"Ai chà, nhìn ngươi ngày thường gian trá giảo hoạt, lần này sao lại ngốc như vậy chứ?"
Liếc nhìn hắn, Bách Lý Ngự Vũ có chút ngoài ý muốn, cười lớn: "Ngươi không sợ nàng ta thật sự hủy hoại thần hồn của ngươi, khiến ngươi chết không toàn thay, ngay cả cơ hội khóc cũng không có sao?"
"Ha ha ha... Trước kia ta trải qua nhiều nguy hiểm rồi, chút chuyện ấy tính là gì??"
Trác Phàm thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Vẫn là câu nói kia, đã phải trả mạng thì phải thành tâm, để người ta có cơ hội lấy đi tính mạng. Có điều lĩnh vực song hồn của ta thực sự quá mạnh, cho dù nàng ta dùng toàn lực cũng không giết ta được. Cho dù long hồn ta bị hao tổn, lĩnh vực không gian của ta cũng có thể hấp thu những thương tổn kia, chỉ cần không vượt quá giới hạn là được. Tóm lại, ta lại nhặt về một mạng!"
Bách Lý Ngự Vũ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Trác Phàm, đột nhiên cười khẽ: "Ngươi thật kỳ quái, báo ân, lại muốn dùng tính mạng của mình!"
"Nếu là báo ân bình thường, ta tự có biện pháp bồi thường, đáng tiếc con đường của nàng ta khác biệt với ta, nàng ta không chỉ khinh thường ta giúp, cho dù ta có thể giúp nàng cái gì, cũng sợ làm bẩn nàng, khiến nàng không vui, nói gì báo ân? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn mạng. Chẳng qua mạng của ta vẫn còn hữu dụng, không muốn vô duyên vô cớ vứt bỏ, thì cho nàng một cơ hội để cho nàng ta lấy, nàng ta lấy không được là chuyện của nàng, ta nhẹ nhõm, phần ân tình này cũng hết."
Bách Lý Ngự Vũ khẽ chớp mắt, bối rối vô cùng. "Suy nghĩ này của ngươi lần đầu tiên ta nghe đến, rất mới lạ!"
"Báo ân báo thù, nói cho cùng đều để an lòng, ta không nợ người, người không nợ ta, làm tất cả chỉ vì muốn an lòng, ân oán kết thúc thế nào không quan trọng, trong mắt ta chỉ là hình thức mà thôi!"
"Ừm, cũng đúng, dù là ân hay oán nói cho cùng đều là lo lắng trong lòng, cứ để lo lắng này tan đi, tại sao phải bận tâm?"
Hơi gật đầu, sắc mặt Bách Lý Ngự Vũ trở nên nghiêm túc, sau đó trịnh trọng nhìn về phía hắn: "Hiện tại, bản cô nương cho ngươi một cơ hội, thêm một phần lo lắng, thế nào?"
Trác Phàm nhìn nàng thật sâu, thốt lên: "Ngươi muốn làm cái gì, ta còn gì lo lắng chứ?"
"Đương nhiên ngươi có, mà một phần ân tình này vô cùng lớn!"
Bách Lý Ngự Vũ vội vàng chen đến bên người Trác Phàm, hai mắt chân thành tha thiết mà nhìn hắn chằm chằm, không nhúc nhích: "Họ Tiền, ngươi cảm thấy bản cô nương thế nào?"
Người trong xe nghe Lãnh Vũ Kiếm Vương đột nhiên hỏi một câu, tất cả đều ngơ ngẩn, thân thể cứng ngắc, kinh ngạc nhìn qua.
Vị Kiếm Vương đại nhân này muốn làm gì, thổ lộ với tiên sinh sao?
Đậu phộng, làm gọn gàng như vậy, thực sự quá bưu hãn, không giống nữ... À không, thật có phong phạm Kiếm Vương.
Tất cả mọi người trên xe đều nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt mơ hồ không rõ. Tiên sinh kéo được Kiếm Vương qua, đối với người và chúng ta đều tốt.
