Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1639 - Chương 1645: Dưới Đĩa Đèn Thì Tối

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1645: Dưới đĩa đèn thì tối

Gió táp quét kình tuyết, cho khoái mã thêm một roi!

Xa giá lao nhanh trên đường phủ đầy tuyết, xóc nảy không ngừng, trong xe mọi người lần nữa khôi phục trạng thái thường ngày, yên ổn lên đường.

Bách Lý Ngự Vũ ôm lấy Tước nhi mềm mại trong lòng, đầu suy nghĩ chuyện tốt, nhìn Trác Phàm cũng thuận mắt hơn nhiều. Chợt, dường như nàng nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Đúng rồi, tuy Mộ Dung Liệt không tra được hành tung của ta nhưng rất dễ tra được các ngươi, nói không chừng hiện tại đang tìm kiếm, lập tức đuổi theo. Đến lúc đó ta lại cản, có kinh nghiệm lúc trước hắn đã thăm dò nội tình của ta, đại khái cũng cản không được bao lâu. Ta chỉ có thể tự vệ, ngươi chỉ có thể tự cầu phúc!"

"Ai cha, không tệ, biết quan tâm an nguy của ta?"

"Thôi đi, ai quan tâm ngươi? Ta chỉ sợ ngươi chết, thần kiếm lão nương không biết nên hỏi ai!" Hai gò má bất giác đỏ lên, Bách Lý Ngự Vũ bĩu môi, lẩm bẩm nói.

Trác Phàm khẽ cười lắc đầu, không nhìn nàng, mà ngẩng đầu nhìn về phía trước nói: "Còn bao lâu nữa đến trạm tiếp theo?"

"Khởi bẩm tiên sinh, trạm tiếp theo là Hải Vân Tông, đại khái còn hai canh giờ thì đến!"

"Tốt, gấp rút tăng tốc độ đi!" Trác Phàm lạnh nhạt lên tiếng.

Nghe được lời này, Bách Lý Ngự Vũ vội la lên: "Ngươi không nghe thấy ta nói à, chắc chắn hiện tại Mộ Dung Liệt đang điều tra hành tung của ngươi, Hải Vân Tông cách trấn Phong Sương quá gần, hắn điều tra nhất định sẽ tìm người giúp đỡ, người hắn xin giúp đỡ đầu tiên chắc chắn là Hải Vân Tông. Ngươi bây giờ đi Hải Vân Tông, chẳng phải tự chui đầu vào lưới "

"Chuyện Lãnh Vũ Kiếm Vương ngươi cũng có thể nghĩ ra được, ta có thể không nghĩ ra sao?"

"Vậy ngươi còn..."

"Ha ha ha... Ngươi biết cái gì gọi là dưới đĩa đèn thì tối không?" Trác Phàm cười thần bí, duỗi lưng, nhàn nhã nằm xuống, vừa nhẹ nhàng vừa tuỳ tiện.

Chỉ để lại Bách Lý Ngự Vũ với vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn hắn, chau mày, tại tỉ mỉ suy nghĩ.

Xa giá vẫn đi không ngừng, sau hai canh giờ, ngừng lại trước thác băng chừng nửa ngày, sau đó chợt tiến vào một mảnh kết giới vô hình, biến mất không thấy gì nữa...

Cùng một thời gian, trong một tòa đại điện đèn đuốc sáng trưng, ba bóng người quen thuộc nhất thời xuất hiện ở đây, đó chính là Liệt Dương Kiếm Thần Mộ Dung Liệt, mang theo muội tử Mộ Dung Tuyết cùng nha hoàn thiếp thân Trụy Nhi.

Mà trước mặt bọn họ là một vị lão giả tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng, nhìn thấy ba người xuất hiện, vội vã khom người cúi đầu, cười ra tiếng: "Nam Châu Kiếm Thần Mộ Dung đại nhân, Y Tiên Mộ Dung tiểu thư đại giá quang lâm, thật sự là khiến Hải Vân Tông vô cùng vinh hạnh. Theo lão hủ biết, giờ này khắc này các vị cần phải ở Hải Minh Tông, chuẩn bị cùng Âu Dương đại nhân đối phó lão quái vật Bất Bại Kiếm Tôn mới đúng, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?"

