Nhìn chằm chằm Trác Phàm, hai tay Bộ Hành Vân nắm chặt, trong ánh mắt lộ ra sát ý trần trụi.
Vốn hắn đã nghe Tào chấp sự kể rõ, mới dẫn hắn đến xác nhận, thuận tiện lấy một cớ thỏa đáng vì tông môn hắn thủ hộ gặp bất lợi.
Dù nói thế nào trong ngũ tông Bắc Châu, không tông nào xảy ra chuyện, nhưng tông của hắn lại trêu chọc Kiếm Vương Trung Châu, khiến tông môn bị hủy hết, đây là người đứng đầu kém hay người đứng đầu tồi? Tin đồn sắp truyền ra ngoài, nói thì dễ mà nghe thì khó.
Nhất là vấn đề mặt mũi, sẽ bị hao tổn rất nhiều. Mỗi Tông chủ đều có địa bàn của chính mình, địa bàn của mình bị hủy, đây sẽ là chuyện cười lớn nhất Bắc Châu, tiếng xấu để lại muôn đời, ghi trong sử sách.
Cho nên dù thế nào, hắn phải tìm cho mình cái cớ, vì bảo vệ an toàn của Bắc Châu hắn làm cửa lớn, đấu trí đấu dũng với thám tử Trung Châu, sau cùng bị gian tế bán, khiến tông môn bị hủy, danh tiếng này thì khác.
Từ một chuyện cười, biến thành bản tình ca anh hùng, được người người tôn kính, về sau sẽ có lợi khi lập lại Hải Dương Tông.
Đây là kịch bản hắn viết nên, bắt thám tử, lập đại công, lập lại tông môn, để cho người khác không lời nào để nói.
Thế nhưng mọi chuyện vẫn không đi đúng theo hướng hắn đưa ra, Tào chấp sự vừa mở miệng đã bị Trác Phàm chế giễu, chụp mũ miệt thị uy nghiêm lão đại Hải Minh Tông, không có gia giáo.
Điều quan trọng cái mũ này không chỉ chụp lên người một mình Tào chấp sự, còn gián tiếp đập lên người Tông chủ là hắn. Nên biết rằng, vừa rồi nếu không có Lăng Vân Thiên cho phép, tự tiện nói bừa, ngoài Tào chấp sự, còn có Bộ Hành Vân hắn, chỉ vì Lăng Vâng Thiên cho hắn mặt mũi, nên không truy cứu thôi.
Đã đâm một gai trong lòng, còn khinh miệt Hải Minh Tông hắn, ngay cả một gia tộc thương nhân cũng hiểu lễ nghi, một Tông chủ Tông môn và chấp sự lại không hiểu, xem ra toàn tông trên dưới của ngươi đều cấp thấp, khó trách bị người ta tiêu diệt, đoán chừng phách lối đã quen, họa từ miệng mà ra.
Lần này không chiếm được thể diện còn mất mặt, lão đại nhìn hắn càng thêm khinh miệt. Điều này không khỏi làm cho Bộ Hành Vân tức giận sôi trào, lúc đầu đối Trác Phàm là lợi dụng, từ trung lập biến thành hận ý.
Kết quả trong mắt tinh mang lóe lên, hắn nhìn chằm chằm Trác Phàm rồi lại nhìn về phía Lăng Vân Thiên nói: "Lăng Tông chủ, vừa rồi chấp sự bản tông quá đường đột, suy nghĩ không được chu đáo, tại hạ thay hắn xin lỗi Tông chủ. Thế nhưng lời chất vấn vừa rồi hắn đưa ra, vị Tiền quản sự vẫn chưa trả lời, hiện tại Lăng Tông chủ có thể đặt câu hỏi không?"
"Ha ha ha... Đương nhiên, vốn các ngươi vì việc này mà đến!"
Cười nhạt một tiếng, Lăng Vân Thiên hòa ái dễ gần, chắp tay về phía Trác Phàm nói: "Tiền quản sự là người hiểu lễ nghĩa, vốn hôm nay tiền quản sự vừa tới bản tông, bản tông nên tận tình tiếp đãi. Đáng tiếc có chút vấn đề nhờ Tiền quản sự giải đáp một chút, có chỗ mạo phạm, mong rộng lòng tha thứ!"
