Bên ngoài tuyết bay trắng xóa, xa giá vẫn lao vút trên đường, bên trong xe bầu không khí áp lực khác thường. Từ khi vị Lãnh Vũ Kiếm Vương đại giá quang lâm, cả đoàn người trong xe như chuột thấy mèo, vô cùng sợ hãi, không dám có động tác gì, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám dùng lực quá mức, kìm nén đến khuôn mặt bị trướng đỏ bừng.
Nhưng Bách Lý Ngự Vũ lại làm như không có việc gì, tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến nàng, nàng nhìn mọi người với vẻ khinh thường, riêng Trác Phàm, bên trong vẻ khinh thường còn mang theo thống hận, vừa có chút mê mang.
Lão tổ tông để nàng theo những người này, đến tột cùng là vì cái gì?
"Xem ra Bất Bại Kiếm Tôn tiếp tục tiềm hành, không để lộ tung tích ra ngoài nữa, những người Hải Dương Tông cũng không đuổi theo, có lẽ sợ nữ ma đầu này, mọi chuyện đều ổn!"
Ngẩng đầu nhìn mặt tuyết tĩnh mịch bên ngoài cửa sổ, Trác Phàm thở một hơi thật dài, sâu xa nói.
Bách Lý Ngự Vũ hung hăng nguýt hắn, lại không lên tiếng. Trước mặt hòa thượng còn mắng đồ trọc đầu, Bách Lý Ngự Vũ ở bên cạnh hắn thế mà dám mắng nàng là nữ ma đầu, thực sự buồn cười. Nếu không phải lão tổ tông có lệnh thì…, hừ. . .
Hai tay nắm chặt, Bách Lý Ngự Vũ nghiến răng cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng, để không nổ tung.
Nhưng Trác Phàm vẫn không để bụng, không sợ chết tiếp tục nói: "Lần này chúng ta đối mặt với Bách Lý Ngự Thiên, xem như nhẹ nhõm, hai bên đạt được thỏa thận nước sông không phạm nước giếng. Tuy lão gia hỏa cưỡng ép đóng đinh bên người chúng ta nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Chắc có lẽ không cản trở hành động của chúng ta, hắn sẽ không muốn đối địch với Thiên Ma Sơn sớm như thế, mọi người đừng để ý quá. Cho dù trên chỗ ngồi đột nhiên có mọc một cây đinh nhọn cũng không phải vấn đề gì lớn!"
Mồ hôi trên trán mọi người rơi như thác nước, bọn họ không ngừng lau, ánh mắt khổ sở nhìn Trác Phàm, sắp khóc đến nơi.
Đại ca, lời này của ngài không thể nói nhỏ với các huynh đệ được sao? Có cần phải chế nhạo trước mặt người ta vậy không, điều này khác gì tìm đường chết, tốt xấu gì người ta cũng là Kiếm Vương, ngài không muốn sống nhưng chúng tôi thì muốn.
Ầm !
Quả nhiên, dưới sự châm chọc của Trác Phàm, Bách Lý Ngự Vũ cũng không ngồi yên được nữa, nàng nện một chùy trên xa giá, nhất thời khiến xa giá lắc trái ngã phải, xóc nảy vô cùng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trác Phàm, chửi ầm lên. "Họ Tiền kia, nhường ngươi một tấc ngươi lại muốn tiến một thước, bà cô ta cũng không phải là hạng người dễ trêu chọc đâu."
Mọi người thấy nữ ma đầu nhịn không được muốn bạo nổ mà sợ hãi vô cùng, rúc cùng vào một chỗ, không nói được lời nào.
"Ha ha ha. . . Đúng vậy, ngài mà dễ trêu thì cũng không phải là Kiếm Vương!"
Thế nhưng Trác Phàm vẫn không để bụng, chỉ khẽ liếc nàng thản nhiên nói: "Có điều giờ khắc này, ngươi là thủ hạ của ta, dù có không dễ chọc, cũng phải nhịn cho ta, đừng quên lão tổ tông ngươi phân phó thế nào. Ngươi có nhiệm vụ ở bên cạnh ta, nếu ngươi không làm mà lui, thủ đoạn của lão tổ tông ngươi ta cũng đã gặp qua, sẽ không vì ngươi là Kiếm Vương mà. . . Ha ha. . ."
Nhìn nụ cười tà dị kia, hai tay Bách Lý Ngự Vũ nắm chặt, ánh mắt do dự, lúc lâu mới cắn răng ngồi xuống, oán hận nói: "Lão tổ tông giao nhiệm vụ cho ta, ta còn không biết, chẳng lẽ ngươi biết?"
"Đương nhiên, mà ngươi cũng biết!"
"Cái gì, ta biết?"