Nữ nhân người ta đã chủ động như thế, ngài cũng nên nhận đi, tuy đây là hổ cái nhưng dù sao cũng là hổ, rất có lực uy hiếp người ngoài.
Hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, để bọn họ bớt nghĩ bậy, Trác Phàm mới quay đầu nhìn ánh mắt hy vọng của Bách Lý Ngự Vũ, trong mắt nghi hoặc nói: "Này... Ngự Vũ cô nương, cô nương có ý gì?"
"Nói xem, bình thường ta đối với ngươi thế nào!"
"Không được tốt lắm!" Mặt không cảm xúc, Trác Phàm nói thẳng.
Bách Lý Ngự Vũ giận dữ, níu lấy cổ Trác Phàm nói: "Ngươi nói cái gì, không được tốt lắm? Ngươi lặp lại lần nữa ta xem?"
"À, Ngự Vũ cô nương bình tĩnh, tuyệt đối đừng tức giận, lời của tiên sinh nặng nề như vậy, cô nương đừng để ý đến." Mọi người thấy hổ cái lại muốn phát uy, vội vàng tới khuyên can.
Hơi hơi trầm ngâm một chút, Bách Lý Ngự Vũ không biết suy nghĩ cái gì, một lúc sau liền buông Trác Phàm ra, tâm tình bình tĩnh một chút, đột nhiên lại cười ngọt ngào với hắn. "Tiền tiên sinh, nói chuyện phải có lương tâm. Tuy bình thường ngươi không giống người tốt, mà khi làm việc ngươi cũng không phải là người tốt gì, nhưng có một điều không đến nỗi đó là có ân tất báo. Ngay cả mạng mình ngươi cũng có thể lấy ra báo ân, bản cô nương coi trọng nhất loại người có tình có nghĩa như vậy!"
"Có lời mau nói, có rắm mau thả, không có việc gì khác thì đừng lải nhải!" Giương mắt liếc nàng, Trác Phàm nhẹ hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
Khóe miệng run rẩy, Bách Lý Ngự Vũ tức giận đến toàn thân run rẩy, hung tợn nhìn hắn, hai tay nắm chặt, răng nghiến chặt, nhưng ít phút sau lại thở dài, cố đè nén tức giận trong lòng, nhưng khuôn mặt cũng không còn nhiệt tình như vừa rồi, mà giống như đang đàm phán, lạnh lùng nói: "Ta nói này họ Tiền, lúc ở trấn Phong Sương, bản cô nương yểm hộ để ngươi rút lui khỏi hiểm cảnh, một thân một mình ở lại đối phó Mộ Dung Liệt, có tính là ân nhân cứu mạng của ngươi không? Ngươi có báo đáp không?"
"Không tính!"
"Vì cái gì?"
"Ngươi là hộ vệ Bách Lý Ngự Thiên đưa cho ta, bảo hộ ta là chuyện nên làm, tại sao ta phải xem ngươi là ân nhân cứu mạng mà báo đáp?"
Trác Phàm nhìn nàng chằm chằm mà nói, trong lòng Bách Lý Ngự Vũ nặng nề, có chút nghẹn lời nhưng vẫn cố ngụy biện. "Thế nhưng phiền phức ở trấn Phong Sương là ngươi tự rước lấy, nếu không chúng ta cũng không thể gặp Mộ Dung Liệt? Ta giải quyết phiền phức cho ngươi, ngươi không có ý định báo đáp một chút sao?"
"Ta nói này, bây giờ ngươi là thủ hạ của ta, đây là trách nhiệm của ngươi, báo đáp cái gì?"
Nhìn chằm chằm ánh mắt khát vọng của nàng, Trác Phàm gằn từng chữ một. "Dù có muốn khen thưởng cho ngươi, lúc ở trấn Phong Sương ta đã cho ngươi rồi, nếu lão tử không đưa thần kiếm cho ngươi dùng, ngươi không bị Mộ Dung Liệt đánh thành chó rồi sao? Bổn công tử để ngươi thể hiện, thậm chí bảo toàn tánh mạng cho ngươi, đây không phải là giải thưởng khích lệ lớn nhất với ngươi rồi à?"
