Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1590 - Chương 1596: Âm Hồn Bất Tán

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1596: Âm hồn bất tán

Cơ nhược tuyết da, làn da vô cùng mịn màng, lông mày giống như lá liễu, như Vân tinh trên ánh trăng, hai má như đào hoa đua nở, kiều diễm muốn chớt, đôi mắt long lanh trong sáng như thu thuỷ trường hà, dù không làm gì vẫn cực lực lay động nhân tâm.

Mộ Dung Tuyết xuất hiện, liền làm tất cả mọi người giật mình, ngay sau đó ngây người, cảm thán không thôi, đệ nhất mỹ nhân Nam Châu quả nhiên danh bất hư truyền!

Bách Lý Cảnh Ngọc đang không ngừng run rẩy, lúc này tròng mắt bỗng nhiên ngưng tụ, lộ ra vẻ kinh động như gặp thiên nhân, còn quên mất cả việc mình đang rất bất ổn, lại chỉ tập trung nhìn bóng người kiều diễm ướt át kia một cách si ngốc.

Trong mắt Mộ Dung Tuyết hoàn toàn không có hắn, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, vội vàng kiểm tra cơ thể hắn, một cỗ nguyên lực dịu dàng xông vào, được một lúc, sắc mặt nàng đột nhiên đại biến, trở nên vô cùng ngưng trọng.

Đây. . . là cái gì?

Mắt thấy thân thể Bách Lý Cảnh Ngọc càng ngày càng đen, càng ngày càng cứng ngắc, Trụy Nhi lo sợ hỏi: "Tiểu thư, hắn. . . hắn làm sao vậy?"

Mộ Dung Tuyết mê mang lắc đầu: "Không biết, trong cơ thể hắn rất kỳ quái, có một cỗ khí lưu màu đen đang không ngừng thôn phệ thân thể hắn, ngay cả nguyên lực của ta thăm dò vào cũng bi nó thôn phệ, không biết là thứ quái quỷ gì, nhưng khẳng định cực kỳ hung hiểm đáng sợ!"

Nghe được lời này, mọi người gật đầu, trong lòng run lên, đại thể hiểu một số. Đồng thời nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, xem nàng thi cứu như thế nào. Bởi vì vị Mộ Dung đại tiểu thư này trừ khuynh quốc khuynh thành ra, thì biệt hiệu Y Tiên không phải chỉ là hư danh!

Đột nhiên, Trụy Nhi hét lớn: "Này này, ngươi làm gì đấy?"

Lúc này, thân thể Bách Lý Cảnh Ngọc đã không nghe sai khiến đang mở to hai con ngươi nhìn nhìn chằm chằm tay ngọc của Mộ Dung Tuyết đang đặt trên cổ tay hắn, bàn tay heo ăn mặn run rẩy, nỗ lực tiến dần về phía trước, như thể cho dù phải chết, cũng phải được chạm vào bàn tay ngọc, trong mắt còn mang nồng đậm vẻ dâm tục, hắc hắc nói: "Mộ Dung. . . Cô nương, cô thật là. . . Xinh đẹp. . .:3"

Mọi người thấy thế thì chỉ biết lắc đầu, có người còn ngửa đầu lên than trời.

Tên sắc dâm này, thật sự là chó không đổi ăn cứt, chết đến nơi rồi còn quan tâm cô nương nhà người ta xinh đẹp thế nào!

Mặt Mộ Dung Tuyết như phủ băng, nắm chặt hai tay lại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải tên này đang thân mang bệnh lạ, nàng không một tay vỗ chết hắn thì mặt trời mọc hướng tây.

Tình cảnh đáng lo thế này rồi còn nghĩ đến việc đùa giỡn phụ nữ, có thể thấy được hắn ngày bình thường vô pháp vô thiên bực nào!

Có điều, không cần đến nàng giáo huấn, ngay khi Bách Lý Cảnh Ngọc sắp chạm được tới nàng, thì tay hắn đã hoàn toàn cứng đờ, tuy trong mắt vẫn mang vẻ dâm uế cùng dục vọng, nhưng toàn bộ thân thể đã lại không thể động đậy mảy may, một chút khí tức sinh mệnh cuối cùng đã hoàn toàn biến mất!

Hắn đã chính thức biến thành một khối đá màu đen, không khác gì Ma Linh thạch!

Tất cả mọi người đều kinh sợ không thôi, bọn họ nào đều khó có thể tưởng tượng được, vì sao một người đang sống sờ sờ lại chết một cách khó hiểu như thế, ngay trước mặt tất cả mọi người, dưới ban ngày ban mặt?