Trác Phàm cười nhạt mà nói: "Làm gì có, Lăng Tông chủ khách khí rồi, có thể vì Tông chủ giải quyết vấn đề là vinh hạnh của tại hạ!"
"Đúng vậy, Tông chủ, vừa rồi Tiền quản sự cùng lão hủ đứng trước đại điện tông môn đại, cùng làm lễ quỳ bái, quả thật là người khiêm tốn, có làm phiền một chút Tiền quản sự sẽ không để ý."
Lúc này, Đái Thiên Sầu đứng bên cửa khẽ cười, khom người mà nói.
Nghe được lời này, nếu là người bình thường nghe được có thể sẽ cảm thấy có chút kỳ quái, người này có quan hệ gì với Tiền Phàm, làm sao lại nói chuyện thay hắn?
Thế nhưng chỉ có người có tâm mới nghe được, không phải hắn nói thay Tiền Phàm mà nói cho Lăng Tông chủ nghe. Cái gọi là đồng thanh đồng khí, nhập gia tùy tục, ngươi tôn trọng lễ nghi người ta, người ta sẽ thân thiết hơn với ngươi.
Bởi vì vừa rồi Trác Phàm và Đái Thiên Sầu cùng bái trước đại điện, Đái Thiên Sầu mới lấy một trả một, trước cuộc đối chất nói cho Tông chủ nghe, để chiếu cố một chút.
Bên kia đối phương là một Tông chủ, Tiền Phàm chỉ là quản sự mà thôi, nếu bọn họ lấy mạnh hiếp yếu, vu oan giá họa cũng không phải là không được.
Nhưng bây giờ thì khác, có Lăng Vân Thiên bên cạnh chế ước, mấy người Bộ Hành Vân muốn uy hiếp đe dọa, đó là điều không thể.
Hành động nhỏ trước đó của Trác Phàm làm ra, không ngờ lại kết được mối thiện duyện, được Hải Minh Tông che chở.
Mà sự thật cũng là như thế, khi nghe Đái Thiên Sầu nói xong, Lăng Vân Thiên nhìn hắn thật sâu, bỗng dưng cười vui vẻ: "Tiền quản sự, thật có lòng..."
Da mặt nhịn không được co lại, Bộ Hành Vân nhìn ba người hai bên một chút, trong lòng đã nghĩ đúng, thở dài một hơi, biết muốn cưỡng ép là không thể nào, hắn đành phải phản bác, hung hăng nháy mắt với Tào chấp sự.
Hiểu được ý của Bạch Tông chủ, Tào chấp sự thở dài một hơi, nhất thời đứng lại, nhìn về phía Trác Phàm, mặt mũi tràn đầy bi phẫn quát lớn: "Họ Tiền, ngươi trả lời đàng hoàng cho ta, lúc trước Hải Dương Tông diệt môn có phải do ngươi đưa ma đầu Lãnh Vũ Kiếm Vương Trung Châu đến không?"
"Lãnh Vũ Kiếm Vương Trung Châu?"
Trác Phàm kinh ngạc thốt lên: "Ta chưa thấy qua, sao lại nói ta đưa tới?"
Tào chấp sự cười lạnh. "Còn muốn ngụy biện, hừ! Vậy thì tốt, ta lại hỏi ngươi, lúc trước ngươi vận chuyển vật tư đến tông môn chúng ta, nói có thám tử Trung Châu theo đội xe các ngươi, có phải thế không?"
"Vâng!"
"Sau đó ngươi mời chúng ta đi bắt thám tử kia, đúng hay không?"
"Ây... Xem như là vậy!" Trác Phàm trầm ngâm một chút, cau mày, gật gật đầu.
Ba!
