"Ừm, đúng vậy, một bên làm mồi nhử dụ địch, một bên mai phục bắt người, đây không phải phối hợp với nhau sao, làm sao lại thành thám tử Trung Châu, Bộ Tông chủ?"
Nghe xong, Lăng Vân Thiên bật cười một tiếng, nhìn về phía Bộ Hành Vân, ánh mắt trêu chọc: "Như vậy xem ra, thương đội Tiền gia là thám tử Hải Dương Tông ngươi càng có khả năng hơn, ha ha ha. . ."
Sắc mặt Bộ Hành Vân âm trầm, lạnh lùng liếc nhìn Tào chấp sự, nhỏ tiếng nói: "Đúng vậy, Tào chấp sự, lúc trước bản tông nghiêm trị ngươi tội thiếu giám sát, ngươi nói ngươi bị người ta hãm hại, còn nói thương đội Tiền gia là thám tử Trung Châu, hiện tại làm sao hắn lại cùng các ngươi liên hợp bắt Cửu Kiếm Vương, dẫn đến tai họa lớn cho bản tông chứ?"
"Khởi bẩm Bộ Tông chủ, bắt được Cửu Kiếm Vương là một mình Tào chấp sự gây nên, chúng ta không biết rõ tình hình thì đừng tính lên đầu chúng ta chứ, cảm ơn!" Cúi đầu thật sâu, Trác Phàm nhanh trí, dứt khoát sòng phẳng mà nói.
Da mặt co rút, Tào chấp sự tức giận vô cùng, đột nhiên nhìn về phía Trác Phàm hét lớn: "Họ Tiền, những chuyện này đều là do ngươi dẫn dụ ta làm, bằng không ta làm sao có thể đâm vào cái sọt vô cùng lớn này chứ?"
"Tào chấp sự, ăn có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy được, lão tử làm sao dẫn dụ ngươi?"
"Nếu không phải ngươi nói các thám tử theo sau thương đội của ngươi, ta làm sao phái người đi bắt?"
"Ha ha. . . mắc cười quá, Hải Dương Tông là một trong ngũ tông Bắc Châu, bảo vệ Bắc Châu vốn chức trách của các ngươi. Chúng ta phát hiện có thám tử đi theo, còn có một xe hàng bị hủy, chẳng lẽ không báo với các ngươi sao? Các ngươi không lập được công thì quy trách nhiệm do ta thông báo có thám tử tới à."
Trác Phàm cười lạnh, khinh miệt nói với Tào chấp sự, sau đó nhìn về phía Lăng Vân Thiên nói: "Lăng Tông chủ, ngài nói ta nói đúng hay không. Nếu như đây cũng là dẫn dụ thì ta đoán tất cả mọi người sau này không dám báo có thám tử cho Bắc Châu, an nguy của Bắc Châu làm sao có thể bảo hộ?"
Lăng Vân Thiên gật đầu, tán thành nói: "Đúng đúng đúng, bảo vệ quốc gia là chức trách nên làm, tài vật của mình bị hủy, sao có thể không báo lên? Hiện tại tình thế cấp bách ở Bắc Châu càng nên như thế!"
"Lăng Tông chủ minh xét!"
Nghe vậy, Trác Phàm khom người cúi đầu, sau đó lại nhìn về phía Tào chấp sự nói: "Mà từ trước đến nay ta nghe nói Hải Dương Tông luôn nhát gan sợ phiền phức, cũng nghĩ báo cáo cho các ngươi thì dùng được cái rắm gì. Có điều ngươi cứ truy hỏi việc thiếu một xe hàng kia, nếu ta không báo, làm sao giải thích được rõ ràng, làm sao ngươi để ta rời đi?"
Tào chấp sự nhất thời im lặng, sắc mặt Bộ Hành Vân cũng âm trầm lợi hại, trong lòng phẫn nộ vô cùng.
Tên Trác Phàm này nói hung hăng như vậy, đã mắng nhiếc toàn bộ Hải Dương Tông môn hắn, điều quan trọng là ở trước mặt Lăng Vân Thiên, hắn lại không cách nào nổi giận, nhưng trái tim tức giận muốn run lên.
