Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1594 - Chương 1600: Đồng Hành Cùng Ma

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1600: Đồng hành cùng Ma

Ngô Nhiên Đông giật nảy cả mình, trong mắt đầy mê hoặc.

Trác Phàm triệt hồi lĩnh vực, chỉ chỉ vị trí lối đi kia, cười nhạt nói: "Nhị công tử, từ khi ta được truyền đến nơi này, đã qua hơn nửa ngày, nhìn động tĩnh nơi này. Nếu đại công tử hoặc nhị công tử ngươi được truyền đến, như vậy nói rõ quý thương hội thật đã đại nạn lâm đầu. Nếu trong vòng ba ngày không có động tĩnh, như vậy chắc hẳn quý hội còn có ngày kéo dài hơi tàn!"

Trong mắt Ngô Nhiên Đông mang vẻ mờ mịt, vẫn không hiểu hắn có ý gì.

"Ta đang nhìn xem... dự định của Bách Lý Kinh Vĩ!"

"Nói đến việc này, ta cho ngươi biết thêm, chính khách cùng thương nhân không có gì khác biệt, đều bị chữ lợi phủ đầu. Bách Lý Kinh Vĩ là một trị quốc chi tài, càng sẽ ném ân oán tư nhân ra sau đầu, hắn sẽ suy nghĩ vì đại cục 5 châu. Nếu lần này thương hội các ngươi gặp nạn, không phải là bởi vì các ngươi gây họa lớn cỡ nào, chỉ là bởi vì các ngươi đã không còn tác dụng, một thương hội đuôi to khó vẫy, Bách Lý Kinh Vĩ sớm muộn cũng sẽ diệt trừ, hoàn thành đại kế thống nhất!"

Ngô Nhiên Đông suy nghĩ thật lâu, lại khó có thể lý giải được, chỉ hơi mông lung nói: "Chúng...chúng ta làm trung gian giữa 5 châu, có đại ích lợi đối với đế quốc?"

"Đúng vậy, lợi ích lớn như vậy mà hắn đều có thể dứt bỏ, chứng minh hắn đã không quan tâm các ngươi!" Trác Phàm thản nhiên cười đáp, rồi thần bí nhìn Ngô Nhiên Đông, sâu xa nói: "Muốn đánh cược không, không ngoài mấy ngày nữa, gót sắt của Kiếm Tinh đế quốc sẽ bước ra khỏi khu vực Trung Châu."

"Ngươi nói là, Trung Châu muốn làm khó dễ với bốn châu còn lại?"

"Rất hiển nhiên, nếu không sao hắn lại cần các người làm trung gian, còn nữa, các ngươi một mực cẩn thận chặt chẽ, chưa từng có địch ý đối với hắn, các ngươi không phải địch nhân mà hắn phải diệt trừ, nên chỉ có một nguyên nhân, các ngươi chính là chướng ngại vật!"

Trác Phàm dường như đã xem thấu hết thảy, hai con ngươi giống như hai ngôi sao, phát sáng rạng rỡ: "5 châu đại chiến cùng, quý hội lại mang nhiệm vụ liên thông 5 châu, tất sẽ trở thành lỗ thủng lớn nhất của đế quốc, không thể tồn tại thêm. Nhưng mà giết người mà muốn chính đáng thì cũng nên cần lý do, lần này vừa đúng lúc hắn mượn thế làm việc mà thôi. Mà ngươi hẳn phải biết, cái gì gọi là muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, một ngày này sớm muộn sẽ tới. Cũng may là chuyện đột nhiên xảy ra, hắn chưa chuẩn bị xong, chỉ là lâm thời nảy lòng tham mà thôi, cho nên các phân bộ của quý hội hãy còn tồn tại, bây giờ cứu còn kịp. Cho nên, ta mới nói các ngươi nên cám ơn ta, để các ngươi sớm chết sớm siêu sinh, ha ha ha!"

