Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1622 - Chương 1628: Hải Dương Tông

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1628: Hải Dương Tông

“Ngự Vũ… Thua!”

Trên đường tuyết, một đoàn nhân mã của thương đội lần nữa tu sửa lại bốn chiếc xe lớn mặc vào cho linh thú, rồi lại xuất phát lên đường, chớp mắt liền biến mất trong mảnh gió tuyết mênh mông này.

Nhưng bọn hắn cũng không phát hiện được là, trên đỉnh Cô Sơn cách bọn họ khoảng ngàn mét, Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lý Ngự Thiên đã đứng thẳng trên đỉnh tuyết phong, đã đem những chuyện vừa mới phát sinh nhập vào mí mắt, hắn phun ra một ngụm trọc khí thật dài, thì thào lên tiếng.

Bách Lý Ngự Lôi cùng bốn vị Kiếm Vương đứng phía sau, sắc mặt cũng có chút âm trầm, giữ im lặng.

Liếc nhìn bọn hắn một chút, Bách Lý Ngự Thiên thản nhiên nói: “Thân là Kiếm Vương, tuy thực lực tuyệt đỉnh, nhưng vẫn bị thua như cũ, biết tại sao không?”

Không khỏi rủ đầu xuống thấp hơn, bốn người Bách Lý Ngự Lôi vẫn không nói câu nào, chỉ rũ khuôn mặt xuống, ngay cả lông mày đều có vẻ khiêm tốn, chờ lão tổ tông chỉ thị.

“Thái Tử, những tiểu tử các ngươi cho là thế nào?”

Cũng không nhìn bọn hắn nữa, Bách Lý Ngự Thiên nhìn về mười người trẻ tuổi phía sau, thăm thẳm lên tiếng.

Trầm ngâm một hồi, lúc này Thái Tử đứng ra, khom người cúi đầu nói: “Khởi bẩm lão tổ tông, theo hài nhi, lần ra tay này của Lãnh Vũ Kiếm Vương nhìn như thắng nhưng lại không thắng, người của Thiên Ma Sơn tựa như cá trên thớt, nhìn như bại nhưng lại không bại. Chỉ vì Lãnh Vũ Kiếm Vương cậy mạnh quá mức, mà không gạt ngươi lừa ta, đọ tâm kế, mới từng bước bị đối phương ép sát, thăm dò sâu cạn. Trọng lực mà không nặng trí, lại lần nữa bị đối phương uy hiếp, thật đáng tiếc, đây cũng là bệnh chung của phần lớn cao thủ tuyệt thế như Kiếm Vương, quá mức ỷ lại vào lực lượng. Lại không biết trên chiến trường chân chính phức tạp hay thay đổi, không nên chỉ đi theo một đường!”

“Lời ấy của Thái tử sai rồi!”

Nhưng lời Thái tử vừa dứt, Bách Lý Ngự Thiên còn chưa lên tiếng, Bách Lý Ngự Lôi vẫn luôn trầm mặc đứng một bên bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng quát: “Pháp tắc thiên địa, mạnh được yếu thua, cường giả cũng không so đó tính toán nhiều như vậy. Phi Ưng săn mồi, chỉ dùng một hơi, mãnh hổ vồ thỏ, ra sức một kích, đều một lần là xong, nào phải do dự nhiều như vậy. Cũng chỉ có chuột đồng kiếm ăn mới lén lén lút lút, chim sẽ ăn hạt mới cẩn thận từng li từng tí. 36 kế, quân pháp sách luận, đều là phương pháp lấy yếu thắng mạnh, nhưng nếu đối thủ quá mạnh, thì chỉ có kế tẩu vi thượng sách mới dùng được một chút.”