Nhìn sắc mặt Tông chủ không tốt, trong lòng Tào chấp sự biết rõ, nếu bây giờ không loại bỏ được Tiền Phàm, hắn cũng không thể ăn được, cũng không phải vì không bắt được thám tử Trung Châu, mà để Tông chủ tìm về chút mặt mũi, trút cơn giận.
"Họ Tiền, ngươi đừng cho là ta ăn nói bừa bãi, xem như lời vừa rồi ngươi có lý, vậy sau đó thì sao? Ngươi đề nghị với ta, chúng ta cùng bắt được thám tử kia, công lao chia đều. Nếu không phải ngươi đưa ra đề nghị này dẫn ta xuất thủ, sao ta vô duyên vô cớ trêu chọc đến nữ ma đầu kia, để cho nàng có lý do ra tay với Hải Dương Tông ta chứ?"
"Đúng vậy, ta đã đưa ra đề nghị này nhưng ngươi nghe sao?"
Trác Phàm cười lạnh, lúc này lập tức gầm lên: "Lúc trước lão tử tổn thất một xe hàng, không biết lấy chỗ nào lấp vào, nên mới muốn lập công chuộc tội. Vốn lão tử muốn một mình làm, ngươi lại dây dưa không ngừng. Sao đó thì tốt rồi, mẹ nó ngươi lại tự mình làm, muốn đoạt công, đây cũng là đề nghị của ta sao? Nếu người kia là một thám tử bình thường, với công lao này chẳng phải ngươi thăng chức rất nhanh sao? Ngươi còn tới dây dưa với lão tử à?"
"Có điều vận khí của ngươi không tốt, đá trúng thiết bản mà thôi, bây giờ muốn kéo lão tử làm đệm lưng, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy. Chỉ có thể đồng hoạn nạn, không thể chung phú quý, bà ngoại nó! Vốn bị mất một xe hàng, tự nhiên gặp họa, xong còn muốn đoạt công lao, đập vỡ bát, cái quái quỷ gì thế!"
Trác Phàm chửi Tào chấp sự một trận, lời lẽ khí khái hào hùng, khí vũ hiên ngang, nhất thời mắng Tào chấp sự thương tích đầy mình, thân thể run rẩy, hoàn toàn không dám mở miệng.
Đơn giản vì Trác Phàm mắng là sự thật, đúng như tính toán trước đó của Tào chấp sự, cho nên khi ăn mắng hắn không thể phản bác một lời.
Có điều, hắn cũng không phải người ngu, vẫn bắt được điểm khả nghi vội vàng nói: "Thế nhưng là ngươi nói mười mấy người các ngươi đuổi theo thám tử bốn phía tán loạn, nữ ma đầu kia làm gì lương thiện đến thế, ngươi nói ngươi không hố ta, ai mà tin?"
"Hừ hừ, đúng vậy, chúng ta vây bắt thám tử kia, nhưng chúng ta không bắt được, hắn nhanh hơn chúng ta nhiều, ta nói sai sao?"
"Thế nhưng Lãnh Vũ Kiếm Vương làm sao có thể bị các ngươi đuổi chạy?"
"Làm sao ta biết, có lẽ người ta thì ưa thích trêu đùa chúng ta thì sao? Một số cao thủ dở hơi, chúng ta làm sao hiểu rõ được?" Trác Phàm trợn mắt, từ chối cho ý kiến.
"Ngược lại các ngươi còn ngăn chặn người ta, người ta cũng không chạy, cho nên, ha ha. . ."
Khóe miệng nhịn không nhếch lên, Trác Phàm lại đề cập đến chuyện thương tâm của người ta, Bộ Hành Vân đã tức giận đến toàn thân run rẩy, mặt mũi Tào chấp sự cũng tràn đầy ủy khuất, cẩn thận nhìn về phía Tông chủ của hắn, rùng mình kinh hãi, không dám đối mặt.
