Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1618 - Chương 1624: Lãnh Vũ Kiếm Vương

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1624: Lãnh Vũ Kiếm Vương

“Đồ vật bị vứt bỏ, người bán hàng đau thấu tâm!”

Cười khổ một tiếng, trên mặt lão giả kia hiện lên tia ai thán, sau đó chăm chú nhìn chăm chăm về phía nữ tử kia, châm chọc nói: “Cô nương, trên đời này ngoại trừ tiền, còn có cái gọi là nguyên tắc tự nguyện, mua bán bình đẳng. Hiện tại, lão hủ không muốn đem vật này bán cho ngươi, dù ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không bán, ngươi vẫn nên bỏ đồ vật xuống, rời đi đi!”

Nghe được lời này, sắc mặt nữ tử kia càng thêm âm trầm, Tước nhi ngược lại càng thêm gấp gáp, huy động hai tay nói: “Nhanh đưa vật kia cho ta, hắn cho ta, không bán cho ngươi...”

“Đúng vậy, hắn không bán cho ta, đáng tiếc... Tỷ tỷ nhìn trúng đồ vật này, dù hắn muốn bán hay không cũng phải bán, không phải do hắn!”

Trong mắt lóe lên từng đạo sát ý lạnh lẽo, nữ tử kia cười tà một tiếng, khí thế toàn thân bỗng dưng phóng đại, uy lực mạnh mẽ nhất thời ép lão giả kia vào chân tường, khí tứcbị trì trệ, khó mà cử động.

Mà phía trên tay của nữ tử kia, cũng dần dần tản ra một luồng kiếm khí mãnh liệt, băng lãnh túc sát: “Lão gia hỏa, bản cô nương không phải là thương gia, cũng không muốn nói chuyện mua bán cùng ngươi. Không cần biết ngươi là người phương nào, dám làm trái ý bản cô nương, đều phải trả giá thật lớn, hừ hừ hừ...”

Cười lạnh một tiếng, nữ tử kia nhẹ nhàng vung tay, một tia kiếm khí mãnh liệt đang chuẩn bị phóng ra. Mà lão giả kia khi đối mặt với uy lực cường hãn như thế, cũng nhịn không được tròng mắt co rụt lại, chăm chú nhẫn nhịn cắn chặt hàm răng.

Những việc này hắn đều sớm đã ngờ tới, hiện tại đối mặt với tử cảnh, việc hắn có thể làm, cũng chỉ có thể chậm rãi nhắm lại hai con ngươi đầy vẻ già cõi, nghênh đón giờ khắc này.

Vì Hải Xuyên thương hội hắn trung thành không hai lòng, có thể minh oan vì hội trưởng, hắn có dũng khí để phỉ nhổ đối thủ, hiện tại, hắn càng thêm có can đảm để sẵn sàng từ bỏ cái mạng già này, hoàn thành những tình cảm chủ tớ!

Hắn đã buông xuống tất cả mọi thứ, cái gì cũng không để tâm...

“Dừng tay!”

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng hét lớn truyền ra từ trong bóng tối thâm thúy, ngay sau đó, một giọng nam cực kỳ nhẹ nhàng bỗng nhiên phát ra: “Cô nương muốn giết người không sao cả, nhưng mời đừng động tay trong Hải Dương Thành này,nếu không việc này kinh động đến người khác, chắc cũng chẳng tốt cho ai cả!”

Không khỏi xùy cười một tiếng, vẻ mặt nữ tử kia khinh thường nhìn về phía cửa, kiêu ngao nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bản cô nương sẽ kiêng kị người khác sao?”

“Cô nương đương nhiên sẽ không kiêng kị bất luận kẻ nào, mà sẽ chỉ kiêng kị một người mà thôi!"

Chậm rãi lộ ra thân hình, Trác Phàm chậm rãi từ cánh cửa đen tối phía sau đi tới, sâu xa nói: “Người kia không muốn cô nương gây chuyện, chẳng lẽ cô nương muốn làm người nọ tức giận sao, chỉ vì một Phá Diện Cụ? Ha ha ha...”

Lông mày run run, sắc mặt nữ tử kia đại biến, trong lòng trầm xuống, suy nghĩ một hồi rất lâu, cuối cùng ngón tay cong lại, thu hồi lại khí thế toàn thân, cũng không có ý ra tay tiếp.

