Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1642 - Chương 1648: Lăng Vân Thiên

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1648: Lăng Vân Thiên

"Không nên vọng động, để ta đi xem tình thế một chút, các ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh!"

Trác Phàm híp mắt trầm ngâm rất lâu, thở dài một hơi, đưa ra quyết định, nhỏ giọng truyền âm với mọi người. Thân thể khẽ run lên, mọi người nhìn hắn thật sâu, cũng hơi gật đầu, hai tay nắm chặt cũng chậm rãi giãn ra.

Riêng Bách Lý Ngự Vũ, hai mắt xoay tròn, suy nghĩ nửa ngày, cũng gật đầu nói: "Xác thực, nếu thân phận chúng ta bại lộ, sớm đã cho cao thủ vây bắt chúng ta, cần gì phải tìm ngươi mà hỏi? Nhìn xem. . . Đối phương còn không xác định. . ."

"Không sai, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng Mộ Dung Liệt muốn tìm chúng ta thẩm tra đối chiếu, các ngươi cũng phải chuẩn bị tốt, có thể chiến bất cứ lúc nào, Tước nhi nhờ các ngươi chiếu cố." Trong mắt lóe lên tinh mang Trác Phàm bình tĩnh gật đầu, sắc mặt hơi ngưng trọng nói.

"Vậy còn ngươi?"

"Ta tự có biện pháp thoát thân, không có việc gì!" Bách Lý Ngự Vũ vội vàng nhìn về phía hắn lên tiếng hỏi, Trác Phàm cười trấn định, vỗ lưng nàng liền vội vàng nhảy xuống xe. "Ta đi trước!"

Ngay sau đó, dưới ánh mắt ngưng trọng của mọi người, Trác Phàm theo chấp sự Đái Thiên Sầu bay về phía phù đảo cao nhất, mấy người trong xe thì được tông môn đệ tử dẫn đến chỗ dừng chân.

Nửa canh giở sau, Trác Phàm cùng hai người Đái Thiên Sầu dừng trước một tòa sơn môn rộng rãi, hàng trăm đệ tử đứng chào khách, canh giữ hai bên cửa, vô cùng uy nghiêm.

Mà sơn môn cao lớn kia cũng cao hơn mười trượng, chín nghìn chín trăm chín mươi chín đĩnh đồng khảm vào bên trong, hóa thành Thái Cực đồ, chính hợp Thiên Đạo Cực Số!

Ngửa đầu nhìn cửa điện rộng lớn kia, Đái Thiên Sầu vẫn chưa gấp gáp thông báo, từ xa cúi người hành lễ, yên lặng không nói. Trác Phàm nhìn qua đây giống như nghi thức gì đó, xem như kính trọng tông môn. Hắn từ xa tới là khách cũng bái theo, nói không chừng còn có thể gây ấn tượng tốt.

Kết quả, Trác Phàm không nói hai lời, cũng giống như Đái chấp sự bắt đầu hành lễ, trên mặt vô cùng cung kính. Sau khi thực hiện đủ ba bái chín khấu hai người mới cùng nhau đứng dậy.

Nhìn Trác Phàm, Đái Thiên Sầu hài lòng gật đầu, khóe miệng xẹt qua nụ cười thành thật, sau đó lại nhìn về phía cung điện tông môn, cung kính cúi đầu nói: "Khởi bẩm Tông chủ đại nhân, đã đưa Tiền quản sự Tiền gia đến!"

"Mời vào!"

Ầm ầm. . .

Tiếng nói có vẻ già nua lại to lớn khác thường, cửa lớn nặng nề phát ra tiếng động rồi từ từ mở ra, đệ tử đứng hai hàng bên cổng đều khẽ khom người, cánh tay vung lên, con ngươi yên lặng nhìn Trác Phàm, hét lớn: "Mời!"

"Tiền quản sự, mời!" Đái Thiên Sầu cũng mỉm cười giống như những đệ tử kia làm động tác mời Trác Phàm.

Nhìn cục diện chào đón khách hoành tránh như vậy, Trác Phàm cũng chỉ biết thở dài, trong lòng âm thầm gật đầu. Cũng có thể nói Bắc Châu ngũ tông, Hải Minh Tông là đại tông môn biết cái gì gọi là kính người một thước, có được một trượng, không kiêu căng ngạo mạn.

Hiện tại hắn chỉ là quản sự một thương đội mà thôi, Hải Minh Tông Tông chủ lại dùng lễ nghi long trọng như vậy đón tiếp hắn, thật khiến hắn được sủng mà kinh. Có thể thấy, Hải Minh Tông là tông môn hiểu rõ phải trái, giống như Mộ Dung Liệt xem như môn phái chính thống.

