Nhìn vẻ mặt lo lắng của Trác Phàm, hộ vệ bên cạnh cũng nghi hoặc nhìn qua, đã thấy xe kia phi nhanh trong gió tuyết, trong nháy mắt không thấy đâu, dò hỏi: "Tiên sinh, xa giá thế này rất phổ biến, có vấn đề gì không?"
"À, không có gì, chỉ cảm thấy rất quen thuộc!"
Trác Phàm nhíu mày, suy tư một lát lại kỳ quái nói: "Thế nhưng không thể nhớ nổi đã gặp qua ở đâu?"
Nghe hắn nói, Bách Lý Ngự Vũ bên cạnh lại khinh thường bĩu môi, châm chọc: "Nam nhân thối, chắc ngươi có tình nhân cũ nhiều quá nên nghĩ không ra không?"
"Tình nhân cũ?"
"Đúng vậy, trong xe có mùi son phấn, chẳng lẽ là huynh đệ tốt của ngươi, hừ hừ... Tiền tiên sinh, ngài yêu thích cũng rộng thật!" Bách Lý Ngự Vũ giễu cợt cười ra tiếng.
Bọn người nghe vậy cũng hít hít mũi, một mùi thơm nhẹ nhàng trong gió bay tới, cũng hiểu được một chút nhưng không dám nói, miệng nở nụ cười mập mờ không ngăn được.
Là nữ nhân?
Trác Phàm nhíu mày suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra: "Ồ, thì ra là các nàng!"
"Là ai, ngươi giấu dã nữ nhân bên ngoài à?"
"Dì ta?"
Lời vừa nói ra, Bách Lý Ngự Vũ chờ cơ hội cười ra tiếng, hai mắt Tước nhi cũng tỏa sáng, tồn ào theo. Những ngày gần đây, Bách Lý Ngự Vũ không nói chuyện với ai trên xe, riêng Trác Phàm, càng hận thấu xương, cho nên chỉ nói chuyện với Tước nhi, bọn họ thiết lập được mối quan hệ hòa hợp.
Cũng có thể lòng dạ nữ nhân, nam nhân khó mà đoán được, hai nữ tử một lớn một nhỏ cũng không biết chuyện gì xảy ra lại cùng thốt lên, hiện tại Tước nhi đã bị Bách Lý Ngự Vũ kia làm hư, đều xem thường Trác Phàm hắn.
Có điều Trác Phàm cũng không để ý, nhàn nhạt nói: "Lần trước Tiểu Tam Tử trọng thương, nhờ cô nương bên trong xe kia xuất thủ cứu giúp, còn chưa nói lời cảm tạ, lần này gặp được, đương nhiên phải đến chào hỏi. Nếu có thể giúp đỡ được gì, xem như báo đáp ân tình, nếu không lại phải nợ, haizzz."
"Thế nào, ngươi thiếu tình cảm các nàng, ngươi than thở cái gì, chẳng lẽ còn sợ không có cơ hội sao?" Nghe Trác Phàm trình bày, Bách Lý Ngự Vũ cũng hiểu hết thảy, xem ra người ta có ân cứu mạng với hắn, nhưng điều khiến nàng kỳ quái là một người gian trá giảo hoạt như hắn lại xem trọng phần tình nghĩa này như vậy, dường như không trả lại thì ái ngại, người như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Tựa như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, Tước nhi khoát tay, cười nói: "Vũ tỷ, phụ thân ta là người có tính khí như thế, ân oán rõ ràng, lần trước ca ta được người ta cứu, cha ta đã đưa cho người ta một khoản nhưng vô tình lại đoạt bảo vật của người ta, cho nên trong lòng vô cùng hổ thẹn..."
"Cái gì, người ta cứu mạng nhi tử của ngươi, ngươi còn đoạt bảo vật của nhà người ta?"
