Vuốt nhẹ chòm râu, con ngươi lão giả kia chuyển động loanh quanh trái phải, suy nghĩ rất lâu mới hiểu được, đạm mạc gật đầu, khi nhìn về Trác Phàm thì kính phục tận đáy lòng nói: “Tiên sinh thật là cao tài, tính kỹ, liệu địch như thần. Lúc trước lão hủ không biết sao Nhị công tử lại tin tưởng, có lòng tin lớn với tiên sinh như thế, hiện tại ta cũng đã biết, Nhị công tử thật là tuệ nhãn thức anh tài…”
“Ha ha ha… Ngươi đừng nói như vậy, nói giống như hắn mời chào ta!” Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm nghiêm trang nói.
Trì trệ một chút, lão giả kia giật mình, rồi lại mỉm cười gật đầu, tán phục nói: “Không sai, bây giờ là chúng ta đang nghe lệnh tiên sinh. Chỉ là lão hủ còn có một nỗi nghi hoặc, tiên sinh ngài thật là xuất thân từ Thiên Ma Sơn… Trong truyền thuyết kia sao?”
“Thiên Ma Sơn…”
Lông mày lắc một cái, trong mắt Trác Phàm hiện lên vẻ giật mình lo lắng, dường như đang nhớ lại cái gì, lại lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó quay người lại nhìn về ánh mắt hi vọng của lão giả kia, khoan thai lên tiếng: “Ngươi tin… Thế gian này, thật có chỗ như vậy sao?”
Thân thể chấn động, sắc mặt lão giả kia trở nên do dự, giây sau mới chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt mê mang nói: “Thế giới to lớn như vậy, có nơi này hay không, lão hủ cũng không biết, cho nên mới cần tiên sinh ngài giải hoặc!”
“Gỉa như thật mà thật cũng như giả, có thể có cũng có thể không!”:
Khóe miệng nhếch lên đường cong thần bí, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, từ chối cho ý kiến cười khẽ một tiếng: “Thế gian có nơi này hay không cũng không đáng kể, chỉ cần mọi người tin tưởng sự tồn tại của nó, thì nó đã tồn tại. Cho dù nếu không tồn tại, chẳng lẽ về sau cũng không xuất hiện? Ha ha ha…”
Da mặt run run, sắc mặt lão giả kia trở nên nghiêm túc, suy nghĩ rất lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó ánh mắt khi nhìn về Trác Phàm càng thêm kính nể, rồi lại khom người bái hạ, mặt mũi tràn đầy vẻ bái phục: “Tiên sinh thật là thần nhân, bố cực này thật là quá lớn, lên đến Vương Công Cửu Khanh, xuống tới giang hồ cỏ hoang, vậy mà có thể vào cuộc. Thủ đoạn của tiên sinh, thật khiến cho người ta thán phục. Chỉ là cái thân phận này nếu là giả, chỉ sợ…”
“Bây giờ lại không thể không gặp người, vậy liền từ từ để nó biến thành thật đi!” Không chờ hắn nói xong, Trác Phàm đã thản nhiên cười, thăm thẳm lên tiếng.
Hiểu ý của hắn, lão gải kia lại cúi đầu, vẻ mặt đầy cảm kích!
Dù sao, nếu bọn họ muốn Đông Sơn tái khởi, có thể có một chiêu bài mạnh như thế, thật sự giống như được ông trời trợ giúp… Không, hẳn phải là do vị tiên sinh thần bí này tương trợ.
Bỗng dưng, Trác Phàm trở thành ân công của Hải Xuyên thương hội, chỉ tùy ý lộ mặt một chút, đã chỉ hướng đi cho bọn họ, tranh thủ nước đi!
Hắn đã nắm giữ cái thế lực này, tự nhiên tất cả mọi thứ cũng không muốn bị Nhị công tử kia quản lí. Ngô Nhiên Đông kia chỉ là người dẫn đường, người chủ trì đại cục chánh thức, chính là hắn mới phải.
Cho nên, chậm rãi dựng nên uy vọng trước mặt mọi người, triển lãm tài cán, đây là một bước nhất định hắn phải kinh lịch…
Chậm rãi kéo Tước nhi đang hào hứng loay hoay mặt nạ, Trác Phàm không tiếp tực nhìn lão giả kia nữa, mà là đi thẳng ra ngoài. Lão giả kia thì cứ khom người bái hạ, cũng không đứng dây, lộ vẻ vô cùng kính trọng với Trác Phàm.
Đợi đến khi ra cửa, tên hộ vệ lần trước ở cửa thành dẫn hắn đến đây lại xuất hiện, cúi người hành lễ: “Tiên sinh, đã tìm xong điểm dừng chân cho ngìa, xin mời đi theo ta!”
