Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1620 - Chương 1626: Đại Khai Sát Giới

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1626: đại khai sát giới

“Vâng, lão tổ tông!”

Nghe những lời Bách Lý Ngự Thiên phân phó, Bách Lý Ngự Vũ không dám thất lễ, lập tức khom người cúi đầu, liền đem mọi chuyện nói rõ.

Đợi đến khi hiểu rõ toàn bộ mọi việc tiền căn hậu quả, tròng mắt Bách Lý Ngự Thiên hơi híp, trong lòng trầm ngâm, lẩm bẩm nói: “Ngự Vũ, ngươi là Quy Nguyên đỉnh phong, cho dù dùng Ma bảo ẩn giấu tu vi, nhưng khi đó đã thả ra sát khí, tiểu tử kia hẳn phải biết thực lực ngươi, hơn nữa hắn cũng đã biết thân phận của ngươi. Nhưng dù sao, hắn cũng chỉ là một tên Thần Chiếu cảnh tam trọng mà thôi, lại đối với ngươi không hề sợ hãi, còn phát ra những lời bừa bãi, dăm ba câu liền đem ngươi bức lui, ngay cả một miếng mặt nạ cũng không cho ngươi mang về, phần khí phách này, cũng thật giỏi!”

“Hừ, nếu không phải trước đó lão tổ tông đã căn dặn, không cho Ngự Vũ tùy tiện lạm khai sát giới, thì Ngự Vũ đã sớm đem đầu hắn tới gặp ngài!”

“Thua chính là thua, đừng viện cớ nhiều như vậy!”

Bách Lý Ngự Vũ hận hận vung tay, mặt mũi tràn đầy nộ khí, ánh mắt Bách Lý Ngự Thiên lạnh lẽo, quát mắng lên tiếng: “Người ta có thể liếc một cái liền nhìn ra nhược điểm của ngươi, hơn nữa còn chuẩn như vậy, đây chính là bản lĩnh. Có trách thì trách ngươi không che dấu chính mình cho tốt, bị người ta bắt được nhược điểm, thua thìn thua đến tâm phục khẩu phục, đừng có nói ra nhiều cái cớ như vậy, ngươi thân là một Kiếm Vương, lấy lên được, cũng phải thả xuống được!”

Da mặt run một cái, Bách Lý Ngự Vũ thở sâu, khom người hướng Bách Lý Ngự Thiên cúi đầu, tuy trong lòng còn có oán hận, nhưng mặt ngoài lại thán phục.

Hơi hơi gật đầu, Bách Lý Ngự Thiên trầm ngâm một chút, sâu xa nói: “Ngự Vũ, ngày mai ngươi đi nhìn chằm chằm tiểu tử kia cho ta, xem hắn còn có phản ứng gì, lão phu muốn kiểm tra một chút xem đệ tử của Thiên Ma Sơn đến tột cùng có bao nhiêu phân lượng, so với Bách Lý gia tộc của ta lại như thế nào?”

“Nhìn bọn hắn chằm chằm? Chỉ là nhìn chằm chằm thôi sao?”

“Đúng!”

Đạm mạc gật đầu, trong mắt Bách Lý Ngự Thiên lóe lên tinh mang, lạnh lùng nói: “Lần này, lão phu cho phép ngươi khai sát giới, không cần lại sợ chỗ nọ đến chỗ kia!”

Trước mắt sáng lên, vẻ mặt Bách Lý Ngự Vũ hưng phấn, khom người cúi đầu: “Đa tạ lão tổ tông, lần này ta xem tên tiểu tử kia còn dám...”

“Thế nhưng...”

Thế mà, còn không đợi nàng lời nói nói xong, Bách Lý Ngự Thiên tiếng nói đã là vang lên lần nữa: “Ngươi có thể thể đại khai sát giói, duy chỉ ngoại trừ tên đệ tử của Thiên Ma Sơn là không được.”

Thân thể chấn động, vẻ mặt Bách Lý Ngự Vũ kinh dị: “Nhưng mà lão tổ tông, ngài đã cho phép Ngự Vũ động thủ, nhưng lại không để ta đi giết chết tiểu tử kia, vậy ta ...”

“Ta là muốn khảo nghiệm hắn, không phải đòi mạng hắn!”

