỗ.
Vị tiên sinh này, lời nói cuối cùng kia là có ý gì?
Đột nhiên, một vị lão giả vội vã tiến lên, thúc giục: "Đại công tử, Mộ Dung Tuyết cô nương xa giá sắp đến, mặc dù lần trước cầu hôn không thành, nhưng mua bán thành bại tại nhân nghĩa, chi nhánh của chúng ta ở Nam Châu còn muốn dựa vào Mộ Dung gia nữa!"
"Ta hiểu, đã tạo thành quan hệ khá tốt với vị khách hàng lớn này rồi, bây giờ phải làm một vụ mới thôi!" Ngô Nhiên Trạch thở ra một hơi thật dài, chỉnh chu lại quần áo, không nghĩ đến những lời của Trác Phàm nữa hắn, rồi cùng một đám lão giả bay đi cửa thành.
Cùng lúc đó, gần cổng thành, người đông tấp nập tập, hôm nay thành chủ Bách Lý Cảnh Ngọc ăn mặc loè loẹt, mong đợi đứng phía trước nhất, bên cạnh là hội trưởng Hải Xuyên thương hội, Ngô Giang Đào, đang khí dồn đan điền, vô cùng trầm ổn đứng yên lặng, không kiêu không gấp, hiển thị rõ phong độ đại khí!
Ầm ầm. . . Đúng lúc này, từng tiếng chấn động truyền đến, tiếng bước chân từ Linh thú cấp 3 kéo xe lớn đi đến.
Nếu Trác Phàm ở đây, nhất định sẽ giật nảy cả mình, đây không phải là hai vị nữ tử đã cứu cha con bọn họ sao? Chỉ là, lúc đó Trác Phàm chỉ thấy nha hoàn trong xe, nhưng lại không thấy được mặt tiểu thư!
Khụ khụ khụ. . . Bách Lý Cảnh Ngọc vội ho một tiếng, nhìn xe lớn dần dần tới gần, vẻ mặt đầy sự hưng phấn, lại thêm lần nữa chỉnh chu khuôn mặt, rồi tiến lên nghênh đón. Bọn người phía sau vội vàng đuổi theo!
Hu! Dây cương bị kéo về sau, chiếc xe lớn dừng lại, từ phía trên, một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi nhảy xuống, chính là bé Trụy Nhi.
Xa nhìn tình cảnh người đông tấp nập, Trụy Nhi bật cười một tiếng, quay đầu về phía trong xe ngựa nói: "Tiểu thư, nơi này lại có người theo đuổi người rồi!"
"Một số tục nhân mà thôi, Trụy Nhi, đánh xe vào thành đi!"
"Phía trước đều bị người chặn lại, trừ phi đè qua bọn họ!" Trụy Nhi lắc đầu nói.
Đúng lúc này, Bách Lý Cảnh Ngọc chạy đến gần, đầu tiên là cười nịnh nọt với Trụy Nhi, sau đó nhìn về phía trong xe, cười nịnh nói: "Y Tiên Mộ Dung cô nương, kính đã lâu kính đã lâu, tại hạ Bách Lý Cảnh Ngọc, là chủ nhân thành trì này, vài ngày trước nghe được tin tức cô nương sẽ đi qua thành này, thật sự là hưng phấn đến trằn trọc mấy ngày, không ngủ không nghỉ. Hôm nay cuối cùng được gặp mặt cô nương, chẳng biết bổn thành chủ có thể được thấy phương dung hay không?"
Hạ lưu!
Lưu manh!
Vô sỉ!
Đột nhiên nghe hắn nói năng chẳng biết xấu hổ như thế, rõ ràng đùa giỡn người ta, đám người đứng bên cạnh hắn đều thầm hừ lạnh nghĩ, chỉ là không ai dám nói toạc ra miệng. Dù sao, tuy người ta mặc kệ sự vụ lớn nhỏ trong thành, nhưng tốt xấu gì vẫn là một vị thành chủ, lại còn tùy hứng lên sẽ trở thành không phải người, người bình thường thật không dám đắc tội.
Có điều, Mộ Dung Tuyết là người bình thường sao? Sẽ mặc cho hắn đùa giỡ dâm khẩu như này sao? Đương nhiên sẽ không. . .
Hoàn toàn không để ý đến hắn, xa giá truyền ra một giọng nói mỹ diệu giống như oanh hót: "Hội trưởng Hải Xuyên thương hội, Ngô lão gia tử có đó không?"
Điều này làm tên sắc nhân kia nghe mà chấn động, hormone toàn thân càng tăng lên đỉnh điểm, tchỉ cảm thấy ngây ngất.
Ngô Giang Đào đi ra từ trong đám người, không hổ là gia chủ trong lòng mọi người, mười phần trầm ổn, ôm quyền nói: "Cô nương còn nhớ tới lão hủ, thật là khiến lão hủ cảm thấy vinh hạnh, không biết có gì phân phó, cứ nói đừng ngại, lão hủ nhất định sẽ hết toàn lực giúp đỡ!"
"Không phải đại sự gì, chỉ là tiểu nữ tử có chuyện quan trọng, đang nóng lòng phải về Bắc Châu, k lại hông muốn tàu xe mệt mỏi, muốn mượn đường truyền tống của quý hội để dùng, chẳng biết có được hay không?"
Thế mà, Ngô Giang Đào còn chưa đáp lời, Bách Lý Cảnh Ngọc đã ngửa cổ hào lên, hiển thị rõ phong phạm thổ hào: "Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề, cô nương muốn mượn, bổn thành chủ nhất định phê chuẩn!"
"Nếu lão nhân này không mượn, bổn thành chủ sẽ đích thân dùng quan đạo đưa cô nương đi, tốt hơn cái đường buôn bán ghẻ của hắn nhiều!"
