Ong ong ong!
Từng trận dao động vang lên, trên vách núi đầy gió tuyết, mấy người Trác Phàm lái bốn chiếc xe lớn, chậm rãi tiến vào trong một vùng hư không, đi ra lần nữa đã đi vào một vùng biển rộng lớn. Mà trên biển lớn kia lại mọc từng tòa núi như bậc thang treo trên không trung, Tiên Sơn Quỳnh Lâu.
Thậm chí cái đó cũng không thể nói là núi, mà chắc là đảo, đảo nổi, có tới ba tòa, mỗi một tòa chiếm ngàn sườn núi, theo thứ tự hướng lên sắp xếp lơ lửng.
Đây là Tông môn mạnh nhất Bắc Châu, Hải Minh Tông, Bắc Hải Chi Tân!
Mà ở chỗ sâu nhất Bắc Hải, nghe đồn có một quái vật nghịch thiên, thực lực cường hãn, tên là Hải Yêu, Trác Phàm vì nó mà đến.
Bình thường, cho dù quái thú trong biển có mạnh thế nào cũng thuộc về Hải Linh thú, nhưng quái vật này lại khác, nó có thể nói tiếng người, trí tuệ so sánh với con người cho nên mọi người mới gọi nó là Hải Yêu.
Nhưng cũng chỉ có Trác Phàm biết, Hải Yêu này có khả năng hắn cũng là một trong ngũ đại Thánh Thú mà Trác Phàm tìm kiếm, Thánh Thú duy nhất có thể cứu mạng Tiểu Tam Tử, Phong Thiên Hải Ngao.
Nhìn biển rộng lớn kia, hai mắt Trác Phàm run lên, hai tay nắm chặt, kích động vô cùng. Tước nhi nhìn thấy cũng vô cùng vui mừng, cảnh xuân tươi đẹp, nàng vui vẻ vì huynh trưởng có thể được cứu vớt.
Bạch!
Nhưng đúng lúc này, từng đạo hắc ảnh lóe qua, nhất thời xuất hiện trước người Trác Phàm, có đến vài chục cao thủ, người cầm đầu là lão giả khóe môi có râu đen trắng xen kẽ, tính tình hiền lành, cười nhẹ chắp tay thi lễ với mấy người Trác Phàm: "Làm phiền các vị Tiền gia vận chuyển vật tư cho chúng ta, tại hạ chấp sự Hải Minh Tông, Đái Thiên Sầu!"
"Đái Thiên Sầu? Đái Tiền Sầu... Phốc!"
Trong miệng lầm bầm, Bách Lý Ngự Vũ nhất thời khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Trác Phàm nhỏ giọng nói: "Họ Tiền, lần này ngươi gặp phải tri kỷ rồi, ngươi mang Tiền phiền, hắn mang Tiền Sầu, là một đôi trời đất tạo nên, quả nhiên nhân duyên quanh co ngàn dặm, các ngươi ở cùng nhau đi, hì hì ha ha..."
Mấy người nghe được cũng nhịn không được che miệng bật cười.
Trác Phàm trừng mắt nhìn nàng, cười khổ một tiếng, khom người cúi đầu về phía người kia nói: "Chào Đái chấp sự, tại hạ quản sự Tiền gia, Tiền Phàm. Đây là vật tư tại hạ một đường vận chuyển đến các tông, mời chấp sự đại nhân minh giám!"
Nói xong, Trác Phàm lấy ra một khối ngọc giản, khom người đưa lên.
Chấp sự kia cũng không khinh thường, rất lễ phép, hai tay cung kính tiếp nhận, xem từng cái, mỉm cười gật gật đầu: "Không tệ, đây chính là ấn ký tứ tông kiểm tra, tiên sinh không có gì hiềm nghi, có điều mấy người..."
"Còn không mau lấy lệnh bài giao cho chấp sự đại nhân kiểm tra?"
Thế mà, còn không đợi hắn nói xong, Trác Phàm đã tức giận quay đầu quát những người đằng sau. Nghe Trác Phàm nói, những người kia cũng không dám thất lễ, vội vã đem lệnh bài khom người trình lên.
Cũng chỉ có Bách Lý Ngự Vũ nàng làm sao để tiểu nhân vật này vào mắt, cầm lệnh bài thuận tay liền ném qua, mắt trợn lên, khá vô lễ.
Trác Phàm trừng mắt nhìn nàng, cũng không có cách nào, chỉ có thể thay nàng xin lỗi chấp sự kia: "Đái chấp sự chớ để ý, nàng ta gần đến thời kỳ mãn kinh, tâm tình không ổn định..."
"Ngươi mới tới thời mãn kinh!" Hung hăng liếc mắt nhìn hắn, Bách Lý Ngự Vũ nhỏ giọng lầm bầm.
Đái chấp sự rất tốt tính, không chút phật lòng, vẫn như cũ cầm lấy một khối ngọc giản sớm đã chuẩn bị, xem xét từng cái lệnh bài của bọn họ, xem xong mới gật đầu cười nói: "Hai phu thê Tiền quản sự đều dấn thân vào nguy hiểm vận chuyển vật tư đến Bắc Châu, vì Bắc Châu xuất lực, thật sự đáng quý!"