Nghe Trác Phàm nói một loạt, Ngô Nhiên Đông giật mình rất lâu, mới hiểu ra tất cả.

"Nói cách khác, bây giờ ta phải đi cứu những người chưa bị ngộ hại..."

"Đúng, cuối cùng ngươi cũng hiểu nên làm gì!" Trác Phàm gật đầu.

Đa có mục tiêu, Ngô Nhiên Đông vội vã nhìn hai bên, cả kinh nói: "Nơi này là nơi nào, bây giờ làm thế nào ta mới có thể liên hệ được mọi người còn lại của thương hội?"

"Ha ha ha... Ngươi thật đúng là bị cha ngươi giam giữ thật lâu, từ trước tới giờ không quan tâm sự nghiệp gia tộc. Ngươi truyền tống bằng đường buôn bán đến đây, nơi này đương nhiên là đầu kia của truyền tống, chi nhánh nằm tại biên giới giữa Trung Châu và Tây Châu!"

Ngô Nhiên Đông vội vã gật đầu, hét lớn: "Người đâu, người đâu, mau chóng truyền tin cho huynh đệ..."

Trác Phàm xùy cười: "Ngươi hô cái gì mà hô, không ai đến đâu!"

"Vì thuận tiện chúng ta trò chuyện, ta đã để cho bọn họ rời đi rồi!"

Ngô Nhiên Đông sững sờ, kỳ quái nói: "Sao bọn họ lại nghe lời ngươi?"

Trác Phàm xuất ra một tấm thẻ màu vàng kim, mỉm cười nói: "Khách hàng lớn như ta, chút yêu cầu như vậy, quý thương hội đương nhiên sẽ dễ dàng đáp ứng!"

Đây chính là thẻ khách quý Chí Tôn độc nhất vô nhị của Hải Xuyên thương hội, toàn bộ 5 châu chỉ có năm tấm: "Đây là do ngươi đại ca đưa ta, đáng tiếc, sau này ta sẽ không còn được gặp lại hắn!"

Ngô Nhiên Đông gật đầu, thở dài, muốn rời đi. Trác Phàm liền gọi hắn lại: "Chờ đã!"

"Có chuyện gì?"

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Đi gọi người, phát tin tức!"

"Phát tin tức gì?"

"Kêu bọn họ trốn đi?" Ngô Nhiên Đông đương nhiên nói.

"Mệnh lệnh lập lờ nước đôi như thế, cơ nghiệp mấy ngàn năm của quý hội sẽ mất thôi. Sau khi bọn họ trốn đi, cây đổ bầy khỉ tan, ngày sau ngươi muốn tụ tập bọn họ lại kiểu gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giang sơn mà cha anh ngươi tân tân khổ khổ tạo dựng, dễ dàng bị ngươi hủy mất như thế sao? Hay là, ngươi quả thật không hối hận những lời lúc trước, ngươi nguyện ý thương hội này sập cmn đi?"

Ngô Nhiên Đông chấn động, nhăn mày lại, rơi vào trong suy nghĩ thống khổ.

Đúng vậy, trước kia hắn trẻ người non dạ, xúc động lỗ mãng, bằng một bầu nhiệt huyết muốn cải biến thương hội, lúc này, phụ huynh đều đã chẳng còn, đây đúng là thời điểm hắn phải làm chủ, hắn lại toàn không bất cứ thứ gì như quy tắc hay trình tự, hoàn toàn không hiểu nên xử lý những chuyện quan trọng như thế nào!

Nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ chẳng mấy chốc thương hội bọn họ sẽ biến mất khỏi 5 châu, cơ nghiệp đời đợi kết thúc trong tay tên bại gia chi tử là hắn, hắn sẽ không còn mặt mũi xuống dưới cửu tuyền gặp hai người. Hắn, thật sự chỉ là một tên bại gia tử sao?