Thấy tình cảnh này, Đái Thiên Sầu bật cười một tiếng, khom người nói: "Tông chủ, Bộ Tông chủ, xem ra việc này đã rõ ràng rồi, từ hơn nửa năm trước Bất Bại Kiếm Tôn đến Bắc Châu chúng ta, vẫn luôn ẩn giấu hành tung, Lãnh Vũ Kiếm Vương nhận mệnh lệnh, cũng khiêm tốn cực kì. Tuy nhiên dù mười hộ vệ thương đội tiến lên, cũng không có động thủ, mà mười hộ vệ thương đội muốn bắt đến một góc áo của nàng ta hiển nhiên là không có khả năng, nàng cũng vui vẻ mà chọc phá."
"Nhưng ai biết lúc này, mọi người Hải Minh Tông lại xuất hiện trước mặt nàng, đem bao vây nàng, khiến nàng khó có thể đào thoát, bất đắc dĩ, đành phải làm trái mệnh lệnh mà động thủ, cho nên mới dẫn tới tai họa. Dù sao, bọn người Bách Lý Ngự Thiên từ khi tiến vào Bắc Cảnh rất ít khi hiện thân, tất có mưu đồ. Nếu không phải bất đắc dĩ, có lẽ đại họa của tông môn cũng không xảy ra."
"Đúng vậy, với tính tình của Bất Bại Kiếm Tôn mà tiến vào Bắc Địa, chắc sẽ có mưu đồ khác, sẽ không tạo nên ảnh hưởng lớn như thế. Lần này lại diệt cả tông Hải Dương Tông, đúng là có chút khác thường!"
Khẽ gật đầu, Lăng Vân Thiên cũng tán thành, tiếp đó lại nhìn về phía Tào chấp sự, cười nói: "Thật sự thì Tào chấp sự bao vây Lãnh Vũ Kiếm Vương mấy lần?"
Tào chấp sự khẽ cau mày, trong tay đếm lấy, thì thào lên tiếng: "Ngay từ đầu ta phái năm mươi cao thủ Dung Hồn bao vây tấn công nàng, xem là một lần; sau đó người ta phái đi chết hết, ta đi tìm Lý trưởng lão, lại phái ra năm mươi cao thủ Quy Nguyên bao vây tấn công, đây là lần thứ hai; về sau lại chết hết, chúng ta lại tìm đến Mã cung phụng, có mười Quy Nguyên đỉnh phong tái chiến là lần thứ ba. À, hết thảy ba lần, sau đó nữ ma đầu kia tìm tới cửa. . ."
Tào chấp sự nghiêm túc đếm, mọi người nghe xong, hoàn toàn ngốc luôn.
Ba!
Lập tức, một tiếng thanh thúy vang vọng bên tai mọi người, thân hình Tào chấp sự bỗng nhiên bay thẳng ra ngoài mười mét mới ngã xuống, gương mặt sưng lên thật to, khóe miệng còn mang theo tia máu.
Khi hắn ngẩng đầu lên, phốc phốc hai tiếng, hai răng cửa trắng noãn nhanh chóng rơi xuống, quay đầu nhìn qua, lại thấy Bộ Hành Vân tức giận đến toàn thân run rẩy, chăm chú nhìn hắn không buông, thần sắc như muốn giết người.
"Mẹ nó, thứ không biết sống chết, bao vây tấn công người ta ba lần, khó trách người ta tức giận mà tìm tới cửa. Đừng nói là nữ ma đầu kia, cho dù Phật sống bị khiêu khích nhiều lần như vậy cũng tức giận."
Da mặt co rúm, Bộ Hành Vân tức giận đến toàn thân run rẩy, mắng to: "Đám hỗn đản các ngươi đều là óc heo, chết năm mươi người rồi lại năm mươi người, chết Dung Hồn lại Quy Nguyên, thế mà còn không biết đi điều tra một chút, không biết rõ còn phái người đi bắt. Như thế nên người ta mới đến đánh tông môn tan tành, còn các ngươi đem sai lầm của mình đổ cho mật thám, Hải Dương Tông có loại bại hoại như các ngươi, lo gì không bị diệt."
Bộ Hành Vân ngửa mặt lên trời thở dài, khuôn mặt bi thương.
