Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1591 - Chương 1597: Hủy Nhà Diệt Tộc

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1597: Hủy nhà diệt tộc

Ngô Nhiên Trạch lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Bách Lý Kinh Vĩ như thế, liền lo sợ hỏi: "Sao vậy, thừa tướng đại nhân, ngài biết vị tiên sinh kia?"

Bách Lý Kinh Vĩ híp mắt lại, hai tay nắm chặt, cắn răng nói: "Nào chỉ là biết, người kia quả thực là sỉ nhục cả đời của bản tướng, ta nghĩ là đã xử lý được hắn, sao lại thế... Hừ hừ, nói như vậy, tất cả đều thông suốt... Âm mưu, lại là âm mưu của Cổ Nhất Phàm ngươi, muốn hủy Kiếm Tinh đế quốc ta đúng không. Nhưng mà đáng tiếc, chỉ cần có bản tướng, ngươi sẽ không thể đạt được!"

"Hừ hừ hừ... Mất một phần ba trọng thần đế quốc thì sao, chỉ cần bản tướng bỏ ra chút thời gian, hoàn toàn có thể bù đắp; ngươi cướp đi Trùng Thiên Kiếm của bản tướng thì sao, dù sao bây giờ lão tổ tông đã xuất quan, Cửu Kiếm Vương quy vị, bản tướng rất nhanh có thể cướp kiếm về. Chỉ là một tên Thần Chiếu cảnh, ngươi lẻ loi một mình đấu không lại được ta, Cổ Nhất Phàmmmm, ua ai ni!"

Nghe Bách Lý Kinh Vĩ oán độc gầm gừ, mọi người giật mình lo lắng, đã hoàn toàn hiểu. Thì ra Bách Lý Kinh Vĩ chẳng những biết người kia, còn từng đối đầu người kia và bị người kia đè đầu cưỡi cổ :3!

Nghĩ như vậy, bọn họ thật khó có thể tin, đây là thần thánh phương nào vậy, lại có thể làm cho Bách Lý thừa tướng luôn luôn bình tĩnh tỉnh táo, vạn vật không để vào mắt, trở nên điên cuồng chấp nhất như vậy, còn coi hắn là địch thủ suốt đời, người này thật không đơn giản, tối thiểu có thể tranh phong với Bách Lý Kinh Vĩ.

Bên kia, hai người Mộ Dung Tuyết thầm run lên, Trụy nhi nhỏ giọng nói, lần này vì sợ Bách Lý Kinh Vĩ nghe được mà hạ giọng chỉ tiểu thư nhà nàng nghe được: "Tiểu thư, không ngờ người kia lại có thể Bách Lý Kinh Vĩ danh chấn 5 châu nhớ thương như thế!"

"Nào chỉ là nhớ thương, phải là thiên mệnh địch nhân mới đúng!" Mộ Dung Tuyết cảm thán nói: "Theo như đại ca nói, Bách Lý Kinh Vĩ là Vô Miện Kiếm Vương Trung Châu, không được khinh thường. Nhưng không ngờ, hôm nay thế lại bởi vì người kia mà giận đến tình trạng như thế, không có nửa phần phong độ như thường, có thể thấy được Cổ Nhất Phàm thật không đơn giản!"

Trụy Nhi cười hì hì một tiếng, hai mắt tỏa sáng nói: "Vậy, ba ngày trước chúng ta xem như cứu đúng người phải không? Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, cứu kẻ thù của Bách Lý Kinh Vĩ, để vị thừa tướng đại nhân này tâm phiền ý loạn, chẳng phải chúng ta đã vì đại nghiệp bốn châu liên minh mà lập đại công? Sau này trở về phải báo lên gia chủ để được khen thưởng mới được, hì hì!"

"Aizz, sao lại là lập công được? Nếu thời gian có thể quay lại, ta tình nguyện không cứu người này!" Mộ Dung Tuyết ai thán nói.

Trụy Nhi sững sờ, không hiểu: "Tiểu thư, cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp, người thường nói vậy mà, vì sao..."

"Không sai, cứu người một mạng, đúng là thiện quả, nhưng cứu ma một mạng, lại mang đến đại tai họa cho thế nhân, đó là ác nghiệp khó tiêu!"

Mộ Dung Tuyết liếc nhìn thi thể Bách Lý Cảnh Ngọc, trong mắt hiên ra vẻ sầu não: "Người này xuất thủ ác độc, thần bí khó lường, sau này không biết lại sẽ làm ra ác quả như thế nào, mà những nghiệt báo này đều phải do chúng ta cùng tiếp nhận. Chỉ nguyện hắn lương tri chưa phai mờ, làm chút chuyện tích đức hành thiện, sớm thoát ác quả!"

Trụy Nhi cũng nhìn về phía cục than đen kia, bĩu môi nói lầm bầm: "Nhưng người chết đều là người của địch nhân mà..."