Nói rồi, hắn đi trước dẫn đường, Trác Phàm khí định thần nhàn lôi kéo Tước nhi đi theo sau, trong lúc đó cũng không nói gì. Chờ đến điểm dừng chân bọn họ có thể an tâm tu dưỡng, chờ năm ngày sau lên đường…
Một phương diện khác, trong rừng cây yên tĩnh, âm u thâm thúy, nơi đây ánh sáng mặt trời không chiếu tới, vốn là luồng gió lạnh băng, lại càng thêm lạnh cứng thấu vào cốt tủy!
Thế nhưng, khu vực như thế, lại có mười mấy người đang yên lặng ngồi trên đồng cỏ ẩm thấp, tĩnh tâm tĩnh tọa. Người cầm đầu là một lão giả, hai mắt khép hờ, chính là Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên.
Bốn người sau lưng, từng người ngưng luyệ khí tức, tĩnh như tảng đá, chính tứ đại Kiếm vương của Bách Lý gia tộc. Ngoài ra còn có mười người trẻ tuổi, theo sát phía sau, ngồi phía sau cùng, chính là đám con cháu hoàng thất có tiền đồ nhất do Thái Tử của Kiếm Tinh cầm đầu, đang ngồi một chỗ cùng lão tổ tông và năm vị Kiếm Vương, tĩnh tâm tu luyện, tang trưởng bản bĩnh, kéo dài thần thoại bất bại của gia tộc bọn họ!
Bạch!
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang lên, một bóng người nữ tử xinh đẹp thức tha xuất hiện trước mắt mọi người, giống như có chút oán giận vung tay, không kiên nhẫn dậm chân, sau đó thở sâu, ngồi xuông sát bên bốn vị Kiếm Vương, cũng bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
“Tâm không tĩnh, dùng cái gì để tu thân?”
Thế mà, nàng ngồi xuống không được bao lâu, Bách Lý Ngự Thiên đã khoan thai mở miệng, chậm rãi mở ra hai con ngươi, mặt không chút thay đổi: “Ngự Vũ, xảy ra chuyện gì, Kinh Vĩ đã bắt đầu ra tay rồi sao?”
Nghe được lời này, những người còn lại cũng mở ra hai mắt, Bách Lý Ngự Lôi càng nhướng mày, hung hăng nhìn chằm chằm về phía Bách Lý Ngự Vũ, khiển trách: "Ngự Vũ, đến cùng là làm sao vậy, tức giận như vậy làm gì, làm ảnh hưởng đến lão tổ tông tu hành, là thăm dpf được tin tức gì bất lợi cho chúng ta sao?”
“Mong lão tổ tông thứ tội, Ngự Vũ vô ý!”
Vội vàng đứng dậy cúi đầu về phía Bách Lý Ngự Thiên, vẻ mặt Bách Lý Ngự Vũ khẩn trương, tràn đầy vẻ sợ hãi, còn thỉnh thoảng liếc nhìn hai con ngươi của Bách Lý Ngự Thiên, muốn xem phản ứng của hắn. Thế nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, rất là bình tĩnh, không nhìn ra được cái gì.
Chậm rãi đứng dây, Bách Lý Ngự Thiên không liếc nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói: “Đầu tiên nói rõ mọi việc, lại tính tội cũng không muộn. Ngươi hẳn phải biết, lão phu phiền nhất là người vô cớ lại phát bệnh tiểu hài tử. Nếu không có chuyện gì, thì đừng bày ra trước mặt phu, quấy nhiễu thanh tĩnh của ta!”
“Vâng, về sau Ngự Vũ không dám nữa!” Vội vã khom người, Bách Lý Ngự Vũ chặn lại nói: “Vừa rồi phụng theo mệnh lệnh của lão tổ tông, Ngự vũ đi biên cảnh dò xert, cũng không phát hiện điều dị thường, chắc thừa tướng cũng chưa có động tác, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là trên đường trờ về, Ngự Vũ gặp phải một người…” Hơi trầm ngâm, vẻ mặt Bách lý Ngự Vũ lo sợ nhìn hắn nói.
Nhướng mày, Bách Lý Ngự Lôi xen vào nói: “Gặp một người? Người nào? Có quan hệ gì cùng chúng ta à? Lại để cho ngươi phải khẩn trương như vây, nhiễu loạn tâm tình ngươi?”
“Người kia… Ta cũng mới quen, có điều… Hình như hắn đến từ Thiên Ma Sơn…”
“Cái gì, Thiên Ma Sơn? Là tông môn bí ẩn gât nên náo động ở Tây Châu sao?”
Vẻ mặt Bách Lý Ngự Vũ thấp thỏm thì thào lên tiếng, Bách Lý Ngự Lôi nghe được thì giật mình, hoảng hốt nói: “Theo tình báo của Tây Châu truyền tới, tên Thiên Ma sơn chủ này có thực lực thâm bất khả trắc, gần như có thể địch lại lão tổ tông, làm cho đám cường giả của Tây Châu không dám ngỗ nghịch, tiện tay có thể diệt ngũ đại tông môn, không để lại một người sống, cũng không có gì đáng nói. Sao hôm nay người của Thiên Ma Sơn lại xuất hiện ở Bắc Châu này đây? Lão tổ tông, xem ra chúng ta không phải chỉ đối mặt vưới liên minh của bốn châu, mà còn có cái thế lực thần bsi này nữa!”