Như vậy có thể nói, nếu bọn họ không có chứng cứ xác thực sẽ không ỷ thế hiếp người, vu oan giá họa, điều này đối với hắn lại có lợi.

Nếu hắn gặp phải tông môn không thèm nói đạo lý, trong lòng bọn họ nhận định hắn là nhân vật nguy hiểm, bọn họ dây dưa cũng khó thoát. Hiện tại xem ra còn có cơ hội.

Trong mắt tinh mang lóe lên, Trác Phàm âm thầm tính toán một phen, lại nhìn về phía Đái Thiên Sầu, khom người cúi đầu, mỉm cười, liền cất bước đi về phía cửa, Đái Thiên Sầu cũng theo sát phía sau.

Một đường lên, chín trăm chín mươi chín bậc thang, các đệ tử đều nhìn hắn chăm chú, rất là cung kính, không chút khinh thường.

Đây là đạo hiếu khách của Hải Minh Tông, khách ở xa tới dù có thân phận gì, đều không được xem thường.

Rốt cục, Trác Phàm đến cửa tông môn, nhìn vào bên trong đại sảnh rộng lớn đã sớm có ba người chờ ở nơi đó, trong bọn họ có một người Trác Phàm quen biết, đó là Tào chấp sự Hải Dương Tông cũng có mặt nơi này.

Thấy tình cảnh này, Trác Phàm hiểu ra mọi chuyện, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Ha ha. . . Thì ra là tiểu tử này, không có gì đáng ngại. Lão tử còn tưởng Liệt Dương Kiếm Thần đang đợi, hù chết lão tử. . .

"Tông chủ, chính là hắn, tên họ Tiền kia, Hải Dương Tông chúng ta gặp đại nạn, đều do ngươi ban tặng, ngươi nhất định là thám tử Trung Châu không thể nghi ngờ!"

Thế mà, khi nhìn thấy Trác Phàm xuất hiện, Tào chấp sự đã không kịp chờ đợi hung hăng chỉ vào Trác Phàm, lớn tiếng quát, thậm chí, toàn thân sát khí đều cuồn cuộn rung động, như muốn xông ra ngoài.

Dường như không thấy nhìn thấy hắn, Trác Phàm bình thản ung dung đi về phía trước, sau đó khom người cúi chào ba người.

Thấy tình cảnh này, một người đàn ông trung niên nhìn một lão giả nói: "Lăng Tông chủ, xem ra tiểu tử này đã thú nhận sự lên án của Tào chấp sự, cần phải bắt lại thẩm vấn, xem như trả thù cho mấy ngàn oan hồn Hải Dương Tông!"

"Vị này là Tiền quản sự, tại hạ là Tông chủ Hải Minh Tông, Lăng Vân Thiên!"Lão giả nhìn Trác Phàm thật sâu, cũng không làm theo lời người trung niên nóng lòng muốn động thủ kia, khẽ cười một tiếng, chậm rãi cúi người.

Trác Phàm giả bộ giật mình, cũng nhanh chóng khom người bái lạy.

Lăng Tông chủ khẽ gật đầu, sâu xa nói: "Không biết Tiền quản sự có lời gì để nói với sự lên án của Tào chấp sự không?"

"Lên án?"

Trác Phàm chớp mắt, cười hỏi: "Lên án cái gì, tại hạ hoàn toàn không biết?"

"Tên cuồng đồ đáng chết, còn dám ngụy biện! Lời lên án vừa rồi của Tào chấp sự đối với ngươi, mọi người đều nghe rõ, ngươi đuối lý, không dám đáp một lời, người nơi đây đều thấy, ngươi còn có lời gì để nói?"

"Lăng Tông chủ, vị này là. . ."

Người trung niên chỉ vào mũi Trác Phàm hung hăng quát lớn, thế nhưng Trác Phàm lại nhàn nhạt liếc nhìn hắn, sau lại chắp tay nghi hoặc hỏi Lăng Vân Thiên.

Khóe miệng Lăng Tông chủ hơi vểnh lên, giới thiệu với hắn: "Tiền quản sự, vị này là Tông chủ Hải Dương Tông, Bộ Hành Vân, Bộ Tông chủ. Ngươi vận chuyển vật tư đi qua Hải Dương Tông, đáng tiếc lại không thấy mặt Bộ Tông chủ, ha ha ha…"

"Ồ. . . Thì ra là Bộ Tông chủ, ngưỡng mộ đã lâu, ha ha ha. . ."