Ánh mắt vừa thay đổi, Bách Lý Ngự Vũ lại nhìn Trác Phàm với vẻ khinh bỉ: "Lấy oán báo ân, quả nhiên ngươi không phải thứ gì tốt, hừ hừ!"
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm bật cười một tiếng: "Lần trước có chút hiểu lầm, ta dùng hai mươi triệu Thánh Linh Thạch, đổi lấy nửa hồ lô Bắc Hải Ngưng Giao, xem như mua với giá cao, báo đáp các nàng. Mà không nghĩ đến lại lấy đi bảo vật của các nàng, không ngờ sau khi nghe ngóng giá thị trường lại có thể xào đến 50 triệu Thánh Linh Thạch. Bà mẹ nó, làm sao ta biết được chút đồ đó lại có giá trị lớn như vậy, nên ta cảm giác như cướp đoạt món hời của các nàng, trong lòng càng băn khoăn..."
Phốc!
Một người lạnh lùng như Lãnh Vũ Kiếm Vương cũng nhịn không bật cười, nàng lườm hắn, giận dỗi nói: "Ta còn tưởng một người giảo hoạt xảo trá như tiểu tử ngươi thì phải khôn khéo, không ngờ chỉ là kẻ hồ đồ. Nếu có tiền có thể mua được Bắc Hải Ngưng Giao, sao có thể tùy tiện dùng Thánh Linh Thạch chứ?"
"Ta làm sao biết?"
Trác Phàm trợn mắt, không để ý tới nàng, nói với hộ vệ đánh xe: "Tăng thêm tốc độ,đi theo chiếc xe kia phía trước, đừng đường đột quá khiến các nàng hiểu lầm!"
Người phía trước gật đầu lần nữa tăng thêm tốc độ, Bách Lý Ngự Vũ nhìn Trác Phàm, mày nhíu lại, cười đùa nói: "Nghĩ không ra một tên tiểu tử không thèm nói lý như ngươi lại suy nghĩ cẩn thận cho ân nhân như vậy, còn sợ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt các nàng, khiến giai nhân giật mình, gây nên hiểu lầm? Thật không biết, ngươi là người tốt hay kẻ xấu đây. Tuy Thiên Ma Sơn có chữ ma bên trong nhưng là ma hay là chính đây?"
Biết nàng đang thăm dò nội tình Thiên Ma Sơn nhưngTrác Phàm không mắc mưu, cứ để cho nàng ta đoán, chỉ cười thần bí, nghiên đầu đi, không để ý tới nàng.
Thấy tình cảnh này, Bách Lý Ngự Vũ sầm mặt muốn mắng hắn.
Nhưng nàng còn chưa lên tiếng, bàn tay non nớt của Tước nhi xẹt qua gò má nàng, cười hì hì. "Vũ tỷ, không nên tức giận, tỷ cười rộ lên đẹp mắt hơn!"
"Đúng vậy, Tước nhi tiểu thư nói đúng, Lãnh Vũ Kiếm Vương cười rộ lên giống như gió xuân ấm áp, ha ha ha..." Lúc này, lại gã hộ vệ cũng thuận mồm cười nói.
Qua mấy ngày ở chung, có Trác Phàm áp chế tính khí của Bách Lý Ngự Vũ, mọi người cũng đỡ e ngại.
Bách Lý Ngự Vũ đỏ mặt, hung hăng trừng mắt, cả giận nói: "Ngươi còn dám nói, ta xé nát miệng ngươi!"
Ngươi kia lo sợ rụt cổ lại, không dám nói gì. Bách Lý Ngự Vũ nhìn mỗi người trong xe với ánh mắt quái dị, càng ngày càng không được tự nhiên, gương mặt trở nên đỏ bừng.
Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tước nhi trong lòng mới thư giãn một ít, cười vui vẻ.