“Nói cho cùng, cho dù thăm dò cũng tốt, tâm kế cũng được, đó đều là hành vi của kẻ yếu, không tự tin với thực lực của bản thân. Ngự Vũ chính là Cửu Kiếm Vương, khó gặp đối thủ trong thiên hạ, ngày thường đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ nàng sẽ sợ bị người ta mưu hại? Hừ, chỉ có người thực lực không tốt như Thái Tử ngươi mới lo lắng nhiều như vậy, sao có thể so sánh Cửu Kiếm Vương có tầm mắt bao quát non sông bọn ta? Sở dĩ lần này nàng rơi xuống thế hạ phong, thua bởi miệng lưỡi trơn tru của tên tiểu tử kia, còn không phải do… Ách… Còn không phải…”

Bách Lý Ngự Lôi liếc xéo Thái Tử, vẻ mặt đầy khinh miệt, mở miệng ra đều là lời giáo huấn, rất là cao ngạo, nhưng khi nói đến cuối cùng lại trì trệ, lông mày run rẩy, trên trán cũng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, song quyền nắm chặt lại, ấp úng, không nói ra lời nào nữa.

Mà Thái Tử kia thì treo lên nụ cười, cứ nhìn hắn như vậy, nhưng cũng không nói lời nào, mặc cho hắn lúng túng đứng đấy, không thể xuống đài.

Lạnh lùng liếc hắn một cái, Bách Lý Ngự Thiên đạm mạc lên tiếng: “Còn không phải cái gì? Có phải ngươi muốn nói là, còn không phải do lão phu hạn chế quá nhiều, cản trỏ Ngự Vũ phát huy toàn lực? Cho nên lần này Ngự Vũ thua, trách lão phu?”

“Lão tổ tông bớt giận, Ngự Lôi không có ý này!”

Vội vàng khom người cúi đầu, Bách Lý Ngự Lôi sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng như thác, thân hình run rẩy, lập tức nhận sai. Hắn chỉ là Cửu Kiếm Vương mà thôi, sao lại dám trách lão tổ tông của mình, Bách Lý Ngự Thiên được?”

Lời nói tự phụ vừa rồi, là do hắn lỡ miệng, hoặc là bị mỡ che tâm, cũng thật là xúi quẩy, không kịp hối hận,

Thái Tử thấy vậy, không khỏi cười khẽ một tiếng, chế nhạo nói: “Xem ra Lôi Kiếm Vương cũng không giống lắm như trong lời nói của mình, tầm mắt bao quát non sông, ha ha ha..."

Da mặt co rụt lại, Bách Lý Ngự Lôi tức giận nguýt hắn một cái, nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ có thể nín giận yên lặng chờ lão tổ tông xử lý.

“Được rồi, các ngươi im miệng lại hết cho lão phu đi!”

Không kiên nhẫn vung tay lên, Bách Lý Ngự Thiên từ xa nhìn về phương hướng đám người Trác Phàm, sâu xa nói: “Đáp án của hai người các ngươi đều không nói đến trọng điểm. Cái gì là tâm cơ, cái gì là lực lượng, sau cũng cũng quy về một đường, đều tập trung trên khí phách, hoặc nói là một khỏa cường giả chi tâm. Nếu không có nó, cho dù là tâm cơ lực lượng gì cũng không làm được việc. Một kiếm vừa rồi kia của Ngự Vũ, người thường gặp được đã sớm bị sợ tới mất mật, cho dù trấn định cũng sẽ lo lắng, khó kiềm chế được, nhưng tiểu tử kia lại còn có thể phản kích, đảo khách thành chủ, lấy được quyền chủ động. Nếu không có phần khí phách này, sao có thể thành đại sự?”

“Lại nói, lão phu không cho Ngự Vũ động thủ, nàng sẽ không dám động thủ. Hừ, thật là kẻ bất lực, ngay cả quyền uy của lão phu cũng không dám khiêu chiến, nàng sao lại đi tiếp trên con đường tu luyện lớn đây? Dù sao, lão phu cũng vĩnh viễn đè ép nàng, nàng đã không còn đường để đi, kiếp này chỉ như vậy mà thôi…”

Thân thể chấn động, mọi người nghe thấy lời này, cũng không hiểu cho lắm, vẻ mặt Bách Lý Ngự Thiên lộ vẻ lo sợ nói: “Lão tổ tông, ý ngài là… Ngự Vũ không nghe theo hiệu lệnh của ngài, sẽ tốt hơn sao?”