Thật sâu hít một hơi, Bách Lý Ngự Thiên ngửa đầu nhìn hướng về bầu trời, khoan thai lên tiếng: “Danh sư xuất cao đồ, ta muốn nhìn xem đệ tử của Thiên Ma Sơn, đến tột cùng là thế nào. So với đệ tử của Bách Lý gia chúng ta, lại như thế nào? Nếu khai sát giới, lại không lo lắng một nữ ma đầu đang đuổi theo phía sau lưng hắn, hắn vẫn có thể bình thản ung dung như cũ, đối mặt hết thảy? Ha ha ha... Đây thật là một khảo nghiệm thú vị!”

Da mặt nhịn không được co lại, Bách Lý Ngự Vũ trong lòng không còn gì để nói.

Lão tổ tông, bản thân tốt xấu gì cũng là một Kiếm vương do chính lão nhân gia ngài phong mà, làm sao lại biến thành nữ ma đầu đây, ngài có thể chừa chút mặt mũi cho mình đi!

Nhưng hiển nhiên, Bách Lý Ngự Thiên cũng không để ý đến chỗ này, khóe miệng vẫn treo lên nụ cười lạnh nhạt như cũ.

Thế nhưng Bách Lý Ngự Lôi nghe xong, lại nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Lão tổ tông, nếu như vậy, Ngự Vũ ở Bắc Châu làm ra động tĩnh lớn gì, nếu khiến cho chúng ta sớm khai chiến cùng bọn hắn, vậy bố trí bên kia của Kinh Vĩ...”

“Không ngại!”

Chậm rãi khoát tay, Bách Lý Ngự Thiên từ chối cho ý kiến: “Kinh Vĩ là thừa tướng một nước, hắn coi trọng là đế quốc thắng lợi. Nhưng lão phu lại khác, lão phu chỉ muốn tìm đối thủ có lực lượng ngang nhau để đọ sức, tìm tồn tại càng mạnh. Ai dám ngăn trở lão phu, cho dù là lợi ích của đế quốc cũng phải nhường đường cho lão phu, biết không?”

Liếc nhìn nhau, trong lòng mọi người thầm hô, sau đó bái hạ: “Vâng, lão tổ tông!”

“Được rồi, chuyện chính đã nói xong, giờ trò chuyện một chút việc tư đi!”

Ba!

Chậm rãi khoát tay, sắc mặt Bách Lý Ngự Thiên trở nên băng lãnh xuống, sau đó ánh mắt thoáng nhìn, hướng Bách Lý Ngự Vũ trừng một cái. Chỉ một thoáng, nghe một đạo giòn vang vang lên, thân thể Bách Lý Ngự Vũ bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, thân thể xoay vài vòng, mới rơi xuống mặt đất, đợi đến khi ngẩng đầu lên, khóe miệng đã là chảy ra một tia máu tươi đỏ thẩm.

Không khỏi giật mình, Bách Lý Ngự Lôi nhất thời nhìn về phía Bách Lý Ngự Thiên, nghi hoặc nói: “Lão tổ tông, cái này...”

“Lão phu kêu nàng đi dò xét tin tức, nàng ngược lại lại đi dạo tiệm tạp hóa? Hừ, nữ nhân a, bản tính khó dời!”

Trong mắt lóe lên một đạo hàn mang, Bách Lý Ngự Thiên lạnh lùng lên tiếng: “Quất 1000 roi, để cho nàng nhớ lâu, Ngự Lôi ngươi tự mình chấp hành, sau đó để cho nàng xuất phát!”

“Vâng!”

Trên mặt do dự, nhưng vẫn không có biện pháp, mọi người cùng nhau khom người cúi đầu, Bách Lý Ngự Vũ cũng không dám lau đi khóe miệng vừa mới rồi bị đánh đến chảy máu, yên lặng gật đầu.

Ngay sau đó, Bách Lý Ngự Thiên tiếp tục ngồi trên mặt đất, những người còn lại cũng vội vàng bồi tiếp, đều nhắm mắt tu luyện. Mà Bách Lý Ngự Lôi lại thở dài, mang theo Bách Lý Ngự Vũ đến rừng cây thấm thúy phía đằng sau, chỉ chốc lát sau liền truyền đến từng âm thanh vang dội của roi da.

