"Dư trưởng lão..."
Trong hành lang đen nhánh, sấm sét vang dội, gió giục mây vần, thân thể Ngô Nhiên Đông lơ lửng giữa trời, không biết bay đi bao lâu, mới chợt hai mắt chói chói, đùng một tiếng rơi xuống phía trên một sân cỏ.
Ngẩng đầu nhìn lên, bạch quang chói mắt đã biến mất, mà lối đi kia cũng biến mất theo luôn, Ngô Nhiên Đông khẩn trương khàn giọng liệt phế rống to, muốn đi cứu viện, nhưng đã trễ, thông đạo trở về đã đóng lại.
Hai mắt hắn đỏ thẫm, thống khổ kêu gào, lòng đầy phẫn uất, lại bất lực!
Đạp đạp đạp... Từng tiếng bước chân vang lên, một bóng người gầy gò bước tới, trên lưng còn cõng lấy một hài đồng mũm mĩm hồng hồng đang hôn mê bất tỉnh, sâu xa nói: "Nhị công tử, không ngờ ngươi nhanh như vậy đã đến, thật cao hứng vì gặp lại ngươi, ha ha ha..."
Ngô Nhiên Đông giật mình, nghe được giọng nói quen thuộc, thậm chí khiến hắn sợ hãi, hắn ngây người một lúc. Ngay sau đó cứng ngắc quay đầu lại, nhìn về phía người kia, hai mắt lập tức co rụt lại, nghiến răng nghiến lợi lên, vô tận hận ý như núi lửa bắn ra, song quyền nắm chặt lại, đến nỗi còn phát ra tiếng xương bạo kèn kẹt, cuồn cuộn sát ý không che giấu chút nào bùng nổ ra, tựa như muốn lấp đầy toàn bộ thiên địa!
"Nhị công tử, ba ngày không gặp, dạo này ổn chứ?"
Đứng đối diện hắn không phải ai khác, chính là Trác Phàm lưng cõng Cổ Tam Thông, nhưng là đối mặt một Ngô Nhiên Đông lúc này đang mang địch ý trần trụi đối với mình, Trác Phàm lại có vẻ đã ngờ tới trước, nên sắc mặt bình thản đến dị thường, còn thỉnh thoảng nhếch miệng cười tà dị.
Ngô Nhiên Đông thở hồng hộc mấy hơi, hàm răng như muốn bị hắn cắn đứt, hung dữ nói: "Là ngươi... Là ngươi hại Ngô gia chúng ta cửa nát nhà tan!"
"Há, sao lại như vậy?" Trác Phàm vẫn cười hớn hở nói.
Ngô Nhiên Đông run rẩy chỉ mũi hắn, oán hận nói: "Trước khi Dư trưởng lão vì cứu ta mà hy sinh, đã nói bởi vì đống đá vụn của ngươi, mới hại thương hội chúng ta bị Bách Lý Kinh Vĩ tiêu diệt, bây giờ cha ta, đại ca ta không rõ sống chết, tất cả đều bởi vì ngươi, tên hỗn đản, ngươi trả mạng mấy ngàn người thương hội cho ta!"
Vừa dứt lời, Ngô Nhiên Đông đạp mạnh một phát, xông đến Trác Phàm, sát khí mãnh liệt như như bài sơn đảo hải áp lực đến hắn, sát ý cuồn cuộn đều đâm thẳng vào gương mặt hắn khiến hắn đau nhức.
Nhưng mà, sắc mặt Trác Phàm vẫn bình tĩnh tự nhiên, chờ Ngô Nhiên Đông đã vọt tới gần, mới lắc mình lui qua một bên, đồng thời Kỳ Lân Tí hất lên, đùng một tiếng thật lớn, đè chặt hắn xuống đất, tạo ra cả một hố đất sâu to.
Đợi sau khi bụi đất rơi xuống, cự hố đất xuất hiện hai nhân ảnh. Ngô Nhiên Đông người đầy vết máu nằm yên dưới đáy, muốn cũng không thể động đậy, cho dù hắn có giãy dụa cỡ nào, vẫn cảm thấy như có Thái Sơn áp đỉnh, không sao lật được người lên, mà chỗ lưng hắn, một cánh tay đỏ thẫm chỉ nhẹ nhàng áp xuống, lại phảng phất như có ngàn cân chi lực, khiến hắn khó có thể đứng dậy.
Lạnh lùng nhìn bóng người còn đang dày vò giãy dụa, Trác Phàm cười quỷ quyệt, khoan thai nói: "Nhị công tử, ngươi không đánh lại ta, đừng uổng phí sức lực. Còn nữa, kết quả như bây giờ, không phải như ngươi mong muốn sao? Sao vậy, hối hận rồi à?"