Nàng là Lãnh Vũ Kiếm Vương trong Cửu Kiếm Vương, sát phạt quyết đoán, cao cao tại thượng, chưa ai nói nụ cười của nàng ấm áp…
"Khắp nơi Bắc Quốc đóng băng ngàn dặm, tuyết bay mười ngàn dặm, tuy nhiên dưới mặt trời chói chang chiếu rọi, băng tuyết cũng tan, mùa xuân cũng đến!"
Không biết vô tình hay cố ý, Trác Phàm liếc nhìn Bách Lý Ngự Vũ, lại nhìn thế giới băng tuyết ngoài xe đột nhiên phát ra một câu cảm khái.
Lúc này trong lòng hắn có một loại cảm giác đất trời thay đổi lòng người cũng thay đổi theo. Sự biến đổi này hắn có thể cảm nhận được, cảm giác kỳ lạ khiến hắn bâng khuâng, tự nhiêu mà hài hòa.
Xa giá chạy như bay trên tuyết trắng, đuổi theo chiếc xe phía trước kia, rất nhanh mọi người đến trước một trấn nhỏ phủ đầy tuyết trắng, ngoài trấn có một khối bia đá phủ đầy tuyết cao ba trượng đứng sừng sững, trên đó khắc ba chữ thật to, trấn Phong Sương!
C-K-Í-T..T...T!
Tất cả xe cùng dừng lại, người đánh xe phía trước quay đầu nhìn về phía Trác Phàm hỏi: "Tiên sinh, lúc trước xe kia cũng là ngừng ở trấn Phong Sương, xa giá của chúng ta cũng ngừng theo, rất dễ bị phát hiện. Không biết ý tiên sinh thế nào?"
"Các ngươi đi làm lệnh bài cho Lãnh Vũ Kiếm Vương, tự ta đi tìm xe kia là được rồi, xong việc tập hợp bên ngoài trấn." Trầm ngâm một chút, Trác Phàm khẽ lên tiếng, sau đó nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ, đưa tay nói: "Lấy ngọc giản dao động linh hồn của ngươi đưa cho bọn hắn đi làm!"
Bách Lý Ngự Vũ từ chối. "Thực... Không cần..."
"Ngự Vũ cô nương, chỗ Kiếm Tôn ngươi cũng nói như vậy?"
"Được rồi được rồi, ta đưa ta đưa." Hừ khẽ một tiếng, Bách Lý Ngự Vũ không kiên nhẫn khoát tay, nhất thời đưa ra một cái ngọc giản.
Tuy có chút chống lại nhưng không lộ rõ địch ý như lúc đầu.
Có thể thấy được, mấy ngày nay ở cùng mọi người, mưa lạnh cũng tan rã.
Trác Phàm tiếp nhận đưa lại cho người khác, sau đó liền kéo Tước nhi xuống xe, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ nói: "Ngự Vũ cô nương, ngươi muốn đi cùng bọn hắn hay theo chúng ta? Dù sao sau này đều tập hợp bên ngoài trấn."
"Ta đi cùng Tước nhi, hừ!"
Lúc này, Bách Lý Ngự Vũ ngẩng đầu nhảy xuống xe, lôi kéo Tước nhi nghênh ngang rời đi, để lại mấy người Trác Phàm nhìn nhau, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Tiếp đó, những chiếc xe kia được điều khiển rời đi, Trác Phàm cũng không trì hoãn, đuổi theo hai người Bách Lý Ngự Vũ. Lúc ở trên xe tối tăm không thấy gì, lúc này dưới mặt trời chiếu rọi, thấy rõ khóe miệng Bách Lý Ngự Vũ vẫn còn sưng đỏ.
Khẽ giật mình, Trác Phàm đến bên người nàng, vội vàng nói: "Ngự Vũ cô nương, lần trước gặp ngươi đến giờ đã sáu bảy ngày rồi, sao sắc mặt ngươi còn không tốt hơn?"