Mà lão giả kia cảm thấy khí thế của đối phương không còn, thân thể đang dựa vào bức tường từ từ trượt xuống, thở hổn hển mấy hơi, trong lòng lấy làm kinh ngạc.

Hắn tuy sớm đã có ý chết, nhưng bỗng nhiên trở về từ cõi chết, vẫn là cảm thấy rất là may mắn.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Trác Phàm không buông, ánh mắt nữ tử kia híp lại, hai tay khẽ siết chặt lại, cắn răng nói: “Ngươi là người phương nào, ngươi biết ta là ai không?”

“Không biết!”

Bật cười lớn, Trác Phàm chậm rãi lắc đầu, khom người nói: “Tại hạ là một tên quản sự của Tiền gia Bắc Châu, Tiền Phàm. Cửa hàng nhỏ này cũng do nhà ta quản lý, mong rằng cô nương thủ hạ lưu tình, ha ha ha...”

Mi mắt lắc một cái, nữ tử kia nhìn chằm chằm hắn, hồ nghi nói: “Tiền gia? Một trong ba Đại Thương Cổ của Bắc Châu?”

“Đúng vậy!”

“Vớ vẩn!”

Hận hận khẽ cắn môi, nữ tử kia từ chối cho ý kiến nói: “Thương nhân từ xưa đến nay đều coi trọng lợi ích tiền tài, luôn tính toán lợi ích được mất, sẽ vì một cửa hàng nát mà ra mặt đàm phán cùng bản cô nương sao? Lại nói, nhìn khí độ này của ngươi, gặp loạn không biến sắc, tuyệt đối không phải hạng người bình thường. Dưới sát ý của bản cô nương mà có thể khoan thai trấn tĩnh trò chuyện như vậy, tuyệt không đơn giản. Một Tiền gia nho nhỏ, làm sao có thể để người như vậy làm quản sự? Ngươi... Đến tột cùng là ai?”

Thản nhiên cười, Trác Phàm hơi khom người, nhàn nhạt nói: “Đa tạ cô nương tán dương, Tiền mỗ nghe thấy mà hổ thẹn trong lòng.C òn ta là người nào, cô nương không cần hỏi nhiều, giống như tại hạ cũng sẽ không hỏi nhiều về lai lịch của cô nương. Tóm lại, ta đối cô nương vô hại, cô nương nếu không xem ta như địch nhân, thì chúng ta đều bình an vô sự. Dương quang đại đạo, gập ghềnh tiểu đạo, mỗi bên đi về một hướng, vĩnh viễn không gặp nhau, ha ha ha...”

“Thế nhưng... Ngươi đã biết thân phận của ta!”

Nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong ánh mắt nữu tử kia đều là một mảnh mờ mịt, nàng thực sự khó mà có thể nhìn thấu người nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng này, có thể bắt được nhược điểm của nàng, đến tột cùng là thần thánh phương nào?

“Nếu ngươi không chịu nói ra thân phận của mình, làm sao ta có thể tin ngươi vô hại với chúng ta?”

Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Trác Phàm xùy cười ra tiếng: “Ta sao có thể biết? Ha ha ha... Cô nương lo ngại, tại hạ chẳng qua là cảm thấy cô nương không nên vô duyên vô cớ sinh sự mà thôi, còn lại cái gì cũng không biết. Cô nương cũng không cần tìm hiểu ta, thân phận ta có thể nói cho ngươi cũng đã nói rồi, còn lại ngươi cũng không nên biết, tìm hiểu cũng vô dụng, coi chừng rước họa vào thân!”

“Ngươi đang uy hiếp ta?”

“Không phải uy hiếp, mà chính là cảnh cáo!”

Mỉm cười lấy lắc đầu, trong mắt Trác Phàm lóe qua hai đạo tinh quang sắc bén: “Nếu ngươi đã đi qua Tây Châu liền sẽ hiểu rõ, cái thế giới này rất lớn, không có người nào có thể chân chính vô địch thiên hạ. Tất nhiên, cũng không có người có thể chân chính thoát khỏi khi đại họa phát sinh. Người sống một đời vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, chớ có một lần sảy chân mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, quá tự phụ, cũng không phải là chuyện tốt!”

Thật sâu nhìn hắn, nữ tử kia chau mày ,trong mắt mang theo mê mang, tỉ mỉ suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Tây Châu... Tây Châu...”