Vừa nghĩ đến đây, Ngô Nhiên Đông gãi đầu, lòng đầy hối hận, trước kia vì sao hắn ngang bướng như vậy, không cùng phụ thân quản lý thương hội chứ?

"Ngươi cần một người chỉ điểm giúp ngươi!"

Ngô Nhiên Đông quay đầu, thấy Trác Phàm yên lặng nhìn hắn. Bất đắc dĩ thở dài, Ngô Nhiên Đông lắc đầu: "Trưởng lão cung phụng trong nhà chỉ sợ đều đã gặp nạn, ta lại không biết làm gì cả, không biết nên tìm ai đến phụ trợ ta..."

"Ta!" Ngô Nhiên Đông còn chưa dứt lời, Trác Phàm đã kiên định nói.

Ngô Nhiên Đông nghi ngờ hỏi: "Ngươi?"

"Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn phụ trợ ngươi, ta muốn hợp tác với ngươi!"

"Khi đó phát chí nguyện với ta, muốn tiếp nhận thương hội, cải biến thương hội, ta đều nhất nhất thực hiện cho ngươi..."

Ngô Nhiên Đông hét lớn: "Nhưng đó là ngươi lấy mạng cha huynh ta đổi lấy, ta không cần..."

"Ngô Nhiên Đông!" Trác Phàm càng quát to hơn, lần này còn như quát mắng một tên ngu dốt: "Ngươi đã không phải là tiểu hài tử, ngươi hẳn phải biết đạo lý có được tất có mất. Thương hội phát triển mấy ngàn năm là thứ ngươi muốn đổi là thể đổi được sao? Từ xưa đến nay, mỗi một lần biến đổi, lần nào không phải máu chảy thành sông? Đã quyết định muốn đổi, thì phải chịu mất mát! Vị trí hội trưởng Thương hội này, không phải dễ ngồi, đã muốn ngồi, thì phải biết chịu áp lực! Dù sao bây giờ không cách nào quay đầu, việc ngươi có thể làm, chính xác hơn ngươi phải làm, là phát triển thương hội theo mong ước bấy lâu của ngươi, hay là tùy ý để nó suy bại xuống dốc, để tâm huyết cha anh ngươi đổ sông đổ bể, chỉ thế thôi!"

Ngô Nhiên Đông do dự, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, gật đầu nói: "Ta sẽ phát triển thương hội, sẽ không để tâm huyết cha ta uổng phí, chỉ là... vì sao ta phải hợp tác với ngươi? Đi với ngươi, ta luôn cảm thấy như là đi với Ma, lưng luôn có cảm giác lạnh lẽo, lòng luôn luôn bất an!"

Trác Phàm cười tà dị: "Ha ha ha... rất bình thường, ngươi cảm nhận không sai, ta chính là Ma!"

Rồi ngửa đầu nhìn lên trời nói: "Người tuyệt vọng, khắp nơi cầu trợ thần ma. Cầu trợ ở thần là chuyện đương nhiên, nhưng ngươi có biết, vì sao người còn muốn xin giúp đỡ từ Ma không?"

"Vì sao?"

"Thần sẽ bảo vệ cho ngươi bình an, nhưng sẽ có yêu cầu, chính là quên đi tất cả. Ma thì khác, Ma sẽ lấy đi tất cả mọi thứ từ ngươi, nhưng đồng thời sẽ cổ vũ ngươi, khiến ngươi thẳng tiến không lùi, đi hoàn thành tâm nguyện của ngươi, lấp đầy dục vọng trong ngươi!"

Trác Phàm nhìn chằm chằm Ngô Nhiên Đông, xùy cười: "Bây giờ ngươi xông vào tuyệt địa rồi, ngươi muốn được thần trợ, hay Ma trợ đây?"