Chà, hai phu thê?
Trác Phàm sửng sờ, kỳ quái không chút che giấu.
"Thế nào, lão phu vừa mới nói có chỗ nào không ổn sao?"
Nghi ngờ nhìn Trác Phàm, lão giả kia lần nữa cầm lấy ngọc giản cẩn thận xem qua,vừa nhìn về phía Trác Phàm nói: "Danh sách này ba ngày trước vừa mới đổi qua, sẽ không sai. Theo danh sách quý gia tộc phát tới, đội ngũ vận chuyển vật tư lần này là quản sự Tiền Phàm, còn có phu nhân Tiền Vũ phụ trách, vừa rồi ta kiểm tra dao động linh hồn của hai vị, cũng không có gì sai biệt, làm sao... Có vấn đề gì?"
Coong!
Giống như có chuông lớn gõ vang, sấm sét nổ tung bầu trời, đầu Trác Phàm oang oang, trong nháy mắt ngốc trệ, không thể tin nhìn về phía vị Đái chấp sự, sắc mặt cổ quái không nói ra lời. "Ngươi nói cái gì, phu phụ Tiền Phàm Tiền Vũ cùng áp giải vật tư?"
Bách Lý Ngự Vũ có chút mơ hồ, không hiểu mà nhìn lão đầu kia, ngây ngốc phản ứng không kịp. Đợi nàng hiểu hết thảy lại nhìn về phía Trác Phàm, gương mặt bỗng dưng có chú đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy hận ý, cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Tiểu tử thối nhà ngươi, dám chiếm tiện nghi của ta?"
"Ai muốn chiếm tiện nghi của ngươi, việc này ta cũng không biết, có được không?"
"Ngươi không biết ai biết, bọn họ không phải đều nghe theo lệnh của ngươi."
"Ừ, đúng vậy, đều nghe ta, nhưng chuyện này..."
Bờ môi run rẩy, sắc mặt Trác Phàm càng thêm cổ quái, hung hăng quay đầu, nhìn về phía bọn người, trong mắt lóe ra thần quang khủng bố.
Trác Phàm làm việc có nguyên tắc của mình, hắn là người có thê thất, vị trí của thê tử hắn không ai có thể tùy tiện chiếm giữ, cho dù là giả, hắn cũng không chấp nhận, giống như Thượng Quan Khinh Yên lần trước vậy.
Nhưng lần này lại đúng vào thời điểm then chốt, dưới tình huống hắn không biết rõ liền bị an bài một thân phận như thế, khiến hắn không biết nên làm thế nào.
Nếu nhận, trong lòng sẽ không thoải mái, nếu không nhận hắn cùng chủ gia trên dưới không khớp, lúc này để lộ, thật sự là rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mà hộ vệ thương đội nhìn hai người Trác Phàm và Bách Lý Ngự Vũ trở nên âm trầm, trong lòng không nhịn được khiếp sợ, cúi thấp đầu.
Nhìn bọn họ, mày chấp sự nhíu lại, kỳ quái hỏi: "Làm sao, các ngươi không phải là vợ chồng à?"
Trầm mặc, hai người liếc nhìn nhau, đều ngậm miệng không nói, ai cũng không muốn thừa nhận trước.
Chấp sự càng nghi ngờ hơn, nhìn hai người trước mặt một lúc lâu, trong lòng trở nên cảnh giác, chân bước về sau mấy bước, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn cho người động thủ bắt toàn bộ bọn họ lại.
Cứ như vậy chuyến đi này của bọn họ quả nhiên thất bại trong gang tấc. Mặc dù bọn họ có một Kiếm Vương như Bách Lý Ngự Vũ nhưng Hải Minh Tông không giống bốn tông còn lại, đừng nói Âu Dương Lăng Thiên mạnh nhất Bắc Châu tọa trấn nơi này, cường giả ba châu chạy đến đều tụ tập ở đây.
Một khi xảy ra cuộc chiến, hai tay Bách Lý Ngự Vũ khó địch bốn tay, khó có thể thủ thắng. Một Kiếm Vương như nàng, chạy trốn thì không ai cản được, nhưng bọn họ toàn quân bị diệt.
Dù trong tình huống nguy cấp, Trác Phàm và Bách Lý Ngự Vũ lại không muốn cứu vớt cục diện, chỉ vì trong lòng bọn họ không thể vượt qua nguyên tắc, không cho phép bọn họ làm như vậy.
Trong lòng Đái Thiên Sầu cảnh giác càng ngày càng mạnh, cánh tay sắp giơ lên, sau một khắc chỉ cần hắn thoáng vung tay lên, sẽ cùng Hải Minh Tông diễn ra một trận đại chiến, đây là điều không thể tránh được.
Tất cả mọi người run rẩy nhìn mọi chuyện, trong lòng hoảng sợ vô cùng, đồng thời nhìn về phía hai người Trác Phàm với ánh mắt khẩn cầu.