Trụy Nhi nhìn tên thành chủ như nhà giàu mới nổi này, thật không biết nên nói gì, càng không biết sao mà tên này lên làm thành chủ được, một chút tố chất đều không có. Nếu toàn bộ thành chủ Trung Châu đều là bộ đức hạnh này, chắc chắn Kiếm Tinh đế quốc chẳng mấy mà sụp đổ, còn cần bốn châu liên minh đối phó gì nữa, hừ!
Ngô Giang Đào cũng bất đắc dĩ lắc đầu, có điều hắn biết, tên này tính tình trẻ con, cần tận lực cho hắn mặt mũi, bèn cười nói: "Thành chủ đã nói như vậy, lão phu đương nhiên sẽ cho mượn, giờ phải xem cô nương cần dùng lúc nào, ha ha ha. . ."
Bách Lý Cảnh Ngọc nhìn Ngô Giang Đào, cao hứng gật đầu, lão nhân này vẫn rất nể tình.
Mộ Dung Tuyết còn do dự, nhưng cuối cùng lại khách sáo nói: "Như vậy. . . đa tạ Ngô lão, và. . . Thành chủ đại nhân!"
Bách Lý Cảnh Ngọc dương quang xán lạn, chất phác nói: "Cảm tạ với chẳng không cảm tạ, là điều nên làm mà, he he he. . . :3"
Hưu hưu hưu! Đúng lúc này, lại mấy tiếng xé gió vang lên, chính là đám người Ngô Nhiên Trạch chạy đến.
Đầu tiên là đối gật đầu với Ngô Giang Đào, biểu thị bên kia đã đưa Trác Phàm đi, hết thảy thỏa đáng, ngay sau đó Ngô Nhiên Trạch đi thẳng tới chiếc xe kia, khom người nói: "Mộ Dung cô nương, đã lâu không gặp, hoan nghênh đại giá Tụ Kim Thành!"
"Ngô công tử, đã lâu không gặp, gần đây buôn bán được chứ?"
"Nhờ hồng phúc của cô nương, hết thảy mạnh khỏe, chỉ là nếu được cô nương chiếu cố một hai, vậy thì càng được!" Ngô Nhiên Trạch cười vui sướng nói.
Người trong xe trầm mặc, không nói gì, thật lâu mới lên tiếng: "Ngô công tử vẫn còn như trước kia, không có gì thay đổi, ta cũng muốn quý hội phát triển không ngừng ở Nam Châu!"
"Mượn cô nương cát ngôn!" Ngô Nhiên Trạch ôm quyền đáp.
Bên trong xe, Mộ Dung Tuyết lắc đầu, quả nhiên, Ngô đại công tử vẫn cứ giữ bản chất truy tên trục lợi, trong mắt trừ danh lợi thì không có gì khác, mảy may chút tình nghĩa cũng không có.
Lúc này, tâm tình Mộ Dung Tuyết khá là thất lạc, trước kia không phải nàng hoàn toàn không hề động tâm với Ngô công tử, chỉ là sau khi phát hiện bản chất của hắn thì cảm thấy thật thất vọng. Qua nhiều năm như vậy, gặp lại người cũ, kết quả vẫn là như lúc trước, không tiến bộ chút nào, nàng lại càng thêm thất vọng.
Bên cạnh, Bách Lý Cảnh Ngọc thấy Ngô Nhiên Trạch lại là người quen biết cũ với Mộ Dung Tuyết, liền có chút ghen ghét, vội vàng tiến tới góp mặt, xuất ra một cái hộp tinh sảo, ngắt lời đôi bên: "Mộ Dung cô nương, cô nương từ xa xôi tới Tụ Kim Thành này, bổn thành chủ có một lễ vật muốn tặng cho cô nương, mong cô nương vui vẻ nhận!"
"Không cần, đa tạ thành chủ hậu ái!" Mộ Dung Tuyết đầy lạnh lùng nói ngay.
Nhưng mà Bách Lý Cảnh Ngọc lại không cam tâm, tiếp tục dây dưa đến cùng: "Cô nương, cô nhất định phải nhận phần đại lễ này của bổn thành chủ, bổn thành chủ cam đoan, tuyệt sẽ không khiến cô nương thất vọng!"
"Thôi đi, tiểu thư nhà ta là ai, các ngươi không biết sao, ai mà thèm đồ các ngươi tặng?" Trụy Nhi bĩu môi, khinh thường nói.
Bách Lý Cảnh Ngọc cười hắc hắc, vẻ mặt chỉ thiếu hai chữ bỉ ổi, hắn mở hộp ra, hiện ra một viên màu đen, chính là Ma Linh thạch, hưng phấn nói: "Cô nương, thứ này rất hiếm thấy, cam đoan ngươi dùng nhất định sẽ. . . suốt đời. . . ơ ơ"
Đột nhiên, hắn trừng lớn mắt, thân thể cứng đờ, bỗng nhiên run rẩy lên, đồng thời cuồn cuộn hắc khí không ngăn được mà tản ra từ trong cơ thể hắn. Bách Lý Cảnh Ngọc Giống như là bị trúng gió, cả người lảo đảo, té ngã trên đất, sùi bọt mép, từng đạo khí lưu màu đen bao vây lấy toàn thân hắn, chỉ là trong nháy mắt, đã biến toàn thân hắn thành một màu đen kịt, thân thể dần dần trở nên cứng ngắc như đá.
Mọi người đều quá sợ hãi, không hiểu ra sao cả, Trụy Nhi còn hét lên: "Tiểu thư, hắn. . . hắn. . . hắn. . ."
Không đợi Trụy Nhi nói xong, một bóng hình xinh đẹp đột nhiên lóe ra, đáp xuống bên cạnh Bách Lý Cảnh Ngọc. . .