Ngô Nhiên Đông suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ánh mắt trở nên định, lạnh lùng nói: "Cha huynh ta không thể chết vô ích, thương hội không thể vong, muốn ta quên đi tất cả, bảo vệ bình an, sống một đời tầm thường, là không thể nào! Chúng ta vì Kiếm Tinh đế quốc mà cúc cung tận tụy, lại rơi vào kết quả như vậy, ta nhất định phải bắt Bách Lý Kinh Vĩ cùng Kiếm Tinh đế quốc phải trả giá đắt!"

"Như vậy... Ngươi nguyện ý mang toàn bộ thương hội làm việc cho sao ta?"

"Như vậy ngươi nguyện ý... Không, là ngươi có năng lực giúp ta báo thù sao? Đối phương là Bách Lý Kinh Vĩ và Kiếm Tinh đế quốc!"

"Cần thời gian, nhưng nhất định có thể làm được!" Trác Phàm đầy tự tin nói.

Nhìn ánh mắt kiên định kia, Ngô Nhiên Đông gật đầu, hét lớn: "Được, hôm nay ta đồng hành cùng Ma, xem người báo thù cho mấy ngàn nhân mã thương hội như thế nào!"

"Hợp tác vui vẻ!" Trác Phàm duỗi tay ra, cười tà dị nói: "Ta đã sớm nói, ta cùng quý hội sẽ có hợp tác càng chặt chẽ hơn, không ngờ nhanh như vậy, ha ha ha..."

Ba một tiếng, Ngô Nhiên Đông cũng duỗi tay, nắm lấy tay Trác Phàm, trong mắt nhấp nháy tinh mang: "Như vậy, tiên sinh, bây giờ chúng ta nên hành sự như thế nào?"

"Ngươi đi truyền tin cho các phân bộ, từ giờ phút này, tất cả mọi người Hải Xuyên thương hội từ sáng chuyển vào tối, triệt để biến mất khỏi thế giới này. Cái tên Hải Xuyên thương hội cũng không thể dùng nữa. Đợi phong ba đi qua, chúng ta sẽ mượn xác hoàn hồn, phong vân lại nổi lên!"

Nghe được lời này, Ngô Nhiên Đông tỉ mỉ suy nghĩ, rồi gật đầu nói: "Được, chúng ta cố nhẫn nhịn một thời gian, quân tử báo thù, 10 năm không muộn, tất cả toàn nghe tiên sinh an bài!"

Một phương diện khác, phía trên một chiếc biển rộng mênh mông :v, sương mù dày đặc tràn ngập bốn phương tám hướng, không nhìn thấy bóng danggs bất kỳ người nào. Sóng biển mãnh liệt không ngừng đập vào bờ biển, trong sương mù dày đặc không ngừng truyền ra tiếng thú hống hung mãnh, chúng hô ứng lẫn nhau!

Hai tròng mắt giống như hai ngọn núi nhỏ, lóe lên trong sương mù dày đặc, hiển thị rõ sự bạo lệ!

Một bóng người trung niên tung bay, xa xa đứng trước sương mù dày đặc, trong tay cầm một thanh Thương Lam kiếm mang đầy hàn quang, yên lặng nhìn về phía trước, cắn răng quát: "Hải Yêu, ngươi liên tiếp làm tổn thương tánh mạng người trong tông môn ta, nhưng vùng biển này không phải thuộc về một mình ngươi. Hôm nay lão phu nhất quyết thư hùng với ngươi, nếu ngươi thua, thì chớ có tiếp tục làm hại nhân mạng!"

Rống! Một tiếng rống to chấn thiên vang vọng tứ phương, trong sương mù dày đặc vang lên tiếng cười nhạo vô tận: "Nhân loại nhỏ bé, chỉ là Quy Nguyên cảnh mà thôi, dám động thủ với ta? Nếu ngươi có gan xông vào lĩnh vực của ta, ta lập tức xé ngươi thành mảnh nhỏ, ha ha ha..."

Sau một khắc, tiếng động bạo hưởng, người kia đã xông vào trong sương mù dày đặc, mở ra đại chiến chấn phách nhân tâm...

Bình Luận (0)
Comment