“Nếu nàng không nghe theo, đúng là sẽ tốt hơn, nhưng nàng sẽ chết!” Trong mắt lấp lóe hàn mang, Bách Lý Ngự Thiên lạnh lùng lên tiếng, tiếp theo bước ra một bước, trong nháy mắt lăng không bay đi, chỉ để lại một đám người còn mang vẻ mặt mịt mờ, khó bình tĩnh.

Lời này của lão tổ tông là có ý gì, vừa muốn để cho bọn họ đi ra đường của chính mình, nhưng lại không muốn chệch hướng khỏi sự chưởng khống của hắn, nếu không liền sẽ lấy mạng bọn họ, cái này…

Vẻ mặt mọi người khó hiểu, chỉ có Thái Tử như đang suy nghĩ cái gì, rồi lại bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thở dài: “Thiên Hạ… Qủa là chỉ nên có một Bất Bại Kiếm Tôn mà thôi…”

Nói rồi, hắn cũng bay đi, đuổi theo tốc độ của lão tổ tông, chỉ để lại một đám người còn đang thảo luận lời nói mâu thuẫn lúc nãy, thật lâu cũng khó bình tĩnh.

Một phương diện khác, thương đội của Trác Phàm đang phi nhanh trên đường tuyết liên tiếp ba ngày, không hề dừng lại, chỉ thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lâu lâu lại thấy được nụ cười lạnh lẽo, bóng người quỷ mị của Bách Lý Ngự Vũ kia, điều này làm cho tất cả mọi người trừ cha con hai người Trác Phàm ra thì vô cùng lo sợ bất an, tràn đầy vẻ hoảng sợ, khó mà buông lỏng.

“Tiên sinh, nữ ma đầu kia vẫn luôn theo đằng sau, thật là làm người ta sợ hãi, tuy nói tiên sinh ngài đã thăm dò ra được nàng sẽ không động thủ với ngài, nhưng lỡ như xảy ra biến hóa gì, ai có thể nói chuẩn được?”

Một tên hộ vệ nhìn về phía Trác Phàm, mặt mũi tràn đầy vẻ lo nghĩ, thỉnh giáo nói: “Không biết tiên sinh sẽ làm gì khi đối mặt với hiểm cảnh như thế đây?”

Trong mắt tản ra ánh sáng nhàn nhạt, Trác Phàm không chút phật lòng, khóe miệng vẫn phác họa ra nụ cười bình tĩnh: “Không có gì đáng ngại, sắp đến rồi…”

“Sắp đến cái gì?”

“Sắp đến trạm vận chuyển vật tư thứ nhất của chúng ta, Hải Dương Tông!” Chậm rãi cầm một chén trà trên lò sửa, Trác Phàm khẽ thưởng thức mấy ngụm, thăm thẳm lên tiếng.

Nghe được lời này, mọi người liếc nhìn nhau, đều rất khó hiểu!

Hải Dương Tông?

Chẳng lẽ tiên sinh muốn tìm sự chư chở từ Hải Dương Tông? Làm sao có thể?

Hải Dương Tông mặc dù là một trong ngũ tông của Bắc Châu, nhưng cũng không phải là đối thủ của một người nào trong Cửu Kiếm Vương, sao có thể che chở bọn họ được? Huống hồ, người ta nghe nói Cửu Kiếm Vương xuất hiện, đóng cửa né tránh còn không kịp, sao lại có thể đi che chở cho một thương nhân như ngươi?

Trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu, mọi người cứ yên tĩnh mà nhìn Trác Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ, nhưng Trác Phàm cũng không nói gì, chỉ có khóe môi nhếch lên nụ cười thần bí, hắn nhìn ra cảnh tuyết ngoài cửa sổ mặc xa giá chạy như bay, lại để lại ấn ký rõ ràng ở ven đường.