Sắc măt khẽ nhúc nhích, Bách Lý Ngự Thiên chậm rãi mở miệng, lại không để ý đến hành động quấy nhiễu lần này, chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Ngự Lôi, ngươi vừa rồi nói tên Thiên Ma Sơn chủ này có thể địch nổi cùng lão phu?”
“Ay… Không không không, sao hắn có thể là đối thủ của lão tổ tông ngài, nhưng thực lực nhất định cũng là rất mạnh, trên Cửu kiếm Vương!” Thân thể chấn động, Bách Lý Ngự Lôi thấy lão tổ tông đặt tiêu điểm ở chỗ này, liền biết mình đã phạm vào tính khí của quân nhân, mới vội vàng lắc đầu, a dua nịnh hót.
Khóe miệng nhấp lại, Bách Lý Ngự Thiên lạnh lùng cười, trong mắt hiện lên hàn quang: “Ngự Lôi, lúc trước không phải lão phu đã nói cho các ngươi, ở trước mặt lãi phu, không cần mánh khóe lượn quanh nhiều như vậy, lão phu muốn nghe những lời đó sao. Theo tin truyền từ Tây Châu, thực lực của Cửu U bá chủ xã thực đã sớm thông thiên triệt địa, xa trên lão phu, các ngươi cũng không cần tâng bốc. Cái gì mà ngang nhau, cái gì mà theo không kịp lão phu, hừ, toàn là đánh rắm, chẳng lẽ accs ngươi gặp qua người kia rồi sao?”
“Ây… Đúng đúng đúng, lão tổ tông nói không sai, chúng ta chưa thấy qua, cũng không có bao nhiêu người của Tây Châu gặp qua. Hiện tại truyền đi chỉ là lời đồn mà thôi, phần lớn đều là khếch đại.”
Không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, Bách Lý Ngự Lôi cười làm lành: “Lão tổ tông cũng biết, truyền thuyết bình thường cũng không thể tin, có rất nhiều chỗ thêm mắm thêm muối. Hoặc có thể, đây là tin do Tây Châu cố tình thả ra dùng để chấn nhiếp chúng ta. Có lẽ tên Thiên Ma Môn chủ này cũng không có thật, hoặc là cũng không có mạnh như chúng ta nghĩ!”
Hơi gật đầu, Bách Lý Ngự Thiên đạm mặc lên tiếng: “Đúng vậy, không thể không có khả năng này, thế gian thiếu gì hạng người mua danh chuột tiếng? Âm hiểm xảo tá cũng không ít. Đây có lẽ cũng là mồ kế của Tây Châu. Đưa ra một tên Thiên Ma Sơn chủ không có thật muốn chấn nhiếp lão phu, bảo vệ nhất thế bình an, cũng không phải là không có khả năng!”
“Đúng vậy, lão tổ tông nói chí phải!”
“Nhưng mà, bây giờ người của Thiên Ma Sơn, lại xuất hiện ở đây!”
Bách Lý Ngự Lôi gật gật đầu, khen lão tổ tông nhà mình thông tuệ, thế nhưng bây giờ Bách Lý Ngự Thiên lại xoay chuyển, bình tĩnh lên tiếng: “Cho nên đây cũng không phải là một kế, bởi vì kế này cố lộng huyền hư, quan trọng nhất chính là chữ hư, không thể lộ ra ánh sáng. Bây giờ ngay cả đệ tử cũng đã phái ra, đã nói lên Thiên Ma Sơn này là thật. Lão phu… Muốn đi xem một chút!”
“Cái gì, lão tổ tông muốn đi gặp người kia?” Mi mắt lắc một cái, Bách Lý Ngự Lôi cả kinh nói.
Hơi gật đầu, trong mắt Bách Lý Ngự thiên nở rụ tinh mang, cười khẽ một tiếng: “Lão tử từ nhập gian hồ tới nay chưa từng cúi đầu, bây giờ mới có thể tìm thấy đối thủ. Bây giờ có người mê hoặc như thế, để cho lão phu thật rất hung phấn. Lõa phu đang mong chờ đấy, có thể đánh một trận oanh oanh liệt liệt. Trước tiên, pahir gặp bọn họ trước, thử chút cân lượng cũng không tồi, ha ha ha…”
Ngửa đầu cười ha ha, Bách Lý Ngự Thiên nhìn nhìn về Bách Lý Ngự Vũ nói: “Đem chi tiết ngươi cùng người kia gặp nhau nói rõ đi, lão phu muốn thăm dò một chút…”