Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1637 - Chương 1643: Long Trời Lở Đất

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1643: Long trời lở đất

Vèo!

Giống như điện mang đen nhánh vạch phá bầu trời, Bách Lý Ngự Vũ nhấc tay vồ lấy, phốc một tiếng, liền cầm chắc hắc kiếm trong tay.

Lưu quang màu đen tản ra màu sắc quỷ dị trong không trung nóng rực, tiếng ngâm khẽ réo rắt như ác ma ngâm xướng, đang phát ra tiếng động chấn nhiếp cả thiên địa.

Bách Lý Ngự Vũ chớp mắt chăm chú nhìn trường kiếm chấn động mà kinh ngạc đến ngây người. Bởi vì nàng đã nhìn ra, tính chất và linh tính của kiếm này không khác gì Phách Thiên Kiếm trong tay lão tổ tông và Phần Thiên Kiếm trong tay Mộ Dung Liệt.

Nó cũng là Thần binh!

Thế nhưng là Thần binh châu nào, vì sao trước kia nàng chưa từng thấy qua, thậm chí chưa từng nghe qua, Thần binh trong năm châu sao quỷ dị như vậy, lại có đường vân đen bám vào binh khí?

Thấy vậy Mộ Dung Liệt đối diện không khỏi rũ mi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin. Đồng thời, Phần Thiên Kiếm trong tay hắn cũng bị hắc kiếm ngâm gọi, phát ra tiếng ngâm khe khẽ.

Như gặp phải thiên địch, nó tản mát ra sát khí và liệt diễm cuồn cuộn.

"Xảy ra chuyện gì, rốt cuộc Phần Thiên Kiếm bị làm sao vậy?" Nhìn lưỡi kiếm trong tay hắn run lên không ngừng, Mộ Dung Liệt nhíu mày, không thể hiểu được. "Thần kiếm hôm nay sao lại bị kích động như thế, không giống thường ngày, cho dù gặp những Thần binh khác, cũng chưa từng xảy chuyện như thế này, không biết hôm nay..."

Mộ Dung Liệt không hiểu, nhưng Trác Phàm lại thông suốt.

Thần binh nhìn thấy ma kiếm, đương nhiên kích động, dù sao ma kiếm là Kình Thiên Kiếm, nhưng kiếm linh sớm đã cải biến, không còn bộ dáng lúc trước.

Năm Thánh binh luyện chế cùng một chỗ, lúc gặp lại cũng không thể nhận ra, đừng nói là kiếm, ngay cả người bình thường gặp, cũng sẽ kinh ngạc.

Cũng may kiếm linh thần kiếm sẽ không nói chuyện, nếu không mà nói, nhìn thấy Kình Thiên Kiếm thay đổi không phải lên tiếng thóa mạ mới lạ "Này, tiểu tử ngươi từ đâu tới lại dám tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm vị trí của huynh đệ ta, mà huynh đệ ta đâu?"

"Hắc hắc hắc... Chết rồi!"

"Chết như thế nào?"

"Bị chủ nhân ta diệt, ai kêu nó không nghe lời..."

Chà, chắc sẽ là cảnh tượng này.

Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, hắn nghe thấy hai trường kiếm ngân vang, trong đầu tưởng tưởng cạnh bọn chúng đối thoại nên mỉm cười.

Đáng tiếc hai kiếm tuy có địch ý, nhưng chủ nhân kiếm lại không biết nội tình, cũng chết vì tội hồ đồ.

"Thần kiếm tới tay, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, động thủ đi."

Trong hư không, hai người bị tiếng kiếm ngâm làm cho ngơ ngẩn, đứng không nhúc nhích, Trác Phàm vẫn chầm chậm bước đi, bỗng dưng hét lớn, giọng hắn như chuông ngân, đinh tai nhức óc.

Lúc này Bách Lý Ngự Vũ mới hồi phục tinh thần, nhìn ma kiếm trong tay, khóe miệng nở nụ cười hưng phấn. Rốt cuộc nàng cũng có thể chiến một trận thống khoái với Mộ Dung Liệt mà không bị uất ức rồi.

Bây giờ ai cũng có thần kiếm trong tay, xem ai sợ ai?

Nghĩ như vậy, Bách Lý Ngự Vũ dốc công lực toàn thân cược vào thần kiếm, tiếng ma kiếm ngâm khẽ càng thêm dồn dập, cuối cùng, bỗng nhiên một đạo khí thế ngất trời phóng ra từ mũi kiếm, thẳng lên chín tầng mây.