"Thế nhưng nếu ngươi không đưa thần kiếm cho ta, ngươi làm sao chạy được, đó là điều ngươi cần phải làm."
"Làm chủ tử của ngươi, cho ngươi chỗ tốt gì, không phải là cần phải, mà chính là ân huệ, ngươi cần phải mang ơn ta mới đúng, bởi vì tất cả mọi thứ ngươi có khi làm nô tài đều là của ta!"
Gõ gõ mũi Bách Lý Ngự Vũ, Trác Phàm cười gian xảo chỉ một chút chức trách cho nàng, sau đó như nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, ma kiếm của ta đâu, sao trở lại mà không trả cho ta?"
Bách Lý Ngự Vũ vô thức vặn vẹo, hai tay đưa ra sau lưng, lui lại mấy bước, trên mặt tỏ vẻ do dự.
Trác Phàm nhìn về phía sau nàng, nhìn thấy bên hông nàng có cắm Kình Thiên Kiếm, trong lòng có chút sửng sốt, khẽ vươn tay nói: "Được, đưa đây!"
"Này, ta muốn nói với ngươi, có thể đưa ta thanh kiếm này tặng cho ta không?" Có chút nhăn nhó, Bách Lý Ngự Vũ tỏ vẻ khẩn cầu.
Nghe được lời này, mọi người nơi đây mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra vị Lãnh Vũ Kiếm Vương nói với tiên sinh nửa ngày, mục đích là ở đây, không phải thổ lộ!
Vậy mà hại chúng ta hóng đến nửa ngày, thật không thú vị chút nào.
Bất đắc dĩ trợn mắt, mọi người đều nghiêng đầu đi, chỉ có Trác Phàm dường như đã sớm đoán được, cười nhạo nhìn nàng nói: "Tặng cho ngươi? Ngươi biết đây là vật gì không, ngươi nói với lão tổ tông nhà ngươi, xem hắn có tặng Phách Thiên Kiếm cho ngươi không?"
"Cũng bởi vì thần kiếm khó có được, cho nên suốt đời ta chưa được sờ qua thần kiếm, lần này đột nhiên dùng thần kiếm một lần, quả thật long trời lở đất, khiến thực lực ta tăng nhiều."
Trong mắt lần nữa lóe lên hưng phấn, Bách Lý Ngự Vũ khẩn cấp hỏi: "Đúng rồi, ta nghe nói thiên hạ chỉ có năm thanh kiếm thần, tại sao ngươi lại có thanh thứ sáu?"
Trác Phàm nhìn nàng, trầm ngâm một chút, lại mỉa mai cười ra tiếng: "Người nào nói với ngươi khắp thiên hạ chỉ có năm thanh kiếm thần, có lẽ lưu truyền tại thế tục chỉ có năm thanh mà thôi!"
"Cái gì, thế tục? Nói như vậy trên đời còn có thần kiếm khác?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ ta lại cho ngươi biết, thần kiếm này đều là Thiên Ma Sơn tạo thành sao?" Bất giác nhẹ hừ một tiếng, Trác Phàm không khỏi bĩu môi nói.
Bách Lý Ngự Vũ cả kinh, trong lòng chấn động tột cùng, cảm xúc bành trướng: "Cái gì, thần kiếm năm châu đều được Thiên Ma Sơn làm ra?"
"Đúng vậy, trước khi mỗi một đệ tử Thiên Ma Sơn thành tài rời núi, sư tôn đều sẽ căn cứ vào công pháp, thân thể khác biệt của bọn họ mà chế tạo bội kiếm. Kiếm thần năm châu kia cũng là của năm đệ tử hành tẩu đại lục, sau khi chết bị thất lạc." Trác Phàm mở lời bịa ra một câu chuyện khiến mọi người nghe mà phát run.
Bách Lý Ngự Vũ nghe đến choáng váng, hai mắt mất đi thần quang, rất lâu mới phản ứng được, tay nắm thật chặt ma kiếm sau lưng không thả, vẻ mặt cầu khẩn nói: "Các ngươi đã được sư tôn rèn cho, vậy ngươi đưa nó cho ta đi, trở về lại tạo một thanh mới thôi!"