"Cái gì, có lúc nào ta nói muốn thương hội..." Ngô Nhiên Đông nộ hống, nhưng nói đến đây, hắn liền ngơ ngẩn.
Trác Phàm cười khẩy, nhấc Kỳ Lân Tí lên, đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Nhớ chưa, ba ngày trước, ngay tại cửa khách sạn, chính miệng ngươi nói muốn nó bị hủy, bây giờ toại nguyện rồi, ngươi nên cao hứng mới phải, ha ha ha..."
"Lúc đó ta chỉ là nói nhảm, sao ta có thể..." Ngô Nhiên Đông vội vàng nói, trong mắt đầy sự hối hận.
Sao mà hắn có thể biết, người trước mặt này thực sẽ coi hắn là nói thật, hơn nữa còn thật có năng lực làm được như thế. Ngắn ngủi ba ngày, thương hội thành cái đinh trong mắt đế quốc, bị diệt hoàn toàn.
Người này, hắn là ai, là ma quỷ sao?
Ngô Nhiên Đông không khỏi cảm thấy lo sợ, ánh mắt nhìn Trác Phàm đầy tò mò.
Trác Phàm hiểu hắn suy nghĩ gì, cười nhạt nói: "Người trẻ tuổi, lời không thể nói lung tung, ngươi gọi đó là nói nhảm thì là nói nhảm à, nhưng ta coi nó là thật. Ngươi nói muốn nó hủy, ta làm như ngươi mong muốn, hơn nữa lúc ấy ta đã nói với ngươi, tuyệt đối đừng hối hận, vậy mà bây giờ, ha ha ha..."
Trác Phàm biểu hiện thần bí khó lường như vậy làm cho Ngô Nhiên Đông không hiểu gì cả, lúc này cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, vội vã cầu khẩn: "Không, ta hối hận rồi, tiên sinh, ta biết ngươi không phải thường nhân, nhất định có cách cứu thương hội, phụ thân và đại ca ta, cả mọi người nữa, ngài nhất định có thể làm được, ta van cầu ngài, hãy đi cứu bọn họ đi!"
Trác Phàm lắc đầu: "Nhị công tử, cái gọi là trời gây nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống. Nếu quý hội gặp nạn là do một tay ta hại, như vậy nếu ta muốn dừng tay thì rất dễ dàng, nhưng đáng tiếc, đó căn bản không liên quan đến ta, đều do quý hội tự gây nghiệt, ta không có cách nào cứu được!"
"Cái gì, chúng ta tự gây nghiệt?"
"Đúng vậy, tự gây nghiệt!" Trác Phàm gật đầu: "Nhị công tử, ngươi không phải luôn luôn không quen nhìn tác phong của quý hội sao, như vậy ta nói rõ cho ngươi biết một chuyện mà có lẽ ngươi càng không thể nhìn nổi. Ba năm trước đây, huynh đệ cùng muội muội kia của ngươi là bị cha và đại ca ngươi đưa cho Bách Lý Cảnh Ngọc, không phải ngoài ý muốn bị tên dâm tà đó chọn trúng đâu!"
Ngô Nhiên Đông giật mình, khó tin nói: "Sao có thể như vậy, ngươi nói bậy!"
"Ta cần gì phải lừa ngươi, đây là chuyện ta moi ra được từ chỗ Bách Lý Cảnh Ngọc. Cha ngươi làm như vậy, không phải vì nịnh nọt tên phế vật kia, mà là cắm người ở chỗ hắn, nắm lấy thóp của hắn mà thôi. Quý thương hội có thể làm lớn như vậy, không phải mềm yếu như mặt ngoài, một mực nhượng bộ cường thế, sau lưng lại thủ đoạn cứng rắn cực kỳ, có thể nói là chuyện xấu xa gì cũng dám làm, không từ thủ đoạn!"
"Không thế nào, đây chính là hộ vệ của chúng ta, sao cha ta có thể..."
Ngô Nhiên Đông hoàn toàn không tin đây là thật, Trác Phàm hiểu hắn đang như nào, bèn tiếp tục nói: "Thương nhân lợi lớn nhẹ biệt ly, trong mắt bọn họ, không có gì lớn hơn lợi ích, tánh mạng hai nô tài, đổi lấy quền kiểm soát một vị thành chủ, thật quá lời. Ngươi có thể suy nghĩ kỹ lại, trước kia, Bách Lý Cảnh Ngọc đối với các ngươi là thái độ gì, sau đó lại có thái độ gì? Hừ hừ, ta phải dùng đường buôn bán của các ngươi, chỉ cần các ngươi gật đầu là được, nào cần tên thành chủ phế vật kia hứa hẹn cái gì? Kết quả cha ngươi còn muốn quan thương cấu kết, cáo mượn oai hổ... Aizz, đây thật là thấy tiền là sáng mắt mà..."