Trong thoáng chốc, sấm sét bạo động, tiếng xé gió vang lên, khi kiếm khí kia phóng lên trời, bầu trời đã hoàn toàn biến thành đỏ thẫm lần nữa bị xé mở một vết nứt sáng ngời, từng đạo ánh sáng bạc hiện lên xen lẫn sấm sét, kiếm khí cũng phát tán mà ra, xoắn nát từng mảnh hỏa vân, hóa thành hư vô.

Rất nhanh Bách Lý Ngự Vũ đã đánh ra một mảnh bầu trời của chính mình, tuy vùng trời này rất nhỏ, chỉ bằng một phần ba diện tích hỏa vân, nhưng đã khác với lúc trước. Dù sao điều này cũng cho thấy, Bách Lý Ngự Vũ có lực đánh một trận, không phải trong vòng mười chiêu, mặc người chém giết.

Mà Mộ Dung Liệt cũng không phải một tay che trời, chưởng khống cả bầu trời như vừa rồi.

Hai người tay cầm thần kiếm, giằng co với nhau, một trận chiến này muốn kết thúc trong thời gian ngắn là điều không thể.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, Trác Phàm chậm rãi khoát tay, tiếp tục kéo tay nhỏ Tước nhi khoan thai đi về phía trước, tốc độ vẫn nhẹ nhàng như cũ. "Hai vị cứ từ từ mà đánh, tại hạ đi trước một bước, ha ha ha..."

Mộ Dung Liệt tức giận đến run rẩy nhìn bóng lưng Trác Phàm đi xa, nhưng nhìn Bách Lý Ngự Vũ cầm kiếm đứng trước mặt, khóe miệng còn cười khiêu khích, hắn lại không có biện pháp gì, đành bất đắc dĩ thở dài.

"Xem ra lần này rất khó mà mau chóng kết thúc rồi.."

"Đúng vậy, trong vòng mười chiêu, ngươi đấu không lại ta, trăm chiêu nghìn chiêu, cũng chưa chắc đấu lại, hắc hắc hắc..."

Nhếch miệng cười một tiếng, Bách Lý Ngự Vũ lúc này vạch một kiếm, phóng về phía Mộ Dung Liệt."Mộ Dung gia chủ, bản cô nương cả đời này còn chưa dùng qua thần kiếm đối địch bao giờ, lần này lại gặp phải đối thủ có sức mạnh ngang nhau, ngươi bồi ta vài chiêu, ha ha ha..."

Mẹ nó, hiện tại hắn lại trở thành bồi luyện!

Mộ Dung Liệt bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lắc đầu, nhìn Bách Lý Ngự Vũ hưng phấn vọt tới, cũng không thể làm gì khác hơn đành nhanh chóng xông lên.

Giờ khắc này, Mộ Dung Liệt biết bản thân khó mà giữ Trác Phàm lại, đã không muốn đánh, nhưng Bách Lý Ngự Vũ sử dụng thần kiếm lại hưng phấn vô cùng, đang muốn luyện tay, cũng không thể không đánh.

Kết quả một nam nhân có chút không muốn và một nữ nhân cao hứng bừng bừng liền va vào nhau, bắt đầu mở ra cuộc đại chiến.

Bỗng nhiên thiên địa rung chuyển, sơn hà chao đảo, sấm chớp chớp nhoáng, lửa cháy cửu thiên. Với cấp bậc Kiếm Vương trong tay hai người lại cầm Thượng Thần Kiếm giao chiến, một trận long trời lở đất, sông cạn đá mòn, cảnh tượng ngày tận thế nhất thời xuất hiện trước mắt.

Những nơi hai người đi qua, không có chỗ nào không bị cháy rụi, sinh linh đồ thán. Cho dù nơi bọn họ không đi qua mà chỉ tản ra dư âm cũng đủ khiến mọi thứ biến mất không còn tăm tích.

Trận chiến này diễn ra vô cùng kịch liệt, không có ai nhìn thấy, bởi vì không ai dám dứng ngoài quan sát hai vị cao thủ Kiếm Vương giao chiến, ngoại trừ người không muốn sống.

Cho dù Mộ Dung Tuyết và Trụy Nhi, từ khi cuộc chiến bắt đầu đã vội vã chạy đi, không có dũng khí quay đầu nhìn lại, âm thanh oanh tạc không ngừng cũng khiến lỗ tai hai người muốn điếc.

Nhưng cho dù các nàng trốn vô cùng nhanh nhưng xém chút cũng bị cuốn vào trong chiến trường kinh thiên động địa kia, hài cốt cũng không còn.

Còn Trác Phàm, lại càng biến nhanh trong khỏi lửa ngùn ngụt, không thấy bóng dáng. Mộ Dung Tuyết vốn định đuổi theo, nhưng tìm không thấy.

Một trận chiến này, đúng lúc chặt dứt manh mối của Trác Phàm, hắn trở thành nhân vật thần bí, không có gốc gác.