Ngô Giang Đào đứng ra hỏi: "Mộ Dung cô nương, đây. . . đây là thế nào?"

Mộ Dung Tuyết mê mang lắc đầu, vạn phần khó hiểu nói: "Tiểu nữ cũng không rõ lắm, tiểu nữ tử hành y nhiều năm, đã gặp không ít ca bệnh, nhưng đây là lần đầu gặp phải chuyện quỷ dị như vậy. Có điểm giống trúng độc, nhưng phát tác mãnh liệt như thế, còn có đặc tính khó có thể khu trừ, lại không giống trúng độc. tương tự trúng chú thuật của Ma đạo, Cổ Vật, nhưng lại không giống, tóm lại ta không hiểu nhiều. . ."

Đột nhiên, mấy trăm tiếng xé gió vang lên, sau một khắc, trong thành, một chuỗi lưu quang dài khó có thể tính toán xẹt qua, đến khi phu xuống trước người mọi người, hiện hình ra, người cầm đầu liền khiến cho tất cả mọi người giật nảy cả mình, kinh hãi thốt lên: "Thừa tướng đại nhân, ngài sao lại đột nhiên giá lâm Tụ Kim Thành?"

Bách Lý Kinh Vĩ nhìn mọi người xung quanh một lượt, rồi đột nhiên quát lạnh: "Bách Lý Cảnh Ngọc đâu, tên hỗn trướng kia đâu, bản tướng mượn quan đạo truyền tống ngàn dặm đi tới nơi này, lại nghe người ta nói hắn ra khỏi thành đón khách. Hừ, bây giờ hắn đang ở đâu, hừ, bố m nhịn m lâu lắm rồi!"

Mọi người nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt lại một vật thể như cục than đen hình người.

Bách Lý Kinh Vĩ thấy vậy liền cười lạnh: "Tên phế vật này, đúng là gặp báo ứng, thế mà cũng chết như vậy. Hừ, may cho ngươi chết nhanh, nếu không bản tướng sẽ không để ngươi chết dễ như vậy đâu!"

Ngô Giang Đào khom người nói: "Thừa tướng đại nhân, ngài nói vậy, chẳng lẽ ngài biết đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta tận mắt thấy thành chủ đại nhân bị chết một cách khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, mong đại nhân giải hoặc."

Bách Lý Kinh Vĩ xùy cười: "Ngô lão đầu, ngươi còn thật dám xuất hiện trước mặt bản tướng, hắn chết như thế nào, chẳng lẽ Hải Xuyên thương hội các ngươi không biết sao?"

Ngô Giang Đào giật mình, hoảng hốt nói: "Ấy, thừa tướng đại nhân, lời này bắt đầu nói từ đâu vậy?" Đồng thời thân thể run lên. Bởi vì hắn hiểu, Bách Lý Kinh Vĩ là trì thế chi tài, cực thiện lung lạc nhân tâm, bình thường tới chỗ bọn họ đều mười phần khách khí. Nhưng hôm nay, lại vừa gặp nhau liền đầy mùi thuốc súng, nói rõ vị đại nhân này đã có chỗ không vừa mắt bọn họ. Chỉ là, bọn họ vạn phần không hiểu, bọn họ đã làm gì sai mà lại khiến Bách Lý Kinh Vĩ tức giận đến như vậy, không còn chút khí độ ôn tồn lễ độ ngày bình thường, thẳng từng lộ ra răng nanh Hổ Lang với bọn họ.

Bách Lý Kinh Vĩ nhìn chằm chằm ánh mắt thực sự đang mê hoặc kia, biết hắn không biết thật, nên thản nhiên cười nói: "Ngô lão đầu, ngươi không biết Hải Xuyên thương hội các ngươi đã làm chuyện gì đúng không, vậy bản tướng hỏi ngươi, Ma Linh thạch là thế nào, lấy từ đâu, khai rõ ra cho ta!"

"Cái gì, Ma Linh thạch?" Hai cha con Ngô Giang Đào cùng Ngô Nhiên Trạch đều giật mình thốt lên, sau đó ngơ ngẩn, vẻ mặt kinh ngạc, do dự không ngừng: "Thừa tướng đại nhân, ngài. . . Ngài nói Ma Linh thạch. . .???"

Hừ! Bách Lý Kinh Vĩ phất tay hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật không biết các ngươi lấy thứ đá kia từ đâu ra, còn cùng Bách Lý Cảnh Ngọc phân phát chúng cho những thần tử đắc lực, rường cột của đế quốc ở đế đô. Kết quả thì hay lắm, trong vòng ba ngày, một phần ba vương công quý tộc chơi đá của các ngươi, cả đám đều biến thành như này, trọng thần Đế quốc, trong vòng ba ngày chết một mảng lớn, cả nước chấn động, trách nhiệm này ai gánh chịu? Các ngươi nói đi. . . các ngươi lấy thứ này từ đâu?"