Ngô Nhiên Đông lắc lắc đầu, vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật này, nhưng hắn cũng không kìm được mà nghĩ lại, rồi càng nghĩ càng thấy không phải do hắn không tin là được.
Đúng vậy, trước đó, Bách Lý Cảnh Ngọc còn rất khoa trương, khắp nơi làm khó dễ thương hội, nhưng sau này...
"Như vậy... Hòn đá kia là thế nào? Không phải ngươi gài bẫy chúng ta sao?"
Bạch! Một đạo hắc ảnh chợt đổ ập xuống, tất cả chung quanh biến mất, Ngô Nhiên Đông giật mình, nhìn bốn phía, kêu lên: "Lĩnh vực thần hồn?"
"Không sai, đây là lĩnh vực của ta!"
Lại ông một tiếng, lĩnh vực sáng rõ, không còn đen tối, đưa tay không thấy được năm ngón như lúc trước, Ngô Nhiên Đông liền thấy rõ Trác Phàm, chung quanh hắn còn có vô số tảng đá màu đen hình người, khuôn mặt rõ ràng, hoặc kinh khủng, hoặc nghi hoặc, không phải trường hợp cá biệt, có tới mấy vạn.
Trác Phàm cười tà một tiếng, thản nhiên nói: "Nhị công tử, ngươi cảm thấy những thứ này là cái gì?"
"Ma Linh thạch?" Ngô Nhiên Đông nói ngay.
Trác Phàm bật cười lắc đầu: "Ma Linh thạch... Thiên hạ nào có Ma Linh thạch gì chứ? Người muốn tu luyện, đều phải dựa vào bản thân, thiên địa sẽ không cho ngươi có đường tắt. Những thứ này... đều là người!"
"Cái gì, người?"
"Không sai! Hóa Thiên Lĩnh Vực của ta hiếm thấy trên đời, trước kia giết chết không ít người, tất cả đều biến thành như này. Cho nên dùng Ma Linh thạch luyện công, mới có thể đột nhiên tăng mạnh, bởi vì các ngươi đều là hút nguyên lực của người khác. Nhưng những nguyên lực này lại đã bị công pháp độc môn ta ma hóa, ta hút thì không có việc gì, nhưng người khác hút, nguyên lực của họ sẽ bị xâm nhiễm, sau đó biến thành bộ dáng này. Cho nên, ngươi biết vì sao thương hội các ngươi dẫn tới đại nạn rồi chứ, nhất định là có người bởi vì vật này mà xảy ra chuyện!"
Ngô Nhiên Đông giật mình hét lớn: "Như vậy, vẫn là ngươi hại chúng ta..."
"Không, là chính các ngươi hại mình!" Trác Phàm cũng hét lớn đè hắn xuống, khiển trách: "Những thứ này đúng là do ta tạo, ta không sợ hút những thứ này sẽ bị phản phệ, nhưng ta vẫn không dám hút quá nhiều, khiến tu vi đột nhiên tăng mạnh. Bởi vì ta biết, đạo lý dục tốc bất đạt, thiên đạo không đường tắt. Nếu ta dùng những thứ này để đạt mục tiêu đăng phong tạo cực, tu vi nhất định sẽ bất ổn, nguyên lực tan rã, đây là kết quả ta không muốn thấy. Tuy ta muốn nhanh chóng tăng cường thực lực, nhưng ta vẫn phải nhịn xuống, đây gọi là tiết chế!"
"Còn quý thương hội thì sao, không biết tảng đá kia là cái gì, lại chỉ nhìn thấy lợi nhuận. Bây giờ xảy ra vấn đề, còn là vấn đề lớn, liên quan cả một cơ nghiệp lớn với bao nhiêu tính mạng, lại có thể trách ta sao? Thiên đạo quản thúc, đi lầm đường, tất gặp họa. Các ngươi quá mức trục lợi, sớm muộn sẽ gặp đại nạn này, huống chi..."
"Huống chi cái gì?" Ngô Nhiên Đông giật mình, bất giác hỏi.
Trác Phàm hít một hơi, nghiêm túc nói: "Chỉ sợ Kiếm Tinh đế quốc sớm có ý thủ tiêu quý hội, chuyện hôm nay chẳng qua là kíp nổ mà thôi. Cho dù không có Ma Linh Thạch, ngày sau Kiếm Tinh đế quốc vẫn sẽ tìm được cớ diệt các ngươi, dù sao sớm muộn là chết, nhưng bây giờ, chuyện đột nhiên xảy ra, đối phương bỗng nhiên làm khó dễ, cho nên không có chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ các ngươi còn không đến mức chết hẳn, có một đường sinh cơ, chính là người đấy. Xét điểm này, các ngươi phải cám ơn ta!"