Hai canh giờ sau, trước một tòa sơn cốc đầy tuyết, bốn chiếc xe lớn C-K-Í-T…T…T một tiếng thì dừng lại, Trác Phàm cùng hơn mười vị huynh đệ cùng bước xuống xa giá, một gã hộ hướng về miệng cốc to kia khom người bẩm báo: “Tiền gia thương hội đến, mời các vị tiền bối Hải Dương Tông mở cửa cho, đây là lệnh bài nhà ta, mời xem qua!”

Nói rồi, gã hộ vệ kia cầm một khối lệnh bài bên hong đưa ra, giống y đúc khối lệnh bài kia của Trác Phàm, hắn vung ra một cái, ném về phía trước.

Ngay sau đó, trong không gian vang lên từng tiếng ba động, trong Tuyết Cốc kia đột nhiên xuất hiện một thông đạo băng lãnh, nhưng lại không có bóng người nào.

Người kia thấy vậy cũng không cảm thấy kỳ quái, cùng Trác Phàm liếc mắt, gật gật đầu, mọi người mang theo bốn chiếc xe lớn, đi vào trong lĩnh vực kỳ lạ này.

Sau đó, trong không gian lại vang lên từng ba động, lối đi kia dần khép lại, lại trở về là một Tuyết Cốc như ban đầu.

Bạch!

Bên ngoài cốc, một bóng hình xinh đẹp băng lãnh lóe qua, chính là Bách Lý Ngự Vũ, nàng hung hăng nhìn về chỗ đó, hừ lạnh lên tiếng: “Hừ, trốn vào Hải Dương Tông thì sao, bản cô nương cứ ở đây chờ ngươi, người nào đi ả trước, thì bản cô nương sẽ khai đao người đó, hù dọa tiểu tử thúi này một chút, không tin hắn không sợ!”

Trong cốc, đội xe của Trác Phàm vừa mới đi vào, liền nghe một tiếng ào ào ào, thoắc cái đã xuất hiện năm mươi người, đều là cao thủ Dung Hồn cảnh, bỗng dung đem bọn hắn vây lại, mỗi người đều có khí thế cường thịnh, tràn ngập vẻ cảnh giác.

Người cầm đầu là một trung niên áo bào trắng, giống như đầu trâu mặt ngựa, hai lát ria mép trên miệng lộ ra vẻ cực kỳ khôn khéo.

“Các vị đừng lo lắng, chỉ là làm theo luật mà thôi, xin mời lấy ra lệnh bài để chúng at kiểm tra một chút, xem các vị có phải thật là người của Tiền gia hay không thôi!”

“U, đây không phải là Tào chấp sự sao, sao chúng at không phải là người của Tiền gia được đây, ta đã vận chuyển nhiều chuyến vật tư cho quý tông vậy mà, hắc hắc hắc…”

Lúc này, một gã hộ vệ cười lớn, móc ra lệnh bài đưa cho đệ tử Hải Dương Tông kiểm tra, một bên cười đùa đi đến bên người kia.

Liếc nhìn hắn một cái thật sâu, Tào chấp sựu kia cũng khẽ gật đầu: “Ừm, thì ra là Võ hộ vệ, đúng là lão hủ biết ngươi đã đến không ít lần. Chỉ là gần đây cũng không yên ổn, vẫn phải cẩn thận một chút tốt hơn!”

Nháy nháy mắt, trong lòng những người hiểu rõ, từng người dò xét ba động linh hồn trên lệnh bài phải chăng có nhất trí cùng ba động linh hồn của bản thân hay không, để tránh các người đục nước béo cò.

Kết quả cuối cùng, tất nhiên cũng không sai lầm gì, mà Trác Phàm cũng cầm một khối lệnh bài đi đến trước người của Tào chấp sự kia, khom người nói: “Mời Tào chấp sự xem qua, đây là nhân số cùng thương hào của thương hội lần này, kính thỉnh ngài kiểm tra đối chiếu!”

“Ngươi là…”

“Tại hạ Tiền Phàm, là quản sự của Tiền gia!” Khóe miệng xẹt qua một nụ cười quỷ quyệt, Trác Phàm đạm mạc lên tiếng…

Bình Luận (0)
Comment