Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1621 - Chương 1627: Thăm Dò

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1627: Thăm dò

Bạch!

Một tiếng xé gió vang lên, phía trước 100 mét của Trác Phàm xuất hiện một bóng hình xinh đẹp mà lạnh băng, khóe miệng nàng nhếch lên đường cong lạnh lẽo, người nọ chính là Bách Lý Ngự Vũ.

Nhìn thấy nữ ma đầu này xuất hiện, bắp chân tất cả mọi người đều nhũn ra, vội rút lui về sau, duy chỉ có Trác Phàm trên mặt luôn nở nụ cười đắc ý, tiến lên trước hai bước, phất tay cười nói: “Cô nương, chúng ta lại gặp nhau, gần đây có khỏe không?”

“Hừ, bớt nói với ta mấy lời hoa ngôn xảo ngữ!”

Cười lạnh một tiếng, khóe miệng Bách Lý Ngự Vũ mang theo một tia tà mị, nhìn chăm chú vào Trác Phàm, xùy cười ra tiếng: “Tiểu tử, không phải ngươi nói ta không dám ra tay sao, hiện tại ta liền ra cho ngươi xem! Một xe hàng hóa của ngươi, đến cả người mang xe ta cũng hủy. Kế tiếp, chính là các ngươi, ha ha ha…”

Tiếng cười to của Bách Lý Ngự Vũ quanh quẩn bên tai mọi người, làm người nghe sợ tới nổi da gà, lạnh lẽo đến tận xương tủy, chỉ có Trác Phàm chỉ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến lắc lắc đầu, chậm rãi đi về phía nàng ta, sâu xa nói: “Cô nương, người ngày đó đắc tội với ngươi là ta, không liên quan gì tới người ngoài, ngươi tìm ta là được, cần gì phải liên lụy người vô tội?”

“Vô tội? Hừ… Đi cùng vơi ngươi mà lại không liên quan sao?”

Cười lạnh một tiếng, Bách Lý Ngự Vũ khinh thường bĩu môi, trong mắt tràn đầy vẻ đùa cợt: “Ta xem ngươi quan tâm tính mạng của bọn họ như thế, vậy thì trước hết ta không động đến ngươi, sau đó trước mặt ngươi diệt đám người này, để ngươi tận mắt nhìn bọn họ là vì ngươi mà chết, tội lỗi lớn nhất của bọn họ, chính là đi cùng ngươi!”

Thở dài một tiếng, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Cần gì phải như thế, oan có đầu nợ có chủ, ta đã chạy đến trước mặt ngươi, ngươi muốn giết thì cũng nên giết ta trước, chí ít phải để ta chết trước bọn họ…”

“Hừ, thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như thế, ngươi càng muốn chết trước để giảm bớt tội ác trong lòng, thì ta càng phải để ngươi hết lần này đến lần khác nhìn thấy người của ngươi chết trước mặt ngươi, vì ngươi mà chết, để ngươi bị sự hối hận tra tấn, sau đó mới giết ngươi, đây chính là kết cục khi đắc tội bản cô nương!”

Hung hăng cắn răng, Bách Lý Ngự Vũ nhìn chằm chằm Trác Phàm đang từng bước tiến gần, cũng không thèm để ý, chỉ phẫn hận lên tiếng: “Ngươi không phải là người của chỗ kia sao, không phải các ngươi đều rất mạnh sao? Thế nào… Hiện tại muốn bảo vệ mạng của một ít người, cũng làm không được?”

“Không phải làm không được, chỉ là… Chưa nghĩ qua mà thôi…”

Bỗng dung, chẳng biết lúc nào Trác Phàm đã đi đến phụ cận của Bách Lý Ngự Vũ, chỉ còn cách khoảng một mét, khóe miệng hắn xẹt qua nụ cười thần bí, khoan thai lên tiếng: “Thế nào, trên mặt cô nương còn vết thương? Đối với một cô nương xinh đẹp mà nói, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, sao không dành thời gian để dùng nguyên lực chữa trị đi, hết lần này đến lần khác lại lãng phí cho mấy chuyện nhàm chán như muốn lấy mạng người này?”