Một tiếng vang giòn, Tào chấp sự vỗ hai bàn tay kêu vang, cười nói: "Ha ha ha... Vậy thì đúng rồi, chúng ta đi bắt thám tử kia, lại không nghĩ rằng đó là Lãnh Vũ Kiếm Vương, Cửu Kiếm Vương của Trung Châu. Vì thế nàng ta mới sờ đến ta tông môn ta trước, trắng trợn đồ sát, nữ ma đầu này không phải ngươi dẫn tới, còn có thể là ai? Tông chủ, Lăng Tông chủ, chân tướng đã rõ ràng, xin ngài hãy bắt tên thám tử này lại, tra xét cho kỹ để tránh cá lọt lưới đào thoát!"
"Người đâu, mau bắt tên họ Tiền này lại, giam vào địa lao, mở ra kết giới, đề phòng nghiêm ngặt, để hắn không đào thoát!" Lời vừa nói ra, Lăng Vân Thiên còn chưa mở miệng, Bộ Hành Vân đã không kịp chờ đợi rống to.
Đái Thiên Sầu ho nhẹ một tiếng, nhất thời khẽ khom người, cười nói: "Bộ Tông chủ, nơi này là Hải Minh Tông..."
"À, đúng đúng đúng, phải là Lăng Tông chủ ra lệnh mới đúng, xin lỗi, tại hạ nhất thời gấp gáp, nói sai, xin Lăng Tông chủ thứ tội!" Dường như giờ mới nhớ tới, Bộ Hành Vân như bừng tỉnh ngộ, sau đó vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Lăng Vân Thiên bật cười khoát khoát tay, vẫn tỏ ra vui tươi hớn hở, như thế hắn không bận tâm, có điều trong lời nói lại ẩn chứa sự sắc bén. "Bộ Tông chủ khách khí rồi, ai cũng có thể nói sai, không có gì đáng ngại. Nhưng chúng ta làm Tông chủ nên nhớ rõ, nếu vấn đề chúng ta nói sai liên quan đến mạng người thì đó lại là chuyện khác, cho nên tật xấu này vẫn nên sửa đổi mới tốt!"
Thân thể Bộ Hành Vân run lên, hắn biết Lăng Vân Thiên đang răn dạy hắn, chỉ có thể bật cười gật đầu, liên tục xưng phải.
"Như vậy, lời Tào chấp sự vừa nói, hiện tại Tiền quản sự đã trả lời, nhưng có nhiều chỗ, Tiền quản sự có chút chần chờ, không biết có ẩn tình gì khác không? Ha ha ha..."
Không nhìn Bộ Hành Vân, cũng không hỏi hắn mà trực tiếp hỏi đến Trác Phàm, Lăng Vân Thiên nhìn Trác Phàm, cười ha hả lên tiếng, rất rõ ràng, đây là cho hắn cơ hội lật lại bản án.
Sắc mặt Bộ Hành Vân hơi trầm xuống, trong lòng rõ ràng, cũng không thể nói gì hơn, ai bảo nơi này là Hải Minh Tông?
Trác Phàm cúi đầu thật sâu, trong lòng hắn biết rõ ý này, vô cùng biết ơn Lăng Vân Thiên, sau đó nhìn về phía Tào chấp sự cười nói: "Tào chấp sự vừa mới nói tuy không sai, nhưng có nhiều chỗ không biết có phải cố ý bỏ sót không lại khiến người nghe có chút suy nghĩ lệch lạc. Như vậy hiện tại, để tại hạ bù đắp thiếu xót."
"Tại hạ xin hỏi Tào chấp sự, lúc trước ta đến quý tông vận chuyển vật tư, là tại hạ chủ động nói chuyện thám tử với chấp sự đại nhân sao? Là tại hạ tự muốn để Tào chấp sự phái người đuổi bắt thám tử sao?"
"À, chuyện này..."
Bất giác ngừng lại, Tào chấp sự có chút chần chờ, Bộ Hành Vân thấy vậy, hung hăng nguýt hắn: "Có gì mau nói, ngươi không phải chắc chắn, nữ ma đầu kia là hắn dẫn tới sao? Hiện tại làm sao, người câm à?"