"Không có mệnh lệnh của lão tổ tông, mặt mũi này cũng không tốt được." Bách Lý Ngự Vũ trừng mắt, bướng bỉnh nói.
Bất đắc dĩ thở dài, Trác Phàm bật cười ra tiếng: "Nhưng bây giờ ngươi là thuộc hạ của ta, bộ dạng này của ngươi làm sao gặp người khác chứ ?"
"Thế nào, có khó coi không?"
"Đâu chỉ khó coi, còn gặp không ít phiền phức, lần này ta đi gặp cảm ơn người ta, nhìn bộ dạng này của ngươi, còn tưởng ta làm gì ngươi, lúc đó sẽ cho ta sắc mặt tốt sao? Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thì có!"
Bách Lý Ngự Vũ nhíu mày, cười đùa nói: "Vậy tốt rồi, vậy ta để ân nhân cứu mạng của ngươi nhìn một chút, lúc trước nàng ta cứu mặt hàng gì, lần sau cứu người phải nhìn rõ một chút, không thể cứu loại người tàn ác như ngươi, ha ha ha..."
"Mẹ nó, ngươi có tư cách nói ta ác sao? Nhanh dùng nguyên lực chữa trị cho ta, không thì ra xa giá mà chờ!" Sắc mặt Trác Phàm đột nhiên trầm xuống, quát lớn.
Bách Lý Ngự Vũ thè lưỡi, lộ tâm tính trẻ con, lắc lắc đầu: "Ta không làm, ta muốn ngươi mất mặt trước ân nhân cứu mạng, ân tình này cũng không trả được thì thế nào? Những ngày qua không phải ngươi luôn áp chế ta sao, cũng đến lúc để bà cô ta áp chế ngươi rồi, ha ha ha..."
Vù!
Một làn sóng vô hình lóe lên, trên tay Trác Phàm phát ra ánh sáng xanh cuồn cuộn, lãnh đạm nhìn nàng. "Bách Lý Ngự Vũ, nếu ngươi không tự mình động thủ, thì ta động thủ thay ngươi. Hồi Thiên Long Ngâm của lão tử chuyên trị ngoại thương, đã lâu không có chỗ dùng rồi, để ta dùng trên người ngươi vậy."
Vừa dứt lời, Trác Phàm đánh một chưởng về phía Bách Lý Ngự Vũ, đối diện hai má sưng đỏ của nàng sinh mệnh lực cuồn cuộn phát ra.
"Ngươi muốn trị, ta không để cho ngươi trị!"
Làm mặt quỷ, Bách Lý Ngự Vũ cười hì hì một tiếng, nhất thời lách người né tránh. Dù thế nào người ta cũng là Kiếm Vương, tuy Trác Phàm biến thái, nhưng luận về thân pháp sao có thể địch nổi với thực lực của Kiếm Vương?
Kết quả, Trác Phàm truy đuổi Bách Lý Ngự Vũ vòng quanh Tước nhi, trong nháy mắt ba mươi chiêu đã qua, góc áo của người ta Trác Phàm cũng không thể đụng tới. Tước nhi nhìn thấy cũng không giúp đỡ, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bách Lý Ngự Vũ cũng lôi kéo Tước nhi, cười to không ngừng, thái độ vô cùng nhẹ nhõm, thỉnh thoảng nàng còn nhìn quanh, tỏ vẻ đáng thương nói: "Có người đùa giỡn dân nữ, ai giúp ta, dưới ban ngày ban mặt..."
"Đậu phộng, ta đùa giỡn ngươi? Nha đầu ngươi thực có can đảm nói! Trong thiên hạ, ai có thể đùa giỡn được ngươi?" Thở hổn hển, Trác Phàm oán giận hét lên: "Ngươi đứng lại đó cho ta, ta sờ một chút thôi."
"Sờ một chút, không phải là đùa giỡn sao?"
Thế mà, ngay tại lúc này, giọng nói lạnh băng vang lên...