Mộ Dung Tuyết lắc đầu, mười phần kiên định đối với lập trường của mình: "Bất kể là ai, đều một sinh mệnh, huống chi còn bị chết thê thảm như thế, không phải hành vi đại nghĩa mà ta theo đuổi. Vô luận như thế nào, ác là ác, Ma là Ma, bất kỳ hắn đứng bên nào, đều không phải người đồng đạo với chúng ta!"

Trụy Nhi cũng gật đầu: "Há, ta hiểu rồi, sau này gặp lại người kia, ta sẽ thay tiểu thư diệt trừ hắn, trừ ma vệ đạo..."

Nghe được lời này, Mộ Dung Tuyết bật cười lắc đầu. Tuy người này là Thần Chiếu cảnh, nhưng Bách Lý Kinh Vĩ còn không làm gì được hắn, có thể thấy hắn là kẻ khó đối phó cỡ nào, tiểu cô nương như ngươi, há lại là đối thủ của người ta?

Chỉ là bây giờ nói ra miệng rồi, ngày sau chớ có tự chịu nhục đấy...

Thấy Bách Lý Kinh Vĩ vô cùng thống hận, tức giân, Ngô Nhiên Trạch nhanh chóng khom người cúi đầu, muốn dùng dăm ba câu để thoát khỏi chuyện này: "Bách Lý thừa tướng, ngài đã biết thân phận người kia, xin cấp tốc truy nã hắn, Hải Xuyên thương hội ta trải rộng 5 châu, nhất định sẽ toàn lực hiệp trợ!"

Nhưng mà, Bách Lý Kinh Vĩ là ai, há có thể để hắn dễ dàng tránh thoát sai lầm như vậy? Bách Lý Kinh Vĩ cười tà một tiếng, quay đầu nhìn về phía hắn: "Ngô đại công tử, bản tướng là chính khách, không là người làm ăn, ngươi đừng cò kè mặc cả với bản tướng. Hiệp trợ bản tướng? Hừ hừ hừ, ngươi cho rằng thế lực Hải Xuyên thương hội ở 5 châu lớn bao nhiêu? Còn không phải vẫn luôn lo ngại người chánh thức cầm quyền? Còn nữa, tiểu tử kia đến tận Trung Châu, bản tướng đều không thể bắt, ngươi cho rằng hắn về Tây châu của hắn, các ngươi có thể thay bản tướng bắt đươc? Lại giả thuyết, sao bản tướng có thể tin tưởng người đã dùng đường buôn bán giúp tiểu tử kia trốn, sao bản tướng có thể tin kẻ đó chân tâm thực ý xuất lực?"

Ngô Nhiên Trạch quýnh lên, vội vàng nói: "Thừa tướng đại nhân, ngài nhất định phải tin tưởng chúng ta, Hải Xuyên thương hội chúng ta thật không..."

Nhưng Ngô Giang Đào đột nhiên rống to chặt lời hắn: "Đủ rồi, Nhiên Trạch!"

Ngô Giang Đào khoát khoát tay, bật cười lớn một tiếng, đã xem thấu hết thảy, buông xuôi nói: "Nhiên Trạch, không cần tốn nước bọt nữa, thừa tướng đại nhân đã nói rất rõ ràng, hắn là chính khách, không phải là thương nhân, thứ hắn cần không phải cò kè mặc cả, mà chính là viên mãn giải quyết chuyện lần này. Bây giờ Cổ Nhất Phàm đã không biết tung tích, đế quốc tổn thất gần nửa cao tầng, chấn kinh 5 châu, nên có người chịu trách nhiệm. Ta nghĩ thừa tướng đại nhân muốn Hải Xuyên thương hội chúng ta và Bách Lý Cảnh Ngọc đến gánh trách nhiệm!"

Bách Lý Kinh Vĩ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, nhếch miệng cười một tiếng, thản nhiên nói: "Ha ha ha... Ngô lão gia tử không hổ là lão giang hồ, rất hiểu chuyện đấy!"

"Ta không quản các ngươi liên lụy nhiều hay ít với chuyện này, là cố ý hay là vô tình, nhưng chỉ cần các ngươi có quan hệ với việc này, việc này lớn cỡ nào, thì các ngươi phải chịu trách nhiệm hết cho ta, nếu không, ta không thể nào ăn nói với bệ hạ và lão tổ tông. này. . . chính khách tự ta tu dưỡng, chuyện gì đều muốn thập toàn thập mỹ giải quyết, đúng sai thiện ác, đều không luận!"

Ngô Giang Đào nhắm mắt nói: "Như vậy... Bách Lý thừa tướng cảm thấy việc này lớn cỡ nào? Tính mạng lão hủ có thể chịu đủ hay không?"

"Gần nửa cao tầng đế quốc chết, chỉ bắt một mình ngươi gánh chịu, ngươi không thấy quá nhẹ sao? Ngô lão gia tử, mấy ngàn năm nay, ngươi vì Đế Quốc mà liên thông 5 châu, công lao không thể bỏ qua, đa tạ. Đáng tiếc... chuyện lần này quá lớn, Hải Xuyên thương hội, sau này Trung Châu không cần nữa..."