"Haizz, việc này nói ra rất dài dòng!"

Mộ Dung Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi: "Vốn tại hạ đang làm khách ở Hải Minh Tông, chuẩn bị nghênh đón bão táp, lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Hải Dương Tông tuyến đầu Bắc Châu, bị người ta đánh bất ngờ, phát tín hiệu cầu cứu. Tại hạ liền xung phong nhận việc, đến đây dò xét một phen. Kết quả lại phát hiện tông môn Hải Dương Tông đã hủy, chỉ còn sót lại một số nhân mã, tất cả đều bỏ chạy về phía Hải Minh Tông. Kết quả tại hạ một đường dò xét, muốn truy theo dấu vết người hủy tông để lại!"

"Điều này còn cần phải điều tra sao? Trong thiên hạ, có thể hủy một tông của Bắc Châu cũng chỉ một đám Bất Bại Kiếm Tôn Trung Châu. Nên biết rằng cho dù lão quái vật Bất Bại Kiếm Tôn không xuất thủ, thủ hạ Cửu Kiếm Vương của lão cũng đủ để làm chuyện này!"

"Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nếu thật sự do đám người của Bất Bại Kiếm Tôn thì dù không thể bắt được bọn họ, nhưng vẫn tra chút hành tung để phòng bị, có điều.." Mộ Dung Liệt nhăn mày, có chút chần chờ, trong mắt hiện ra vẻ mờ mịt.

Lão giả kia vội vàng nói: "Có điều cái gì, chẳng lẽ Mộ Dung gia chủ còn phát hiện điều gì mới hay sao?"

"Đúng vậy!"

Yên lặng gật đầu, bỗng nhiên Mộ Dung Liệt trầm mặt, vô cùng nghiêm trọng nói: "Có lẽ ở Bắc Châu này, ngoài đám người Bất Bại Kiếm Tôn có khả năng còn có cường giả khác xâm nhập!"

Thân thể lão giả run lên, sợ hãi mà nói: "Mộ Dung gia chủ, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngoài thế lực Trung Châu, còn có một thế lực khác, có thể tuỳ tiện tiêu diệt một tông của Bắc Châu sao? Mà có thể đi vào vùng đất này? Chuyện này làm sao có thể? Nên biết rằng thế lực đỉnh phong năm châu trong lòng chúng ta đều biết, ngoài Trung Châu nhìn chằm chằm, bốn châu còn lại đều là liên minh, tại sao lại có thể thế lực cường đại thứ ba xuất hiện?"

"Haizz, điều này lúc đầu ta cũng không tin, nhưng tận mắt nhìn thấy mới không thể không tin!"

Mộ Dung Liệt không khỏi thở dài lên tiếng: "Lúc điều tra chuyện của Hải Dương Tông, tại hạ một đường đuổi theo đến trấn Phong Sương, lại trùng hợp gặp phải tiểu muội đang ngừng chân ở đó, hơn nữa còn có gút mắc với một nhóm nhân vật bí ẩn. Bởi vì gút mắc nên tại hạ muốn kiểm tra một chút, không ngờ thật sự là nhóm người này. Trong đó có một nữ nhân, thực lực không thua gì ta, hơn nữa trong tay cầm thần binh chưa từng xuất hiện ở năm châu, đánh với tại hạ một trận. Đánh tám ngày tám đêm không phân thắng thua. Nếu không phải thần binh kia không thuận tay nàng, đoán chừng chiến ngàn ngày cũng không biết chừng."