"Ngươi nói tạo là tạo được sao, thần kiếm mà có thể tùy tiện tạo nên à?"
Trác Phàm trợn mắt, nhàn nhạt nhìn nàng chằm chằm nói: "Cuộc chiến trấn Phong Sương, người nào thắng?"
"À... Mộ Dung Liệt!" Hơi hơi trầm ngâm một chút, Bách Lý Ngự Vũ có chút do dự, bĩu môi nói: "Chúng ta đánh tám ngày tám đêm, cuối cùng vẫn đánh không lại hắn, ta thừa cơ chuồn mất. May công lực không chênh lệch nhiều, hắn muốn ngăn cũng không ngăn được ta, hắn ta cũng không có thời gian truy đuổi."
Cười khẽ một tiếng, Trác Phàm gật đầu, lại hỏi: "Ngươi cùng Mộ Dung Liệt công lực tương đương, cần phải giằng co ngàn ngày bất bại mới đúng, sao mới tám ngày thì thua chạy?"
"Làm sao có thể giống nhau chứ? Phần Thiên Kiếm trong tay hắn theo hắn hơn ngàn năm, dùng đến thuận tay thuận chân, như một phần thân thể, còn kiếm này ngươi mới đưa cho ta, ta không thể giao tiếp, nên sử dụng cứng nhắc, không phải là đối thủ của hắn cũng đúng thôi."
"Phải không?"
Khẽ nhún vai, Trác Phàm thản nhiên nói: "Ma kiếm này chế tạo cho ta, đương nhiên gần ta nhất, ngươi ngộ đạo Phách Thiên Kiếm của Bách Lý Ngự Thiên, chỉ có Phách Thiên Kiếm mới thuận tay, để ta đưa kiếm này cho ngươi cũng vô dụng."
"Thế nhưng Phách Thiên Kiếm lão tổ tông sẽ không cho ta, tốt xấu gì cái này của ngươi cũng là thần kiếm, tuy dùng cứng nhắc nhưng có còn hơn không!"
"Kiếm thuận theo nhân tâm, nhất định phải tùy tâm kiếm mới tốt với mình, người khác dùng kiếm, riêng loại thần kiếm này, trong thời gian dài sẽ nhiễu loạn kiếm đạo của chính mình."
Chậm rãi khoát khoát tay, Trác Phàm lơ đễnh nói: "Như vậy đi, nếu ngươi nghe lời ta, hoàn thành nhiệm vụ lần này Thiên Ma Sơn giao cho ta, lập đại công, khi trở về ta nói gia sư tự chế tạo một thanh thần kiếm y hệt Phách Thiên Kiếm, như vậy không phải là được sao, ngươi cần gì phải lấy thanh kiếm này của ta?"
Hai mắt Bách Lý Ngự Vũ sáng lên, vui mừng hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên, ta lừa ngươi lúc nào chưa?" Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm thản nhiên nói.
Bình tĩnh gật đầu, Bách Lý Ngự Vũ vui vẻ vô cùng, nhanh chóng giao ma kiếm sau lưng cho hắn.
Vuốt ve thanh trường kiếm đen nhánh trong tay, Trác Phàm không khỏi bật cười lắc đầu. May mắn thanh ma kiếm này cùng hắn tâm ý tương thông, không có hắn cho phép, không ai hàng phục được, nếu không cô gái nhỏ làm gì dùng được nó, còn dùng xong về cò kè mặc cả với hắn chứ?
Nghĩ như vậy, Trác Phàm liền đánh thủ quyết, ma kiếm lần nữa trở lại trong cơ thể hắn. Lại nhìn Bách Lý Ngự Vũ hưng phấn vô cùng, trong lòng hắn cười thầm một tiếng.
Quả nhiên lợi ích là dễ dàng lừa người nhất, cô nương ngốc muốn kiếm đến điên, bản thân cũng không suy nghĩ thật kỹ, thần kiếm như vậy, có thể tuỳ tiện nói tạo là tạo sao?
Mà lời của lão tử lúc nào là nói thật đâu…