Gật gật đầu, Trác Phàm chắp tay, nhìn về phía Lăng Vân Thiên nói: "Lăng Tông chủ, chuyện có thể có chút hiểu lầm, cho tại hạ báo cáo. Vị Tào chấp sự này tại hạ đã gặp qua, biết hắn là người Hải Dương Tông, chỉ không biết hắn tới khu vực quý tông khi nào. Lúc trước tại hạ vừa mới vào cửa, bị Tào chấp sự chửi bới, không hiểu đầu đuôi chuyện gì, vốn muốn hỏi rõ tình huống, để giải thích. Nhưng suy nghĩ một chút, nơi này là khu vực quý tông, tại hạ đến đây làm khách, trước mặt chủ nhân, chưa chào hỏi chủ nhân sao có thể tùy tiện cùng người tranh chấp?"

Trác Phàm cười lạnh, liếc nhìn Tào chấp sự, mỉa mai cười ra tiếng: "Mặc dù tại hạ ở trong thương giới nhưng cũng biết hai chữ lễ nghi, sao có thể tùy tiện ở khu vực của người ta mà ồn ào, như vậy không phải quá thất lễ sao ? Dù nói thế nào, cũng muốn gặp qua Tông chủ, được Tông chủ cho phép mới có thể cãi lại, thị phi trong sạch, từ từ cũng rõ. Nếu cứ sủa loạn giống chó điên, dù bản thân có lý, nếu không được chủ nhà cho phép đã khuấy nhiễu an bình của người ta, chẳng phải không để người ta vào mắt sao? Tuy tại hạ thiếu sách nhưng gia giáo rất nghiêm, sẽ không vô tri như thế!"

Ách!

Thân thể Tào chấp sự run lên, bị nghẹn mà không nói nên lời, cả mặt đỏ bừng.

Lời của Trác Phàm, mặc dù không nói gì về hắn, nhưng lời nói sắc bén, đạo lý rõ ràng, tất cả đều nhằm vào hắn.

Đúng vậy, bây giờ đang ở trong Hải Minh Tông, Lăng Tông chủ còn chưa mở miệng, sao hắn có thể làm khó dễ Trác Phàm, mặc kệ Trác Phàm có phải là thám tử Trung Châu hay không, người đầu tiên hắn đắc tội là Hải Minh Tông.

Đúng như Trác Phàm nói, làm thế này là không để chủ nhân vào mắt.

Nếu chủ nhân là người bình thường không nói làm gì, nhưng đây là Hải Minh Tông đứng đầu Bắc Châu, Bắc Châu thế lực mạnh mẽ. Muốn lăn lộn ở Bắc Châu còn phải dựa vào người ta, nhưng hôm nay. . .

Da mặt co rúm, Tào chấp sự khổ sở nhìn sắc mặt âm trầm của Bộ Hành Vân, run rẩy nói: "Tông chủ, ta. . . ta không có ý kia. . ."

"Câu nói này không nên nói với ta!" Bộ Hành Vân hít thật sâu một hơi, khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng lên tiếng.

Vội vã gật gật đầu, Tào chấp sự lập tức hiểu ý hắn, vội vàng khom ngươi về phía Lăng Vân Thiên, cúi người nói: "Lăng Tông chủ thứ tội, ngài đừng nghe tiểu tử kia hồ ngôn loạn ngữ, Tào mỗ thật không có ý tứ kia. Hải Minh Tông đứng đầu Bắc Châu ngũ tông, làm sao dám không để Hải Minh Tông vào mắt? Chỉ là trong tình thế cấp bách,. . ."

"Được rồi, Tào chấp sự đừng nôn nóng, điều này ta hiểu, không cần giải thích, ha ha ha. . ." Chậm rãi khoát khoát tay, Lăng Vân Thiên hiền lành, cười lớn, không chút phật lòng.

Trác Phàm nhìn hắn thật sâu trong lòng thầm nghĩ.

Lão nhân này thật tốt tính, không chút phật lòng, quả nhiên Hải Minh Tông đứng đầu ngũ tông Bắc Châu cũng không phải giả, chỉ cần nhìn Tông chủ liền biết.

Một người tâm cảnh trầm ổn như Hải Minh Tông chủ cầm lái, khó trách Hải Minh Tông có thể lấy được lực một tông khống chế ngũ tông Bắc Châu, quả nhiên không phải hư danh.

Nhìn chằm chằm ánh mắt hiền lành kia, trong lòng Trác Phàm bất có chút gấp gáp, không thể khiến đối phương tức giận cũng cho thấy rất khó nắm giữ suy nghĩ của đối phương.

Xem ra trong đại sảnh, người chính thức nguy hiểm, không phải Tào chấp sự và Bộ Hành Vân, mà chính là Lăng Vân Thiên. . .

Bình Luận (0)
Comment