Lăng Vân Thiên nhìn thấy lại bật cười một tiếng, khoát tay nói: "Xin Bộ Tông chủ bớt giận, tuy nhiên chuyện lần này có chỗ hiểu lầm, nhưng cũng may đã làm sáng tỏ. Ta thắc mắc không biết vì sao Bách Lý Ngự Thiên vẫn luôn ẩn thân, đột nhiên lại gây nên một chuyện kinh thiên động địa như vậy, sau đó lại ẩn thân. Thì ra là thế, quả nhiên là không làm không chết. . . Ách, ha ha ha. . . Ta nói sai rồi, xin thứ lỗi. . ."
Quai hàm phồng lên, Bộ Hành Vân u oán liếc nhìn hắn, vẻ mặt lại đầy khổ sở.
Không thèm nhìn hắn, Lăng Vân Thiên lại nhìn về phía Trác Phàm, chắp tay khom người nói: "Tiền quản sự, lúc trước có chút hiểu lầm, hiện tại rõ rồi, đã không có việc gì, nếu có gì tiếp đón không được chu đáo, xin rộng lòng tha thứ! Sau này, cũng mời Tiền gia vì Bắc Châu tận tâm tận lực, chớ vì có khúc mắt mà nản lòng."
"Làm gì có, Hải Minh Tông xử lý công bằng, đòi lại công đạo cho tại hạ, tại hạ vô cùng cảm kích. Vừa rồi trong tình thế cấp bách, tại hạ có chút lỗ mãng, mong Tông chủ thứ lỗi!" Trác Phàm cũng cúi đầu thật sâu mà nói.
Lăng Vân Thiên thản nhiên cười nói: "Ha ha ha. . . Không có gì đáng ngại, Tiền quản sự là người biết lễ nghĩa, tính tình thật thà, bản tông ưa thích còn không kịp. Nói thật, người như Tiền quản sự ở năm châu cũng không gặp nhiều."
"Tông chủ quá khen!"
Cúi đầu thật sâu, Trác Phàm lại hỏi: "Nếu như việc này đã xong, tại hạ có thể cáo từ hay không?"
"Xin Tiền quản sự cứ tự nhiên!"
Chậm rãi ống tay áo lên, Lăng Vân Thiên vẫn giữ nụ cười kia, Trác Phàm liền chắp tay, chậm rãi lui ra ngoài, rời khỏi nơi này.
Mà Bộ Hành Vân nhìn Lăng Vân Thiên, không còn mặt mũi, sau khi tạm biệt liền mang theo Tào Chấp sự mặt mày xám xịt rời đi.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Đái Thiên Sầu mới đi tới trước mặt Lăng Vân Thiên, cười nói: "Vở kịch lớn, ha ha ha. . ."
"Có phải kịch hay không còn khó nói." Bỗng dưng, sắc mặt Lăng Vân Thiên trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn ngoài điện, không còn nụ cười như trước mà liên tục thở dài.
Đái Thiên Sầu ngạc nhiên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. "Lời của Tông chủ có ý gì, chuyện vừa rồi không phải rất rõ ràng sao, cái gọi là thám tử cũng chỉ là giả dối không có thật."
"Đúng vậy, cũng vì quá rõ ràng cho nên ta mới bất an!"
Trong mắt lóe lên tinh mang, Lăng Vân Thiên than thở: "Ngươi cho rằng một trận đối chất có thể làm rõ đen trắng thi phi sao? Hừ hừ. . . Một bên là Tông chủ Hải Dương Tông, một bên là tiểu quản sự Tiền gia, so về thân phận còn kém cách xa vạn dặm. Hai người đối chất, cho dù có trong sạch ngươi cho rằng một tiểu quản sự có năng lực thay đổi càn khôn sao?"
Đái Thiên Sầu nhíu mày, giật mình: "Ý của Tông chủ ý là. . ."
"Tiền quản sự kia, không phải nhân vật tầm thường." Lăng Vân Thiên bình tĩnh lên tiếng.
Mà bên ngoài đại điện, Trác Phàm khoan thai tự đắc trở về, thân thể nhịn không được ngừng lại, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống: "Hỏng bét, vừa rồi lão tử chỉ lo lật tẩy hiềm nghi, thể hiện quá sắc bén tất lộ, làm gì còn giống bộ dạng của Cổ quản sự nên có, ép hai tên kia như ép chó, tiêu. . tính sai rồi. . ."