“Chẳng lẽ... Ngươi là...”

Bỗng dưng, dường như nhớ tới cái gì, sắc mặt nữ tử kia kinh dị nhìn về phía hắn, sau đó trở nên cổ quái thay đổi liên tục, bối rối không ngừng.

Xuỵt!

Làm ra động tác giữ im lặng, khóe miệng Trác Phàm hơi vểnh, lộ ra một nụ cười thần bí:“Cô nương nếu đã biết, thì không cần nói ra, tóm lại chúng ta nước giếng không phạm nước sông, không liên quan tới nhau, miễn cho đến lúc đó sinh linh đồ thán thì không tốt!”

Thật sâu nhìn chằm chằm Trác Phàm, sắc mặt nữ tử kia phức tạp, do dự rất lâu, cuối cùng mới giận hừ một tiếng, quay đầu muốn rời khỏi, cũng không dây dưa tiếp!

“Chờ một chút!”

Nhưng còn không đợi nàng rời đi, Trác Phàm đã mở miệng lần nữa, duỗi ra một tay, khẽ cười nói: Mặt nạ của nữ nhi ta, cô nương phải chăng nên trả lại?”

Thân thể trì trệ, nữ tử kia quay đầu liếc nhìn Tước nhi một chút, rồi lại về phía hắn, cười lạnh nói: “Con gái của ngươi... Ha ha ha, dung mạo tiểu tử ngươi bình thường như thế, thế mà lại có thể may mắn sinh ra nữ nhi xinh đẹp như vậy, thật sự là lão Thiên không có mắt!”

“Ha ha ha, không có gì kỳ quái, đây là công lao của mẫu thân nàng!”

“Hừ, ít nói khoác đi, hôm nay bản cô nương thả các ngươi một ngựa, đã là tiện nghi cho các ngươi. Đồ vật bản cô nương nhìn trúng,các ngươi còn muốn lấy về, nằm mơ!” Lạnh lùng hừ một cái, nữ tử kia hơi vung tay, cự tuyệt nói.

Thản nhiên cười, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: “cô nương đã nói như thế, ta cũng không có cách nào, chỉ là... Người trong giang hồ, nhiều bằng hữu nhiều hơn một con đường, cô nương muốn gây thù hằn, nếu lần hành động này có điều gì sai lầm, nếu biết là họa do ngươi gây ra, chắc hẳn vị kia...”

“Ngươi vừa mới còn nói nước giếng không phạm nước sông, chẳng lẽ các ngươi muốn cản trở chúng ta...”

“Không phải chúng ta muốn cản trở các ngươi, mà là các ngươi khiêu khích trước!” Lạnh lùng dõi theo nàng, Trác Phàm không lùi bước chút nào, bình tĩnh lên tiếng: “Cô nương có lẽ không biết, tính tình ta và cô nương đều giống nhau, đã là đồ vật lão tử nhìn trúng, cho dù là một phân tiền thì xưa nay cũng đều không nhường người khác. Nữ nhi của ta nhìn trúng cũng giống vậy! Chỉ bất quá, ta cùng cô nương có một điểm không giống nhau là, ta không cần nhìn sắc mặt bất kỳ người nào, tạo ra tai vạ nào cũng không đáng kể, nhưng cô nương thì ngược lại...”

Da mặt run run, nữ tử kia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó oán hận vung tay, nhất thời đem mặt nạ ném về Trác Phàm, quát to: “Tốt, tiểu tử ngươi có gan, ngươi chờ đó cho ta...”

Nói xong, nữ tử kia cũng không quay đầu lại mà hướng thẳng xông ra ngoiaf cửa, mặt mũi tức đến tái nhợt trắng bệch.

Vung tay tiếp được mặt nạ, khóe miệng Trác Phàm lộ ra một đường cong tà dị, sau đó chậm rãi cầm mặt nạ đi về chỗ Tước nhi đang mang vẻ mặt vui vẻ tràn đầy hi vọng muốn nhận lấy mặt nạ.

“Tiên sinh thật sự là can đảm mưu lược, thế mà có thể chỉ hai câu ba lời liền đem nữ ma đầu kia bức đi, thực sự khiến lão phu bội phục không thôi!” Lúc này, vị lão giả kia đi đến trước mặt Trác Phàm, khom người cúi đầu, vô cùng cảm kích nói.