Đợi sau 1000 tiếng, Bách Lý Ngự Vũ có chút lảo đảo đi ra, đầu đầy mồ hôi lạnh, sau lưng là từng đạo huyết ấn chảy ra, có điều nàng lại cắn chặt hàm răng, không thốt lên một tiếng, chỉ đi vào trước mặt Bách Lý Ngự Thiên, yên lặng khẽ khom người, sau đó trực tiếp hướng thẳng đến trời không bay đi, đi chấp hành nhiệm vụ.

Nhìn thoáng qua bóng lưng vừa bay đi của nàng, Bách Lý Ngự Lôi bất giác nắm chặt roi da trong tay, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, liền ngồi trở lại chỗ ngồi lúc trước, theo Bách Lý Ngự Thiên tiếp tục tĩnh tu!

Sau năm ngày, thương đội chữ Tiền đã tập kết hoàn tất, do quản gia giả là Trác Phàm chỉ huy, từng hàng xe hàng hóa do một con chỉ Linh thú cấp 3 từ từ kéo đưa, hộ vệ bên cạnh lên đến mười lăm người, đều là những người mà Trác Phàm nhìn thấy trong mật thất hôm đó, đều là người của mình.

Một tiếng thét ra lệnh, những Linh thú kia gào rú một tiếng, liền cùng nhau lôi kéo xa giá phi về phía trước, mọi người ngồi trong xe, uống chút rượu, nướng lò sưởi, rất tự tại.

Thế nhưng rất nhanh, mọi người liền phát hiện một vấn đề, vì sao bọn họ luôn cảm giác trên sống lưng luôn phát lạnh? Quay đầu hướng ngoài xe liếc một chút, mọi người lúc này mới cảnh giác,chẳng biết lúc nào, xuất hiện một nữ tữ băng lãnh tóc dài phất phới đang chăm chú đi theo sau lưng bọn họ, trên khuôn mặt lộ ra một đường cong quỷ dị, khiến cho trong lòng bọn hắn phát run, cảm giác dường như bị một con rắn độc đuổi theo vậy.

“Tiên sinh ngươi nhìn đi, người kia là người phương nào, vì sao luôn nhìn chằm chằm chúng ta không rời?”

Vội vã lôi kéo Trác Phàm đi vào cửa sổ, sau đó chỉ hướng về nữ tử kia, một gã hộ vệ vẻ mặt tràn đầy ngưng trọng nói: “Chúng ta ở Bắc Châu hành sự bí ẩn như thế, sao lại bị người ta để mắt tới?”

Xa xa liếc mắt một cái, Trác Phàm từ chối cho ý kiến, thản nhiên cười: “Không ngại, một trong Cửu Kiếm Vương của Trung Châu Lãnh Vũ Kiếm Vương, Bách Lý Ngự Vũ mà thôi, hôm qua ta cùng nàng phát sinh một chút mâu thuẫn, nàng tới cũng chỉ để hù dọa chúng ta một chút mà thôi, không có gì quan trọng!”

Phốc!

Thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, mọi người nghe thấy lời này, nhất thời giật mình.

Cái gì mà Bách Lý Ngự Vũ mà thôi? Bị nàng để mắt tới còn nói là không có gì? Đại ca, tâm ngài cũng thật rộng a!

Da mặt co lại, vẻ mặt tất cả mọi người quái dị nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt đều là vẻ mặt kinh dị. Bọn họ làm sao có thể sẽ nghĩ đến, cũng có ngày, bọn họ sẽ bị Cửu Kiếm Vương để mắt tới, còn bị bám theo cả một đoạn đường.

Mấu chốt là, vị tân quản sự này của bọn họ hoàn toàn có bộ dáng không thèm quan tâm tới, cái này... Là không tim không phổi hay là can đảm hơn người đây. Nếu đổi thành người bình thường mà nói, bị Cửu Kiếm Vương để mắt tới, đoán chừng đã sớm hoảng sợ đến mất mật rồi, ngược lại vị này của bọn họ lại...

Tụa như nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, Trác Phàm mỉm cười cười một tiếng, vỗ đầu Tước nhi, đưa nàng một ánh mắt.