"Dạ, khởi bẩm Tông chủ, trước kia Tông chủ muốn phải nhanh chóng điều tra, thuộc hạ liền nói ngắn gọn, thực ra bên trong có một số chi tiết không quan trọng..."
"Chi tiết không quan trọng? Đó là cái gì?" Bộ Hành Vân nhíu mày lạnh lùng nhìn hắn hỏi.
Bờ môi hơi run run, Tào chấp sự ấp a ấp úng, không biết bắt đầu nói từ đâu, Trác Phàm cười lớn một tiếng, khom người cúi đầu nói: "Bộ Tông chủ, để tại hạ đem chuyện ngày đó, nói rõ chi tiết một lần. Nguyên nhân thực sự, là do ở thương đội chúng ta. Ngày đó chúng ta bị thám tử Trung Châu để mắt tới, một xe hàng hóa bị hủy trong nháy mắt. Cho nên lúc kéo đến khu vực quý tông, chỉ có thể giao một nửa mà thôi. Chúng ta giải thích nguyên do, hy vọng có thể thư thả mấy ngày, chờ lần sau bù đắp!"
"Là thế phải không?" Liếc xéo Tào chấp sự, Bộ Hành Vân lạnh lùng hỏi.
Bình tĩnh gật gật đầu, Tào chấp sự thừa nhận: "Không sai không sai, đúng thật là như thế!"
"Cái này có gì mà khó nói, không phải bọn họ không bảo vệ tốt vật tư sao?" Trong mắt hiện ra nghi hoặc, Bộ Hành Vân hỏi lại.
Tào chấp sự gãi đầu, xấu hổ gật gật đầu, thừa nhận!
Thấy vậy, Trác Phàm liếc nhìn bọn họ, tiếp tục nói: "Như vậy tại hạ có thể nói tiếp chưa?"
"Nói đi nói đi..."
Liếc nhìn nhau, hai người Bộ Hành Vân cảm thấy đều không có vấn đề gì, liền khoát tay, bảo nói tiếp.
Nhưng lúc này, Trác Phàm lại tỉnh lược trình tự quan trọng, thản nhiên nói: "Về sau Tào chấp sự cho phép chúng ta trì hoãn bù đắp, chúng ta liền rời đi, sau đó lại nghe tiếng động long trời lở đất, chấn động Cửu Thiên, còn có một số âm thanh chém giết không ngừng truyền đến, chúng ta vô cùng sợ hãi, vội đánh xe nhanh chóng đào tẩu..."
"Này, đợi lát nữa, chuyện không phải vậy..."
"Vậy như thế nào?"
"Ngươi không giao đủ hàng hóa, ta làm sao có thể để ngươi tuỳ tiện rời đi? Là ngươi nói đằng sau có người đuổi theo, chỉ cần bắt được hắn, chúng ta thì lập công, chút vật tư ấy tính là gì, rất nhanh bổ sung đủ, có phải ngươi nói vậy không?" Tào chấp sự quýnh lên, vội vàng đối chất.
Hơi hơi trầm ngâm một chút, Trác Phàm khẽ gật đầu: "Là ta nói, sau đó thì sao?"
"Về sau ta để cho các ngươi lên đường!"
"Chúng ta không bổ sung đủ vật tư, sao ngươi để cho chúng ta lên đường?"
"Nói nhảm, bổ đủ vật tư quan trọng, nhưng bắt thám tử quan trọng hơn, ta để cho các ngươi lên đường, cũng là để cho các ngươi dụ hắn đi ra, ta sẽ bắt hắn lại."
"Sau cùng bắt lấy được thì sao? Công lao muốn chia cho ta phân nửa!"
"Bắt cái rắm, dẫn tới một Cửu Kiếm Vương, phân công lao cái gì, phân ngươi một nửa lao ngục thì có, à..." Cứ như vậy, người nói người đuổi, Tào chấp sự nhất thời nói lộ ra, bỗng ngừng lại.
Trác Phàm sâu xa nói: "Nghe rõ rồi chứ, chúng ta là mồi nhử, bọn họ đi bắt, chúng ta vốn cùng một hội, làm sao lại thành thám tử Trung Châu?"