Nghe chuyện này, vẻ mặt lão giả trở nên nghiêm trọng, nhẹ nhàng vuốt râu, cau mày thật sâu nói: "Người này có thể đấu cùng Mộ Dung gia chủ tay cầm thần binh, không phân thắng bại, thực lực mạnh mẽ là điều chắc chắn. Thế nhưng Mộ Dung gia chủ làm sao lại có thể xác định, bọn họ không phải là người Trung Châu? Có lẽ thanh kiếm kia là Phách Thiên Kiếm thì sao."

"Lương Tông chủ minh xét, gia huynh ngày xưa đã từng gặp mặt Bất Bại Kiếm Tôn một lần, nhìn qua bộ dáng của Phách Thiên Kiếm, tuyệt không phải loại kiếm quỷ dị kia. Mà Phách Thiên Kiếm giống như sinh mệnh của Bất Bại Kiếm Tôn, tuyệt sẽ không dễ dàng giao cho người khác. Huống hồ..."

Lúc này, Mộ Dung Tuyết bên cạnh chậm rãi cúi đầu trước lão giả, trong mắt tinh mang lóe lên, bình tĩnh lên tiếng: "Bên trong đám người này, người cầm đầu ta đã gặp qua, ở Trung Châu tạo nên huyết án, trong vòng ba ngày ngắn ngủi một Đại Thương Hành vì hắn mà hủy, gần nửa cao tầng Kiếm Tinh đế quốc chết trong phút chốc, gây chấn động toàn bộ Trung Châu. Thử hỏi nếu hắn là người Trung Châu sao có thể ra độc thủ với người của mình?"

Lão giả kia nghe nói đến lại có chút do dự: "Theo cô nương, người này thuộc thế lực thứ ba? Thế nhưng hắn xuống tay với Trung Châu, có khả năng là bạn mà không phải địch..."

"Tuyệt đối không thể!"

Mộ Dung Tuyết khoát tay, bình tĩnh lên tiếng: "Người này hành sự thủ đoạn độc ác, bày mưu tính kế, hiếm thấy trên đời, cho dù hắn đã từng đối phó với Trung Châu, cũng không có nghĩa lần này hắn đến Bắc Châu là có thiện ý. Nói không chừng, hắn muốn cho Bắc Châu dẫm vào vết xe đổ của Trung Châu, cũng có thể tình huống càng khốc liệt hơn. Cho nên Lương Tông chủ tuyệt đối không thể nhân nhượng."

Bình tĩnh gật đầu, Mộ Dung Liệt cũng đồng ý nói: "Không sai, người kia ta gặp qua, bình tĩnh ổn định, đại tướng có tài, bày mưu tính kế, liệu được tiên cơ. Phần khí độ kia người phải cẩn thận, hẳn không phải phàm nhân. Huống chi bên người còn có cao thủ cấp bậc Cửu Kiếm Vương giúp đỡ, không động thì thôi, thoắt động một hòn đá cũng ném vỡ bầu trời. Tuy nhiên chúng ta không biết mục đích chuyến đi này của bọn họ, nhưng vẫn sớm khống chế trong tay thì tốt hơn. Chúng ta lập tức quyết chiến cùng Bất Bại Kiếm Tôn, những chuyện râu ria không đáng kể thì không để ý làm gì, nhưng uy hiếp thế này như có gai ở sau lưng, càng khiến người ta bất an."

"Mộ Dung gia chủ nói không sai, mặc kệ hắn là bạn hay địch, sớm khống chế trong tay vẫn tốt hơn."

Lương Tông chủ khẽ nhíu mày, chòm râu tung bay trong gió, suy nghĩ một chút, cuối cùng chắp tay, gật đầu nói: "Như vậy Mộ Dung gia chủ đến bản tông là có mục đích gì, xin chỉ rõ. Trên dưới bản tông nhất định tận tụy cống hiến sức lực!"

Nặng nề ôm quyền, Mộ Dung Liệt nhếch miệng cười nói: "Lương Tông chủ khách khí rồi, tại hạ đến đây chỉ nhờ Lương Tông chủ giúp một vấn đề nhỏ mà thôi. Lúc trước ta chiến cùng nữ hộ vệ kia, để bọn hắn chạy mất, trận chiến kia long trời lỡ đất, lại làm mất đi manh mối, không thể truy theo dấu vết. Giữa biển trời mênh mông, một mình tại hạ tìm người, thực sự năng lực có hạn. Đúng lúc quanh đây có địa vực của quý tông, cho nên muốn mời Lương Tông chủ giúp đỡ tìm một chút."