Hì hì cười một tiếng, hiểu rõ ý của hắn, Tước nhi lúc này giương đầu lên, chỉ đám người kia cười nhạo nói: “Các ngươi sợ cái gì, nàng cũng không dám làm gì chúng ta? Bằng không, năm ngày trước ở trong cửa hàng kia, cha ta đem nàng tức đến chết đi được, còn buộc nàng đem mặt nạ trả cho ta thì thời điểm đó muốn động thủ liền đã động thủ rồi. Lúc đó nàng ta không hề động thủ, hiện tại thì càng sẽ không động thủ, các ngươi không cần khẩn trương như vậy!”

“Cái gì, khi đó các ngươi tranh chấp với nàng?”

Không khỏi giật mình, vẻ mặt mọi người kinh dị nhìn về phía Trác Phàm, ngốc mấy hơi, mới bỗng dưng kịp phản ứng, cúi đầu thật sâu hướng về Trác Phàm: “Tiên sinh thật sự là hết sức can đảm, thế mà cứng đối cứng với Cửu Kiếm Vương còn có thể toàn thân trở ra, đám người bọn ta thật sự bội phục cực kỳ. Bây giờ chúng ta cũng minh bạch, vì sao Nhị công tử lại nghe lời tiên sinh như thiên lôi sai đâu đánh đó!”

Bật cười khoát khoát tay, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: “Làm gì có, các ngươi nếu muốn cảm tạ, thì tạ lão gia hỏa Bách Lý Ngự Thiên kia đi, tất cả đều do hắn, nếu hắn không ra lệnh, Cửu Kiếm Vương này cũng không dám tùy tiện...”

Oanh!

Thế mà, còn không đợi hắn nói xong, bỗng nhiên một tiếng oanh tạt trời ầm lên từ phía sau bọn họ, chấn động đến thiên địa biến sắc, thanh thế to lớn, Linh thú kinh hãi, tuyết sơn sụp đổ.

Kéo theo đánh trúng vào mấy con Linh thú cấp 3 của bọn hắn đang đi phía trước, cũng bị tiếng vang này làm cho kinh hãi, gào thét bốn phía chạy tán loạn, thân thể nghiêng ngã một cái, mấy chiếc xe ngựa phía sau ngay lập tức buông lỏng, lệch ra ngã xuống đất.

Trong xe mấy người Trác Phàm cũng lắc lư một trận, cảm thấy xe lập tức sẽ sắp sụp đổ ngã xuống, mới vội vàng đụng một tiếng, đánh tan các vách của xe ngựa, cùng nhau bay ra ngoài. Đợi sau khi đứng vững thân hình, quay đầu nhìn lại, thứ đập vào mi mắt lại làm cho tròng mắt tất cả mọi người co rụt lại, trong lòng rung mạnh, sợ đến hai chân đều rét run.

Chỉ thấy giờ này khắc này, chỗ bọn họ vừa đi qua, Tuyết Lĩnh Tùng Bác, lúc trước còn là một cảnh đẹp do thiên địa hợp thành, bây giờ nhìn lại, biến thành một mảnh cháy đen khó mà nhận ra, không có một ngọn cỏ, có một hang lớn dường như vô cùng vô tận xuất hiện tại tất cả mọi người trước mặt.

Mà lần vận chuyển này bọn họ vốn mang theo năm chiếc xe ngựa, hiện tại cũng chỉ còn dư lại bốn chiếc, mà chiếc xe ngựa lớn nhất kia, tính cả năm con Linh thú cấp 3, cũng hoàn toàn đã bị cơn chấn động vừa rồi tiêu hủy, biến mất không còn bất kỳ dấu vết nào nữa. Chắc là biến mất theo những chỗ cháy đen kia, chết không chỗ chôn đi.

Da mặt co lại, mọi người thấy cảnh tượng thê thảm như thế, hai chân như nhũn ra, hoảng sợ đến chảy nước tiểu, sau đó vẻ mặt run rẩy chuyển hướng nhìn về phía Trác Phàm bên kia, vẻ mặt như đưa đám nói: “Tiên sinh, ngài không phải nói nàng không sẽ động thủ sa, làm sao...”

“Đúng vậy, năm ngày trước là không xuất thủ, chỉ là hiện tại...”

Ánh mắt khẽ híp một cái, sắc mặt Trác Phàm vẫn bình tĩnh như cũ, thản nhiên nói: “Xem ra... Vị lão gia hỏa kia, ra lệnh cho cô nàng này khai sát giới. Hừ hừ, chỉ là không biết, sát giới này có thể làm đến trình độ nào…”

Bình Luận (0)
Comment