Hai vị, hai ngươi các ngươi là ai cũng được, hãy đến cứu cục diện này, chẳng lẽ nhận giả hôn nhân khó khăn như thế sao? Cũng không phải bảo các ngươi đến đoạn đầu đài.
Mà các ngươi lại không lên tiếng xác nhận, xem như chuẩn bị lên đoạn đầu đài thật rồi.
Da mặt khẽ run, mọi người nhìn thấy ngón tay Đái chấp sự hơi uốn lượn, bị dọa sắp tè ra quần!
"Cha, mẹ, ta đói! Hai người đừng cãi nhau nữa, ta đói bụng cũng mặc kệ sao?"
Thế mà, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một âm thanh từ trong xa giá vang lên. Ngay sau đó, Tước nhi chui đầu ra, mặt mũi buồn bực nhìn bọn họ chằm chằm, nũng nịu nói.
Ánh mắt mọi người sáng lên khì nhìn thấy hi vọng, một hộ vệ vội vàng đến bên người đi Tước nhi, ôm này đến trước mặt Đái chấp sự, cười nói: "Đái chấp sự đừng hiểu lầm, Sao hai người Tiền quản sự không phải là vợ chồng chứ? Ngài nhìn đi, ngay cả hài tử cũng đã lớn như vậy!"
"Vậy sao vừa rồi bọn họ không nhận?" Đái Thiên Sầu vẻ nghi hoặc hỏi.
Tên hộ vệ kia quay đầu nhìn hai người Trác Phàm, vừa nhìn về phía Đái chấp sự, bất đắc dĩ thở dài: "Gần đây hai phu thê bọn họ cãi nhau vì chuyện vặt vãnh, Tiền quản sự lại muốn hưu tẩu tử, hiện tại mâu thuẫn còn chưa giải quyết xong."
"À... Thì ra là như vậy"
Đái chấp sự gật đầu, thở dài một hơi, trong lòng buông lỏng cảnh giác, đến trước mặt Trác Phàm cười khẽ một tiếng nói: "Tiền quản sự, tu mười năm mới được cùng thuyền, tu trăm năm mới được ngủ chung gối. Cặp vợ chồng có gì không giải quyết được chứ?"
Trác Phàm liếc mắt nhìn Bách Lý Ngự Vũ, lạnh nhạt nói: "Ta không có lão bà như nàng ta."
"Ha ha, ta cũng không có nam nhân như ngươi đâu." Hung hăng trừng Trác Phàm Bách Lý Ngự Vũ cũng chế giễu lại.
Hai người nói đều là sự thật, nhưng lời này lọt vào tai Đái Thiên Sầu lại giống cặp phu thê cãi nhau muốn hòa ly, đều là chuyện nhỏ trong nhà mà thôi.
Kết quả hắn cũng mỉm cười lắc đầu, chắp tay thản nhiên nói: "Hai vị, các ngươi không nên cãi nhau trước mặt hài tử, ha ha ha... Ảnh hưởng không tốt. Mà các vị trên đường đánh xe vận chuyển vất vả, chúng ta đã sớm đặt chỗ dừng chân cho các vị, để các vị nghỉ ngơi mấy ngày. Nếu các vị không vội trở về, cũng có thể ở lại bản tông thăm thú một chút. Nên biết rằng Bắc Hải Chi Tân là một thế ngoại đào nguyên, cho dù người Bắc Châu cũng rất khó có cơ hội tới đây khám phá, phong cảnh quanh co khúc khuỷu, Linh Sơn Hải Thạch, bình thường cũng khó mà nhìn thấy!"
"Đã như vậy, xin đa tại ý tốt của Đái chấp sự!"
Nghe được lời này, hai mắt Trác Phàm cũng tỏa sáng, cuối cùng cũng loại bỏ được tâm trạng phiền muộn lúc trước, nhớ tới mục đích lần này, hắn thở dài một hơi, cúi đầu thật sâu với người kia, lại dẫn đám người tiếp tục đi về phía trước.
Đái Thiên Sầu cũng mỉm cười, phái người dẫn đường cho bọn hắn, xem ra cũng là người nhiệt tình hiếu khách.
Thế nhưng vào đúng lúc này, một đạo hắc ảnh lóe qua, thì thầm vài câu bên tai Đái Thiên Sầu. Sắc mặt hắn liền thay đổi, Đái Thiên Sầu vội vàng vung tay lên, vội vã ngăn Trác Phàm lại."Tiền quản sự xin dừng bước, Tông chủ cho mời Tiền quản sự cùng lão phu đến tông môn một chuyến rồi nói sau!"
Trong lòng trở nên nặng nề, mấy người Trác Phàm liếc nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống:
Một quản sự Tiền gia mà thôi, đường đường Tông chủ Hải Minh Tông, làm sao lại muốn gặp hắn? Cũng có thể đã bại lộ, đây là hồng môn yến sao?
Nghĩ như vậy, Trác Phàm nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ. Mà ánh mắt Bách Lý Ngự Vũ lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, từng đạo sát cơ lóe lên rồi biến mất...