"Nào có, việc này là bổn phận, Mộ Dung gia chủ lao lực cũng là vì an nguy của Bắc Châu còn nói cái gì mời hay không mời, khách khí rồi!"

Lương Tông chủ khẽ cười nói tiếp. "Chỉ không biết, bọn họ có đặc điểm gì có thể nhận biết?"

Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng: "Bọn họ hết thảy ba người, nữ nhân kia rất lợi hại, mong Tông chủ không nên tùy tiện trêu chọc, chỉ chờ tra được hành tung, rồi bẩm báo lại. Còn nam tử kia, bên cạnh hắn còn mang theo một cô nương sáu bảy tuổi, lanh lợi nhu thuận, nhìn rất dễ nhận biết."

"Như vậy à, ha ha ha... Yên tâm, đặc điểm rõ ràng như thế, ta điều động toàn bộ đệ tử trong phạm vi mấy ngàn dặm, nhất định sẽ tìm ra tung tích của bọn họ. Còn chuyện cô nương lo lắng chúng ta có thể hiểu được, một người có thể chiến tám ngày tám đêm với Mộ Dung gia chủ, chúng ta nào dám trêu chọc. Cho dù Mộ Dung cô nương không đề cập tới, chúng ta cũng biết làm thế sẽ tự tiến vào chỗ chết, ha ha ha..."

Nghe được lời này, Mộ Dung Tuyết mỉm cười, Mộ Dung Liệt cũng thỏa mãn gật gật đầu, lần nữa chắp tay cảm tạ Lương Tông chủ.

Ngay sau đó, mệnh lệnh vừa ra, toàn tông sôi trào, tuyệt thế cao thủ bay múa đầy trời, cùng nhau bay ra ngoài tông. Từng người sắc mặt nghiêm túc, nháy mắt không thấy tăm tích.

Có điều bọn họ không phát hiện trước cửa tông giờ này khắc bốn chiếc xa giá ngừng lại, Trác Phàm nắm tay Tước nhi, làm thủ tục bàn giao hàng hóa với một người trung niên mập lùn.

Nhìn bóng dáng bay đi như sủi cảo kia, tới lui bay ra ngoài, Trác Phàm đột nhiên cười khẽ, nhìn hỏi người trung niên mập: "Tề chấp sự, quý tông bị làm sao, toàn tông xuất động, muốn đại chiến sao?"

"Ta nào biết, ta không nhận được mệnh lệnh!"

Đem một luồng thần hồn dao động rót vào ngọc giản, sau đó lại tiện tay đưa cho Trác Phàm, người trung niên mập mới quay người lại, hỏi đệ tử đang phi hành trên bầu trời. "Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại có động tĩnh lớn như vậy?"

C-K-Í-T..T...T!

Thắng gấp, người kia nhất thời dừng lại, nhìn trung niên mập, cúi người hành lễ: "Khởi bẩm Tề chấp sự, Tông chủ có lệnh bảo chúng ta đi dò xét một nhóm tặc tử hạ lạc, nghe nói còn mang theo một đứa bé?"

"Mang theo đứa bé? Có phải như vậy không?" Nhếch miệng cười một tiếng, Trác Phàm ôm Tước nhi, chỉ chỉ nói: "Đây là nữ nhi của ta, đáng yêu lắm!"

Người kia sửng sờ, nghi hoặc nhìn chấp sự mập mạp, người trung niên mập mạp không kiên nhẫn khoát khoát tay, giới thiệu nói: "Tiền quản sự, người đưa vật tư chiến lượt cho Tề gia, các ngươi muốn tìm hắn à, ha ha ha..."

Bình Luận (0)
Comment