Mọi người Hải Xuyên thương hội quá sợ hãi, sau đó giật mình lo lắng nhìn về phía Bách Lý Cảnh Ngọc vừa chết không nhắm mắ, tim mọi người như muốn nhảy hẳn ra ngoài.

Chỉ một hòn đá nhỏ như vậy, lại khiến gần nửa cao tầng đế quốc vẫn diệt, đây chính là đại họa. Xong rồi, Ngô gia bọn họ hết rồi!

Mấy ngàn năm cơ nghiệp của Hải Xuyên thương hội hủy hoại trong chốc lát. . .

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Ngô Giang Đào tái nhợt xuống, thân thể lảo đảo, miệng rỉ ra máu, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng!

Ngô Nhiên Trạch quýnh lên, nôn nóng bất an nói: "Thừa tướng đại nhân, xin ngài bớt giận, tuy Ma Linh thạch được chúng ta thương hội tiêu thụ, nhưng lại không phải hàng hóa của chúng ta, là một người khách nhân phó thác cho chúng ta, chúng ta không biết tại sao lại thế. . ."

Bách Lý Kinh Vĩ liếc xéo hắn, xùy cười: "Một người khách nhân, ai vậy? Họ gì tên gì, đến từ nơi nào, bây giờ đang ở đâu, thuộc về phe thế lực nào?"

"Chuyện này. . . chuyện này. . ." Ngô Nhiên Trạch run run, ngượng nghịu đáp: "Thừa tướng đại nhân, ngài cũng biết chúng ta có quy củ không hỏi thân phận khách người. Người ta không muốn nói, chúng ta cũng không có cách nào. Chúng ta chỉ biết là, hắn muốn đi Tây Châu, vừa dùng con đường buôn bán của chúng ta rời đi, còn luôn cõng theo một hài tử luôn hôn mê. . ."

"Cái gì, hài tử?" Bách Lý Kinh Vĩ giật mình, hó tin nói: "Hài tử như nào, lớn không, hai người bọn họ trông như thế nào?"

Ngô Nhiên Trạch trầm ngâm, rồi rất nhanh nói: "Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, đứa bé kia đại khái bảy tám tuổi, mũm mĩm hồng hồng, rất đáng yêu. Chỉ là dường như bị trọng thương, mãi hôn mê không tỉnh. Còn vị tiên sinh kia. . . Thân hình gầy gò, nhưng lại cực kỳ khôn khéo, rất giỏi về đàm phán, tại hạ tốn sức tốn tâm cơ mãi mà vẫn không thể tìm hiểu được về hắn. . ."

"Không thể nào, là hắn, nhất định là hắn, sao hắn còn chưa chết? Sao có thể. . ." Bách Lý Kinh Vĩ run run nói nói: "Dưới một kiếm kia của Trảm Long Kiếm Vương, hắn chắc chắc đã bị chém thành muôn mảnh, sao có thể còn. . ."

Phía xa, Trụy Nhi nghe bọn họ trò chuyện, liền nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người trong miệng bọn họ có phải hai cha con Cổ Nhất Phàm chúng ta gặp hay. . ."

Mộ Dung Tuyết lại vội vàng khiển trách: "Trụy Nhi, im miệng, chuyện không liên quan đến chúng ta!"

Nhưng mà, lỗ tai Bách Lý Kinh Vĩ vô cùng nhạy bén, một từ nghe không bỏ xót, lập tức nhìn về phía hai người, kinh ngạc nói: "Cái gì, các ngươi nói các ngươi từng gặp hai người kia, thật tên Cổ Nhất Phàm à, chuyện xảy ra lúc nào vậy?"

Hai người bị Bách Lý Kinh Vĩ để mắt tới, tự biết khó tránh, Mộ Dung Tuyết trầm ngâm một hồi, rồi một năm một mười nói: "Đúng vậy, ba ngày trước chúng ta cứu được hai người, một lớn một nhỏ, trước khi chia tay, người kia tự xưng là Cổ Nhất Phàm!"

Nghe được lời này, Bách Lý Kinh Vĩ biến sắc, trong mắt đều là vẻ khó tin, thần sắc phức tạp, phải thật lâu mới lẩm bẩm nói: "Cổ Nhất Phàm, ngươi thật đúng là âm hồn bất tán mà. . ."

Bình Luận (0)
Comment