Ngô Giang Đào chấn động, đột nhiên nghe được tin dữ như thế, hắn há to miệng một hồi, nhưng cuối cùng vẫn vạy bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Mọi người còn lại của thương hội cũng vô cùng hoảng hốt, không cam lòng nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ, song quyền nắm chặt lại, khí thế cường hãn cuồn cuộn phát ra.

Sau lưng Bách Lý Kinh Vĩ, một luồng lực lượng còn kinh khủng hơn từ một đám cao thủ Quy Nguyên ẩn ẩn phát ra, đè lại khí thế kia.

Thấy thế, Ngô Nhiên Trạch hoảng hốt, vội vàng đưa tay ra hiệu mọi người bình tĩnh, rồi nói: "Bách Lý thừa tướng, có chuyện gì thì có thể từ từ giải quyết, không cần thiết phải..."

"Nhiên Trạch!" Nhưng hắn chưa nói xong, Ngô Nhiên Đông lại hét lớn, rồi nhìn về phía đứa con trai trưởng thông minh tháo vát, nở một nụ cười ấm áp nói: "Nhiên Trạch, là cha luôn nói với ngươi, giàu không tranh với quan. Nhưng có một câu lại không dám nói với ngươi, phú quý cũng có đầu nguồn, chim bay cố, lương cung tàng, giết được thỏ, mổ chó săn! Đường buôn bán dựa vào quyền quý mà lên, tất nhiên cũng có thể bởi vì quyền quý mà tan vỡ. Bây giờ thừa tướng đại nhân gọn gàng đối phó thương hội chúng ta như thế, chỉ sợ là đã cảm thấy chúng ta không còn tác dụng. Nói một cách khác, thừa tướng đại nhân đã muốn trực tiếp bước vào 5 châu, tác dụng liên thông 5 châu của chúng ta đã không còn quan trọng nữa!"

Nghe hắn nói một lượt, mọi người đều kinh hãi, Bách Lý Kinh Vĩ cười lạnh: "Ngô lão gia tử, không ngờ ngươi chỉ là một giới thương nhân, lại có thể suy nghĩ được đến vậy. Không sai, bây giờ lão tổ tông đã xuất quan, Cửu Kiếm Vương quy tụ, đối địch bốn châu đã không thành vấn đề! Chờ 5 châu thống nhất, thiên hạ tận quy, sẽ không cần có người làm trung gian. Tuy việc hôm nay này xem như một dây dẫn nổ, nhưng nếu không có nó, thời gian tồn tại của Hải Xuyên thương hội cũng chẳng còn bao xa đâu!"

Ngô Giang Đào cười lạnh nhạt nói: "Bách Lý thừa tướng thật đúng là chính khách đáng sợ, tuy mọi người thường nói thương nhân lợi lớn nhẹ biệt ly, nhưng chính khách sao lại không phải như thế? Vô tình lại vô sỉ, từ trước tới giờ không nói chuyện bạn cũ!"

"Có điều, thừa tướng đại nhân muốn hoàn toàn hủy diệt Hải Xuyên thương hội, chỉ sợ không dễ dàng được, ha ha ha... Nhiên Trạch, là cha bình thường đều nói ngươi đệ đệ lỗ mãng xúc động, nhưng lần này, cha cũng muốn xúc động một lần cho thỏa đời. Người đâu, hôm nay thương hội chúng ta liều với bọn họ, cho dù toàn quân bị diệt, cũng phải cắn được một miếng trên người bọn họ!"

"Vâng!" Mọi người đồng thanh hét lớn, sau đó phóng ta khí thế cường đại, hung hăng xông lên.

Bách Lý Kinh Vĩ lạnh lùng vung tay lên, sau lưng, bọn hộ vệ Quy Nguyên cảnh cũng liền xông lên: "Hừ, sớm biết khối xương cứng này không dễ gặm, nếu không bản tướng cần gì phải mang cả Cấm Vệ Quân đế quốc đến đây, ha ha ha..."

Phanh phanh phanh... A... Từng tiếng vang rung trời, từng tiếng hò hét, chỉ trích thương khung, chỉ trong nháy mắt, hai phe cao thủ liều chết xông vào nhau, máu nhuộm trời xanh, xương chôn đại địa, cảnh tượng thảm liệt.

Tuy Hải Xuyên thương hội có không ít cao thủ hộ vệ, nhưng nào có thể là đối thủ của cả một đế quốc lớn mạnh nhất thiên hạ? Chỉ trong chốc lát, thương vong thảm trọng, ai hô không ngừng!

Thấy thế, Ngô Nhiên Trạch nhìn cha nói: "Phụ thân, chúng ta không đấu lại, mau chóng rút lui thôi!"

Ngô Giang Đào thở dài, cười khổ lắc đầu nói, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng:

"Rút lui? Ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể lui đến đâu? Không chạy được đâu!"

Bình Luận (1)
Comment
Ẩn Danh 3
Ẩn Danh
Reader
27 Ngày Trước
emo
Trả lời
| 0