Nhếch miệng cười một tiếng,Trác Phàm giương mắt nhìn về phía hắn, thản nhiên nói: “Biết nàng là ai sao?”

“Đương nhiên, người của Trung Châu!”

Mí mắt lão giả run rẩy, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, thì thào lên tiếng: “Căn cứ vào tình báo, lần này cao thủ xâm nhập vào cảnh nội của Bắc Châu, mười tên hoàng tử cộng thêm Bất Bại Kiếm Tôn cùng với năm tên Kiếm Vương. Mà bên trong Cửu Kiếm Vương, chỉ có duy nhất một nữ tử chính là...

Lãnh Vũ Kiếm Vương, Bách Lý Ngự Vũ!”

Hơi hơi gật đầu,Trác Phàm nói: “Không sai, chính là nàng!”

“Vậy mà vừa rồi công tử có thể đem nàng dọa sợ, không biết là tại sao...”

“Kiêng kị!”

Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm từ chối cho ý kiến nói: “Nàng kiêng kị một người, trên đời này có một người duy nhất khiến cho nàng sợ hãi, Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên. Những người họ từ sau khi tiến vào kh vực Bắc Châu, liền ẩn giấu không xuất đầu lộ diện, cũng không có bất kỳ động tác gì, rất hiển nhiên là bị Bách Lý Ngự Thiên hạn chế. Mà bọn họ làm như thế, là đang đợi một cơ hội tốt để một kích đánh trúng. Nhưng trước lúc đó, nếu bất kỳ người nào gây ra bạo động, nhất định sẽ không có quả ngon để ăn. Bởi vậy, ta đoán nàng kiêng kỵ Bách Lý Ngự Thiên, khiến nàng không thể tùy hứng, không dám tùy ý gây chuyện. Cho nên, ta không sợ nàng động thủ!”

Nghe được những lời này,lão giả kia suy nghĩ sâu xa một chút, khẽ gật đầu, sau đó lại khó hiểu nói: “Vậy sao nàng lại trả lại mặt nạ, nàng ta hoàn toàn có thể...”

“Vẫn là kiêng kị!”

Nhếch miệng lên, mặt mũi Trác Phàm tràn đầy tự tin nói “Lần hành động này, Bách Lý Ngự Thiên tất nhiên sẽ không để xảy ra sai sót gì, nếu vẫn có người làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn... Ha ha ha, đó chính là rước họa vào thân, đến lúc đó lửa giận của Bách Lý Ngự Thiên, tất nhiên sẽ trút xuống lên người gây ra đại họa.”

“Thế nhưng lấy thực lực của bọn hắn, ai có thể hạn chế...”

“Ngươi nghe nói qua chuyện của Tây Châu chưa?” Liếc mắt liếc nhìn hắn một cái, Trác Phàm khoan thai lên tiếng: “Dựa vào tình báo hiện tại của thương hội, Bách Lý Kinh Vĩ phái người đi Tây Châu để tra xét ta, hẳn là cũng đã tra ra sự tình chấn động thiên hạ của Tây Châu hiện tại...”

“Thiên Ma Sơn?”

“Không sai!”

Đạm mạc gật gật đầu, trong mắt Trác Phàm lóe lên u mang, tiếp tục nói: “Thiên Ma Sơn quá thần bí, hơn nữa còn lộ ra thực lực cực kỳ cường đại, đây là căn cơ để Cửu Kiếm Vương thậm chí là Bất Bại Kiếm Tôn cũng nắm không được. Đối với nhân loại mà nói, không biết chính là nguy hiểm, cho nên ta vừa mới ám chỉ xuất thân từ Thiên Ma Sơn, biểu hiện càng kiên cường, thì đối phương mới càng yếu đuối. Bởi vì nàng xem không hiểu, liền mò không rõ, không dám tùy ý đắc tội. Có lẽ Thiên Ma Sơn không có gì, nhưng vạn nhất thật sự phá hư kế hoạch thì sao, sau cùng Bách Lý Ngự Thiên sẽ tìm ai tính sổ? Ha ha ha... Tự nhiên là người nào dẫn Thiên Ma Sơn tới, người đó liền xui xẻo. Trách nhiệm này, Bách Lý Ngự Vũ nàng ta gánh không nổi!”

Bình Luận (0)
Comment