Hu!

Khói lửa cuồn cuộn, một chiếc xa giá bỗng dưng dừng lại trước mặt, Trác Phàm nắm tay Tước nhi khoan thai tự đắc lên xe, sau đó xe kia lần nữa nghênh ngang rời đi.

Trên xe hộ vệ nhìn Trác Phàm rồi lại nhìn về phía cự chấn kinh thiên động địa ngoài xe với vẻ mặt kinh sợ, hắn nghi hoặc hỏi: "Tiên sinh, cuối cùng chuyện gì xảy ra? Lúc trước chúng ta vừa mới bắt đầu làm việc thì trấn Phong Sương vừa gặp phải băng trùy rơi xuống, vội vàng chạy ra, quả không ngoài dự đoán, toàn bộ tiểu trấn đều bị phá hủy, chúng ta còn lo lắng cho an nguy của tiên sinh. Nhưng bây giờ tốt rồi, mà thiên địa sụp đổ, ngày tận thế kéo đến, khắp nơi đều núi lửa phun trào, không biết để cho người ta sống hay không?"

"Không có gì đáng ngại, tiếp tục đuổi theo các xe khác, Lãnh Vũ Kiếm Vương đang quyết đấu với Mộ Dung Liệt mà thôi!" Chậm rãi khoát khoát tay, Trác Phàm cười khẽ nói, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng người kia không chú ý, kinh hoảng hỏi: "Cái gì, Liệt Dương Kiếm Thần Mộ Dung Liệt? Sao tiên sinh chọc tới hắn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, không cẩn thận bị để mắt tới mà thôi, phốc..." Chậm rãi khoát khoát tay, Trác Phàm không nói gì nhưng thân thể lắc lư, bỗng dưng phun ra một miệng máu đỏ thẫm.

Mọi người kinh hãi hô lớn:"Tiên sinh, sao người lại. . ."

"Phụ thân, người..." Mí mắt hơi run lên, Tước nhi cũng lo lắng vô cùng.

Bật cười khoát tay, Trác Phàm thở dài, lấy một viên đan dược trong nhẫn ra ăn vào, sâu xa nói: "Không có gì đáng ngại, ta chỉ vì một đoạn ân oán kia mà thôi, tiếp tục lên đường đi!"

Liếc nhìn nhau, những người kia đều không rõ ràng cho lắm, chỉ có Tước nhi hiểu rõ, thở dài một hơi, tựa vào ngực Trác Phàm, vẻ mặt đầy thương xót.

Thiên địa vẫn rung động không ngừng nhanh chóng lan tràn xung quanh, dư âm cuộc chiến của hai đại Kiếm Vương cấp cao thủ, tính hủy diệt kéo dài đến bốn phía, chỗ đi qua, không một ai may mắn thoát khỏi.

Chỉ có một cỗ xa giá được bốn năm con Linh Thú cấp ba đang hoảng loạn phi nước đại trên con đường gập ghềnh.

Mười ngày sau.

Trên con đường đầy tuyết, bỗng nhiên một bóng người xinh đẹp loé lên, nhất thời xuất hiện trước xa giá, không nói hai lời mở cửa xe, chui vào, đó chính là Bách Lý Ngự Vũ.

Mà người trong xe ngoài cha con Trác Phàm, cũng chỉ có mấy hộ vệ quen thuộc.

Nhìn thấy nàng trở về, hai mắt mọi người tỏa sáng, cười nói: "Ngự Vũ cô nương, rốt cục ngươi cũng trở về, tiên sinh vừa rồi còn sợ cô nương xảy ra chuyện, ha ha ha..."

"Hắn sợ ta xảy ra chuyện?"

Liếc nhìn vẻ mặt tái nhợt của Trác Phàm, Bách Lý Ngự Vũ có chút ngoài ý muốn, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, cười nhạo nói: "Hắn vẫn nên quản tốt chính mình, ta thấy hắn mới xảy ra chuyện ấy, sao mặt trắng bệt thế, bị thương à?"

Trác Phàm cười lạnh nhạt. "Thần hồn bị thương, một tháng sau thì không sao rồi!"

"Chậc chậc chậc... Ngu ngốc!" Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Bách Lý Ngự Vũ nhìn Trác Phàm bất giác cười ra tiếng: "Ai bảo ngươi dùng thần hồn đi đón một chiêu kia của Mộ Dung Tuyết, rõ ràng công lực tương đương, thả ra thần hồn không phải muốn chết sao?"

Trác Phàm cười lãnh đạm, nói : "Ta phải trả lại cho nàng ta một mạng, nếu không dùng chỗ trí mạng đón đỡ một chiêu kia, làm sao trả được?"

Bình Luận (0)
Comment