"Đúng vậy, mọi người đều biết!" Trác Phàm cười thần bí, điều này càng làm cho Bách Lý Ngự Vũ thêm nghi hoặc, mọi người đều biết sao nàng không biết?
Mỉm cười bĩu môi, Trác Phàm nhìn Tước nhi chơi mặt nạ phi ưng, nhẹ nói: "Tước nhi, nói cho mụ la sát này biết nhiệm vụ lão gia hỏa kia giao cho nàng ta là gì?"
Bách Lý Ngự Vũ vô cùng tức giận, lườm hắn một cái, không thèm để ý đến hắn nữa, chỉ chăm chú nhìn Tước nhi, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
"Lúc trước tất cả mọi người không phải cũng nghe được rồi sao? Ngươi mất trí nhớ à?"
Bất đắc dĩ trợn mắt, Tước nhi có chút bất mãn với người quấy rầy nhã hứng của nàng, quệt mồm nói: "Vừa rồi không phải lão đầu tử đã nói, bảo nàng ta nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, đây không phải là nhiệm vụ à?"
"Đúng vậy, cái này không phải là nhiệm vụ của ngươi sao? Ngươi bị mất trí nhớ rồi à, ha ha ha. . ." Trác Phàm cũng là thuận mồm nói theo, nhìn Bách Lý Ngự Vũ, cười ra tiếng.
Bọn người cũng buồn cười nhưng e ngại hung uy của Bách Lý Ngự Vũ nên cố kìm nén, có điều vẫn không nhịn được cười khẽ, không khí khẩn trương trong xe được làm dịu đi không ít.
Hai má Bách Lý Ngự Vũ đỏ bừng, nàng tóm cổ áo Trác Phàm, rống to lên: "Ngươi đùa bỡn ta. . ."
"Này này này. . . Chú ý lời nói và việc làm của ngươi, Bách Lý Ngự Thiên bảo ngươi nghe mệnh lệnh của ta, không phải bảo ngươi đến động thủ với ta, coi chừng lão tổ tông nhà ngươi thấy ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, lại trách tội xuống, lúc đó ngươi có hối hận thì cũng muộn."
Vỗ nhè nhẹ ngón tay trơn mềm của nàng, Trác Phàm cười nhạo liên tục.
Tức giận đến dạ dày có chút đau, nàng hận không thể dùng một chưởng đánh chết Trác Phàm, nhưng vừa nghĩ tới lời lão tổ tông phân phó, Bách Lý Ngự Vũ đành bất đắc dĩ nhịn xuống, oán hận đẩy Trác Phàm ra, thở phì phò ngồi xuống, hai mắt hồng hồng, sắp khóc đến nơi.
Một người luôn thuận buồm xuôi gió như Bách Lý Ngự Vũ nàng, cho tới bây giờ chưa gặp qua chuyện gì uất ức đến vậy, lần này không biết lão tổ tông muốn làm gì?
Nghiêng đầu liếc nhìn nàng, Trác Phàm chỉ cười không nói gì, sau đó nhìn về phía những người còn nói: "Lãnh Vũ Kiếm Vương hiểu rõ đại nghĩa, sẽ không làm gì chúng ta, chúng ta cũng không cần giấu diếm nàng chuyện gì, giống như bình thường, muốn trò chuyện thì trò chuyện, dù sao mục đích của chúng ta khác những người Trung Châu, không có gì xung đột."
Nghe được lời này, mọi người nhìn Trác Phàm rồi lại nhìn Bách Lý Ngự Vũ cố nén nước mắt vào trong, gật gù, trong lòng càng thêm khâm phục Trác Phàm.
Hắn ta chỉ dùng lời nói mà đẩy lui được Bất Bại Kiếm Tôn, hàng phục Cửu Kiếm Vương, thật đáng nể.
Kết quả mọi người cũng đỡ e ngại Bách Lý Ngự Vũ hơn, bầu không khí trong xe cũng hòa hợp hơn nhiều.
"Tiên sinh, lúc trước chúng ta kích động Hải Dương Tông đi đối phó Lãnh Vũ Kiếm Vương, chỉ sợ về sau bọn họ gây phiền phức cho kế hoạch đến Hải Minh Tông của chúng ta, không biết nên xử lý như thế nào?" Lúc này, một hộ vệ nói ra nghi ngờ trong lòng.
Trác Phàm cười một tiếng, không chút phật lòng: "Không cần khẩn trương, lúc đó ta chỉ cho vài kíp nổ, cũng không nói rõ bảo bọn họ xuất kích, bọn họ không có chứng cứ rõ ràng, chỉ bằng phán đoán thì không làm gì được chúng ta!"
"Cái gì, là ngươi bảo những người kia ngăn cản bản cô nương sao?"Bách Lý Ngự Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn qua, chăm chú nhìn Trác Phàm, thậm chí trong mắt còn có vài giọt nước chưa khô.