Nói rồi, Trác Phàm giơ tay lên, chậm rãi hướng về khóe miệng còn đang sưng đỏ của Bách Lý Ngự Vũ.

Giật mình một cái, Bách Lý Ngự Vũ vội lùi về phía sau một bước, hét lớn một bước: “Ngươi muốn làm gì?”

“Thì chữa thương giúp cô nương nha, nếu cô nương không tiện, vậy cứ để tại hạ làm thay?” Thản nhiên cười, Trác Phàm chậm rãi giơ tay lên, ánh sáng xanh lộng lẫy chợt hiện, lộ ra một lực lượng sinh mệnh cuồn cuộn.

“Lấy công lực của cô nương, chỉ là một vết thương ngoài da, hơi vận chuyển nguyên lực một chút là khỏi. Nhưng bây giờ vết thương vẫn còn y nguyên, không chút để tâm đến dung mạo, nghĩ ra chắc là đang gặp chuyện khó xử. Vậy thì cứ để tại hạ làm thay, chắc hẳn vị sau lưng kia của ngươi cũng sẽ không trách cô nương đâu!”

Lông mày lắc một cái, Bách Lý Ngự Vũ hung hăng cắn răng, vung tay lên, quát nói: “Không cần ngươi quản, thương của ta là do lão tổ tông trách phạt, nó có tốt lên hay không, đều phải do lão tổ tông quyết định, không đến phiên ngươi quản!”

“Nếu như vậy, ngươi đến tập kích, muốn giết chúng ta, cũng là do lão tổ tông của ngươi bày mưu đặt kế? Sát giới của ngươi, cũng do lão tổ tông cho phép sao?” Nhếch miệng, Trác Phàm hỏi tiếp.

Bất giác giương lên hai gò má trắng nõn, Bách Lý Ngự Vũ cười lạnh nói: “Đó là đương nhiên, đến bây giờ bản cô nương đã không còn cố kỵ gì nữa, ngươi tự cầu phúc đi!”

“Như vậy… Lão tổ tông cũng kêu ngươi giết ta?”

Đột nhiên, Trác Phàm hét lớn một tiếng hỏi ra một câu.

Thân hình trì trệ, Bách Lý Ngự Vũ do dự một chút, cũng không trả lời hoàn toàn, mà là nhanh chóng lộ ra một nụ cười gian tà: “Đó là đương nhiên, tiểu tử, ngươi cứ đợi mà giao mạng ra đi, hừ hừ!”

“Thật sao!”

Ánh mắt khẽ híp lại, Trác Phàm thản nhiên cười, lắc đầu, trong lòng đã hiểu rõ. Tuy vừa rồi Bách Lỹ Ngự Vũ trở mặt rất nhanh, nhưng hắn vẫn bắt được một tia chần chừ trong đó.

Bách Lý Ngự Thiên cho nàng khai sát giới, nhưng lại không bao gồm chính hắn. Lão gia hỏa kia… Đang khảo nghiệm phân lượng của hắn, hoặc chính xác hơn, là đang khỏa nghiệm phân lượng của đệ tử Thiên Ma Sơn, tiếp đó khảo nghiệm phân lượng của Thiên Ma Sơn chủ, bá chủ Cửu U!”

Ha ha ha… Thiên Ma Sơn a Thiên Ma Sơn, cái danh hào hư ảo này, cuối cùng lại dẫn đến sự chú ý của người mạnh nhất trong phàm giai. Đã như vậy, nếu không có mệnh lệnh của người kia, cho dù là Cửu Kiếm Vương, cũng sẽ không dám tùy tiện động tới người của Thiên Ma Sơn.

Nói đến đây, cái danh hiệu này cũng dùng thật tốt…

Khóe miệng xẹt qua nụ cười tự tin, trong mắt Trác Phàm nhấp nháy tinh mang, dường như đã xem thấu hết thảy trên thế gian, Bách Lý Ngự Vũ này đường đường là tôn sư của Cửu Kiếm Vương, sao đứng trước mặt hắn còn mang chút mê mang, thậm chí có chút sợ hãi.

Đó cũng bởi vì… Trác Phàm thật sự quá thần bí, để trong nội tâm của nàng cũng không chắc…

Hung hăng khẽ cắn môi, Bách Lý Ngự Vũ có chút phẫn nộ, bởi nàng đã khó có thể chịu tiếp nụ cười như trêu tức nàng này của Trác Phàm: “Ngươi cười cái gì, chẳng lẽ ngươi không tin bây giờ bản cô nương liền giết ngươi?”

“Không không không… Ta tin, ta tin ngươi có thể giết ta, cho nên ta đến trước mặt ngươi này, mặc cho ngươi làm thịt!”

Khoát khoát tay, Trác Phàm cười khẽ một tiếng, sau đó dậm chân lần nữa tiến về trước người Bách lý Ngự Vũ, khoảng cách lần này của hai người kém chút nữa liền đụng vào nhau, ngay cả hô hấp cũng phun tới trên người đối phương, dưới tiết trời tràn ngập băng tuyết này, trở nên có chút ấm áp.

Trong lòng cả kinh, hai gò má của Bách Lý Ngự Vũ đỏ lên, sau đó vội vàng lui về sau, vội rời đi trước người Trác Phàm, hấp tấp nói: “Ngươi… Ngươi làm gì?”

“Đi đến trước mặt cô nương, thúc thủ chịu trói, tiện cho ngươi giết nha!” Lông mày nhíu lại, Trác phàm cười khẽ một tiếng: “Thế nào, cô nương đối với hành động khéo hiểu ý người của ta, có gì bất mãn sao?”

Bờ môi run run, Bách Lý Ngự Vũ nhìn khuôn mặt vui cười kia của Trác Phàm, trong lòng ngăn không được mà đập phanh phanh, khuôn mặt đỏ bừng cả lên, đầu óc cũng đang mơ hồ bị thiêu đốt.

Phải biết, nàng thân là Kiếm Vương, là Kiếm Vương cao cao tại thượng của Trung Châu Kiếm Tinh Đế Quốc, người nào gặp nàng mà không quy quy củ củ, tôn kính như thần, sao có người dám dựa nàng gần như thế, còn ngả ngớn, cười đùa tí tửng như vậy?

Trong một lúc, Bách Lý Ngự Vũ có chút mất lòng tin, vội vã chỉ về Trác Phàm nói: “Đứng chỗ đó, đừng tới đây! Hừ, muốn để ta cứ như vậy mà giải quyết ngươi, chuyện không dễ như vậy đâu. Bản cô nương sẽ từ từ tra tấn ngươi, để ngươi phải vĩnh viễn sống trong sợ hãi, không biết lúc nào đến phiên mình, hừ!”

Hạ một câu ngoan thoại, Bách Lý Ngự Vũ cũng không dám liếc nhìn Trác Phàm nữa, nàng quay người, phách một cái, bóng người đã biến mất hoàn toàn.

Chỉ có dấu chân dưới đất tuyết kia, chứng minh tồn tại vừa rồi của vị kia, một cô nương thướt tha nhưng lại độc ác không từ thủ đoạn…

Mỉm cười lắc đầu, Trác Phàm chẳng thèm ngó ngàng tới, lại lần nữa trở về trước mặt đám người, cất cao giọng nói: “Các vị, sửa sang xa giá lại một chút, chúng ta tiếp tục lên đường!”

Thế nhưng, lại không có người nào hành động, mọi người chỉ ngơ ngác mà nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh dị, thậm chí trong hai con mắt đều là vẻ kính nể cùng thán phục!

“Hử, các ngươi làm sao vậy, còn không đi làm đi?” Vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía họ, Trác Phàm nhướng mày, hét lớn một cái.

Gượng cười, mọi người cũng không vội đi ngay, mà nhìn về Trác Phàm, vẻ mặt tán thán nói: “Tiên sinh, lúc nãy ngài đang đùa giỡn Lãnh Vũ Kiếm Vương kia sao? Thật quá trâu bò, ngay cả nữ ma đầu giết người không chớp mắt cũng…”

Đụng!

Thế nhưng còn không đợi hắn nói xong, Trác Phàm đã không chút lưu tình mà cắt lời, cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Chớ nói hưu nói vượn, vừa rồi ta đang thăm dò phòng tuyến cuối cùng của nàng!”

“Phòng tuyết cuối cùng, đó là cái gì, đã thăm dò được rồi sao?”

“Đương nhiên!”

Nhếch miệng lên, vẻ mặt Trác Phàm hiển nhiên nói: “Nha đầu kia tuy được mệnh lệnh của Bách Lý Ngự Thiên, bỏ đi hạn chế của lần hành động này, có thể giết người không giới hạn. Có điều… Nàng duy chỉ có ta là không thể đụng được! Vừa rồi ta cho nàng muôn vàn lý do, đủ loại cơ hội để nàng động thủ, nhưng nàng cũng không động. Tuy đó đều là lấy cớ, nhưng như vây cũng không hợp với tính tình của nàng. Một nữ nhân có chút tức giận liền sẽ lộ ra sát cơ như nàng, sao có thể nhẫn nại mà chơi trò chơi mèo vờn chuột, còn nói muốn để ta sống trong sợ hãi, nàng ta có loại kiên nhẫn kia sao, hừ. Cho nên, ta cũng không cần lo nàng sẽ có sát cơ với ta, cứ lên đường tiếp đi!”

Nghe được lời này, mọi người liếc nhìn nhau, cũng thở dài một hơi, rốt cục yên lòng.

Sững sờ một chút, Trác Phàm liếc nhìn bọn họ, nghi hoặc nói: “Ta nói nàng sẽ không động ta, cũng không nói sẽ không động các ngươi, các ngươi thở phào cái rắm gì vậy, coi chừng lúc sơ sảy, lại bị nàng đuổi tận giết tuyệt!”

“Ai, lời ấy của tiên sinh sai rồi!”

Chậm rãi khoác tay, một gã hộ vệ cười đùa lên tiếng: “Nàng không phải sẽ không động ngươi sao, vậy từ nay chúng ta cứ đi theo ngươi, chẳng phải nàng cũng sẽ không động tới chúng ta? Cho nên chúng ta đã nhất trí sẽ ăn chung ngủ chung ngồi chung một xe với tiên sinh ngài, chỉ cần tiên sinh không chê thì tốt rồi, hắc hắc hắc…”

Da mặt run rẩy, Trác Phàm liếc nhìn bọn họ một cái thật sâu, bật cười gật đầu nói: “Thông minh, nếu có thể thực hiện biện pháp này của các ngươi thì cơ hội sống vẫn rất lớn. Nhưng mà, nếu muốn triệt để thoát khỏi nàng, lại không làm ra động tĩnh lớn, bức cho người phía sau nàng chịu ra đàm phán. Nếu không, chúng ta cũng chỉ giống như chuột bạch luôn bị giám thị, mặc người thao túng, không có chút quyền chủ động nào, như vậy cũng quá không có ý nghĩa!”

“Người phái sau lưng nàng?”

Mí mắt lắc một cái, mọi người cùng suy tư, lại chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng lẽ, tiên sinh ngài muốn…”

Bình tĩnh gật đầu, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, cười lạnh thành tiếng: “Đúng vây, đệ nhất cao thủ 5 châu, sớm muộn gì cũng gặp, thừa thời cơ này, ta cũng muốn tự mình đi liếc một cái, ha ha ha…”

Bình Luận (0)
Comment