Trác Phàm bật cười lắc đầu, cũng không giấu diếm, nói ra toàn bộ: "Đúng vậy, các ngươi cứ ở phía sau phá hỏng chuyện của chúng ta, chúng ta cũng thấy phiền phức, nên cố ý thả tin tức để bọn họ kéo chân ngươi. Mà một khi khai chiến, tất nhiên sẽ kinh thiên động địa, như vậy mấy người Bách Lý Ngự Thiên cũng khó ẩn dấu thân hình, tất nhiên sẽ ra gặp mặt ta, có như vậy mới đạt thành thỏa thuận không can thiệp vào chuyện của nhau. Tuy Bất Bại Kiếm Tôn đã đồng ý để ngươi đại khai sát giới, nhưng dù thế nào các ngươi cũng ẩn thân mà đến, gây ra động tĩnh quá lớn cũng không tốt, huống chi đại chiến với một đại tông môn, sẽ thu hút sự chú ý của cường giả Bắc Châu."
"Cho nên, ta dám cam đoan, nếu ngươi thật sự trở lại bên cạnh lão tổ tông của ngươi, những trừng phạt thích đáng đang chờ ngươi là điều không tránh khỏi. Cho phép ngươi giết, nhưng không phải bảo ngươi tùy hứng không tiết chế. Hiện tại nếu tất cả cường giả đều chú ý đến nơi đây, đây sẽ là thất bại trong chuyến đến Trung Châu của các ngươi. Có điều không biết lão nhi kia muốn làm gì, phái ai không phái lại đi phái ngươi ở lại bên cạnh ta, đại khái là chê ngươi làm việc bất lợi, sớm ném ngươi đi, ha ha. . ."
"Nói bậy, sao lão tổ tông có thể ghét bỏ ta làm việc bất lợi?"
Tức giận mắng lớn, Bách Lý Ngự Vũ không phục nhìn vẻ cười nhạo của Trác Phàm, đột nhiên nàng nghi hoặc hỏi: "Ngươi đem kế hoạch của ngươi nói cho ta biết, chẳng lẽ không sợ ta trở về nói với lão tổ tông, ngươi cố ý tính kế ngài ấy?"
Chậm rãi lắc lắc đầu, Trác Phàm cười xem thường. "Cho nên ta mới nói ngươi làm việc bất lợi, thậm chí ngay cả vấn đề đơn giản như vậy ngươi vẫn nghĩ mãi không rõ. Ta tính kế không phải hắn, là ngươi. Mà điểm này, lão tổ tông ngươi nhìn rõ, đã sớm biết. Chính bởi vì ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn mới biết được ngươi thua, mới không thể không nhanh chóng ra gặp mặt ta, bởi vì cường giả Bắc Châu đến, hắn không có cơ hội bàn luận. Như vậy vấn đề là, ngươi đem chuyện hắn vốn biết trở về thêm mắm thêm muối bẩm báo lại một lần, hắn nên xử trí ngươi như thế nào đây? Ha ha ha. . . Nghe nói là roi da, nó khá nặng đó, hắc hắc hắc. . ."
Bách Lý Ngự Vũ oán hận đến nghiêng đầu đi, nghiến răng nghiến lợi, lầm bầm trong miệng. "Giảo hoạt y hệt tên Bách Lý Kinh Vĩ kia, thật đáng ghét!"
Nhếch miệng cười, Trác Phàm không nói gì tiếp tục yên lặng ngồi trong xe, ánh mắt chăm chú nhìn Bách Lý Ngự Vũ, trong mắt lóe lên tinh mang.
Hắn biết Bách Lý Ngự Thiên để Kiếm Vương này ở bên cạnh hắn nhằm dò xét nội tình Thiên Ma Sơn. Có người mạnh mẽ như vậy bên cạnh nếu không lợi dụng thì đáng tiếc quá.
Trong đầu Trác Phàm nhanh chóng suy nghĩ đến kế hoạch và khả năng xuất hiện tiếp theo.
Ba ngày liên tiếp, mọi người vượt qua bên trong xa giá, không nghỉ một lát, mãi đến sáng sớm ngày thứ tư, một gã hộ vệ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vui vẻ, chắp tay nói: "Tiên sinh, phía trước là trấn Phong Sương, cứ điểm chúng ta ở đó, có thể liên hệ Tiền gia, mau chóng tạo cho Lãnh Vũ Kiếm Vương một thân phận!"
"Được, đến chỗ đó ngừng chân một lát." Khẽ gật đầu, Trác Phàm gật đầu đồng ý!
Bạch!
Thế nhưng đúng lúc này, một trận gió mạnh xẹt qua, một cỗ xa giá được Linh Thú cấp ba kéo ầm ầm vượt qua cửa, đồng thời, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
Trác Phàm ngẩng đầu nhìn bóng chiếc xe quen thuộc kia, ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu.