Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1645 - Chương 1651: Lại Gặp Nhau

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1651: Lại gặp nhau

Làm quản sự thương cổ, sao có thể tùy tiện cãi lại tông chủ một tông? Lúc trước đã lấy được hảo cảm của Lăng Vân Thiên, lộ ra một số chỗ đuối lý, có thái độ nhát gan lùi bước, để hắn ra mặt giúp ta giải vây, mới càng thêm thỏa đáng.

Bây giờ cãi thắng được, lại là sai lầm lớn nhất... Aizz, không biết Lăng Vân Thiên ý thức được không, một tên quản sự nhỏ nhoi, vốn không nên cứng rắn như thế...

Trên đường trở về, Trác Phàm càng nghĩ càng lo lắng, trong lòng ai thán, ủ mặt chau mày. Xem ra lần ứng đối này, hắn thật đã có chút sơ sẩy...

Đột nhiên, một tiếng gọi run rẩy truyền vào trong tai hắn: "Cổ... Cổ tiên sinh?"

Trác Phàm sững người, nhăn mày lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Con mẹ nó, là ai vậy. làm sao lão tử đi đâu cũng có thể chạm mặt người quen thế, chẳng lẽ lại là lão bằng hữu từ Trung Châu đuổi tới?

Cả người Trác Phàm cứng ngắc, chậm rãi quay đầu, ngay lập tức thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, Thượng Quan gia tiểu thư, Thượng Quan Khinh Yên.

Sao vị đại tiểu thư này lại xuất hiện ở đây, nàng không phải người của Đông Châu sao? Đến Trung Châu đoạt được kiếm được rồi, còn không tranh thủ thời gian về nhà, chạy tới chỗ này tới làm gì?

Rồi rất nhanh, hắn lại nghĩ đến việc bốn châu liên minh, Thượng Quan gia bọn họ với tư cách là đứng đầu Đông Châu, tất nhiên nên trở về hiệp trợ Bắc Châu cùng chống chọi đại địch.

Tuy sáng sớm hắn cũng có chỗ chuẩn bị, chỉ là vạn vạn không ngờ, lại bất ngờ gặp mặt như thế. Dù sao, Thượng Quan gia có thể coi là biết hắn khá rõ, hắn đến Bắc Châu với thân phận là quản sự Tiền gia, có thể sẽ rất khó che giấu.

Thượng Quan Khinh Yên thấy quả nhiên Trác Phàm, hai mắt nàng tỏa sáng, mừng lớn nói: "Cổ tiên sinh, quả nhiên là ngươi, ta ngay từ đầu chỉ là cảm thấy bóng lưng có chỗ giống giống, không ngờ..."

Nhưng không chờ nàng lời nói xong, Trác Phàm đã gần như điên cuồng xuất hiện bên người nàng, bịt cmn miệng nàng lại :3.

Thượng Quan Khinh Yên sững sờ, nhưng nhìn thấy bộ dáng lén lén lút lút của Trác Phàm, nàng liền không sợ, còn si ngốc cười rộ lên, hai mắt đầy vẻ mông lung nhớ mong :3 ư ư.

Đây là một con đường nhỏ nằm giữa sơn lâm, ít có người lai vãng, Trác Phàm nhìn bốn phía thấy không có người khác, mới vội vàng bắt Thượng Quan Khinh Yên đến một rừng cây nhỏ.

Khi thấy hai con ngươi đầy ý cười, còn không chút sợ hãi, hắn trợn mắt, buông nàng ra, nghiêm mặt, thấp giọng nói: "Ta tại sao lại là ngươi?"

"Đúng vậy, ta cũng không ngờ lại còn có thể gặp Cổ tiên sinh ở đây, thật là trùng hợp, ha ha ha..." Hai gò má Thượng Quan Khinh Yên đỏ ửng lên, ngượng ngùng cười nói, ngay sau đó cúi thấp đầu =)).

Trác Phàm hít một hơi, nhìn chằm chằm nàng, hai con ngươi loạn chuyển, cuối cùng chỉ đành nói: "Thượng Quan cô nương, có thể gặp lại cô nương, ta cũng rất zui!"

Thượng Quan Khinh Yên vui vẻ ngửa mặt lên nhìn thẳng vào hai mắt Trác Phàm: "Thật sao, ngươi cũng cảm thấy như vậy sao, ta. . .!"

Trác Phàm vội vã khoát khoát tay, ổn định tâm tình nàng, rồi thản nhiên nói: "Có điều, bây giờ không phải thời điểm chúng ta ôn chuyện, ta còn có chuyện khẩn yếu muốn làm, đi trước đây!"

"Cái gì, nhanh như vậy, chúng ta chỉ mới vừa gặp mặt mà!"

"Đúng vậy, nhưng mà tình hình khẩn cấp, ha ha ha..." Trác Phàm cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: "Còn nữa, bây giờ ta không phải là Cổ Nhất Phàm, ngươi cũng hãy coi như chưa từng thấy ta, tuyệt đối đừng nhắc đến ta trước mặt người khác, nếu không thì ta chết chắc, biết không?"

Nghe vậy, Thượng Quan Khinh Yên run run, yên tĩnh suy nghĩ một lát, đột nhiên cười nói: "Ngươi không phải Cổ Nhất Phàm? Hay là... Cổ Nhất Phàm chỉ là tên gỉa? Vậy ngươi là ai, nói cho ta biết, nếu không ta đi nói cho cha ta biết, nói Cổ Nhất Phàm khiến ông ấy ngày nhớ đêm mong đã đến Bắc Châu, còn đang ở đây!"

"Cha ngươi ngày nhớ đêm mong ta... Hắn nhớ cái quái gì?" Trác Phàm mờ mịt hỏi, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, không đi nghĩ nữa, bây giờ cũng không phải suy nghĩ mấy chuyện lung tung kiểu này, sau đó lại nhìn hai bên bốn phía, trịnh trọng nói: "Thượng Quan cô nương, ta không nói đùa, ta đang phải bí mật hành động, không thể cho người biết được!"

"Hành động bí mật gì, chẳng lẽ ngươi muốn gây bất lợi cho Bắc Châu? Như vậy sao được, bây giờ chúng ta đều là đến giúp Bắc Châu..."

"Ta có hứng thú với Bắc Châu, cũng sẽ không làm chuyện bất lợi cho Bắc Châu, ta có thể thề với ngươi!"

"Vậy ngươi muốn làm gì?"

Trác Phàm mười phần kiên định nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, tóm lại ngươi bảo thủ bí mật cho ta, đừng nhắc đến ta là được, đến khi ta làm xong việc, tự nhiên sẽ rời đi, tuyệt sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào biết được ta đã từng tới nơi này!"

Thượng Quan Khinh Yên nhìn chằm chằm hắn không thả, hơi chu mỏ, vẻ mặt u oán nói: "Ngươi nói ngươi làm xong việc thì rời đi, sẽ chẳng báo với ai khác?"

"Đương nhiên, tuyệt đối sẽ không, ngươi yên tâm đi!"

"Ta không yên được! Vậy ta thì sao?" Thượng Quan Khinh buồn bực cúi đầu, Yên đôi mắt to đã ngập nước, điềm đạm đáng yêu nhìn thẳng Trác Phàm nói: "Ngươi lặng lẽ đến, lại yên tĩnh đi, ngay cả ta cũng không muốn nói một câu từ biệt sao?"

Trác Phàm thở ra một hơi dài, thật không còn gì để nói.

Người bình thường nhìn thấy hắn với bộ dáng ác ôn xuất hiện, đại thể là sợ làm ra chuyện tày trời gì đó, liên luỵ đến mình, dẫn lửa thiêu thân, lẽ ra phải tránh xa hoặc là thông báo lên chính quyền địa phương để được hỗ trợ giải quyết :v. Nhưng nha đầu này thì hay lắm, thế mà lại đi quan tâm việc trước khi lão tử đi, liệu có thể thông báo cho nàng một tiếng hay không.

Aizz, thật không biết nha đầu này nghĩ như thế nào, trước khi đi mình có thông báo nàng một tiếng hay không, thì có gì quan trọng chứ, dù sao cũng sẽ không mang nàng đi theo.

Đối mặt một lời hứa hư ảo, nàng lại có thể có được cái gì chứ?

Trác Phàm bật cười một tiếng, thở dài nói: "Được rồi, trước khi ta đi sẽ nói với ngươi một tiếng!"

"Thật sao? Như vậy, chỉ có ta biết ngươi đến, cũng chỉ có ta biết ngươi đi, ngươi cũng sẽ chỉ kể rõ chuyện của ngươi với một mình ta?" Thượng Quan Khinh Yên sáng mắt lên, vui vẻ nói.

Trác Phàm lệch đầu suy tư, thì thào nói: "Ây... Chắc cũng kiểu kiểu vậy, nhưng sao nghe có chỗ sai sai vậy. Cái gì gọi là ta chỉ kể rõ với một mình ngươi, nếu người khác biết, chẳng phải ta sẽ bại lộ..."

"Ai nha, dù sao ở chỗ này người ngươi có thể tín nhiệm chỉ có ta thôi, ta cũng sẽ không bán đứng ngươi!" Thượng Quan Khinh Yên cười hì hì ôm lấy cánh tay Trác Phàm, đỏ mặt nói.

Trác Phàm hơi run run, thì thào: "Ừm... Ta đúng là còn tin tưởng ngươi, dù sao cũng bị ngươi bắt gặp rồi, không tin ngươi thì còn có thể tin ai? Ha ha ha..."

Huống hồ, ngươi còn là Đại tiểu thư Thượng Quan gia, nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn, vậy lão tử càng dễ bại lộ. Nếu là tiểu nhân vật, giết người diệt khẩu là phương pháp thỏa đáng nhất, he he :3!

Aizz, không được, mạng của nàng là được tiểu tam tử đổi lấy, dù là tiểu nhân vật, cũng không thể tùy tiện giết đi, nếu không quá có lỗi với tiểu tam tử!

Trác Phàm oán thầm, trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy dùng cách mềm yếu với vị đại tiểu thư Thượng Quan gia này là biện pháp thỏa đáng nhất. Tiếp đó, chỉ có mau chóng hành động, để tránh kế hoạch có biến!

Trác Phàm Cố gắng rút cánh tay từ trong ngực nàng ra :3, cười khan nói: "Thượng Quan cô nương, chúng ta cũng đã nói rõ rồi, vậy từ giờ trở đi, chúng ta coi như chưa từng gặp mặt, ai cũng không biết, tại hạ xin cáo từ trước!" Ngay sau đó vội vàng co cẳng muốn chạy. Thế nhưng mới chạy được hai bước, Thượng Quan Khinh Yên lại hét lớn: "Cổ Nhất Phàm, ngươi đứng lại đó cho ta!"

C-K-Í-T..T...T! Trác Phàm cứng đờ xoay đầu lại, cười rực rỡ nói: "Thượng Quan cô nương, còn có gì phân phó sao?"

"Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên thật của ngươi, nếu không ta không cho phép ngươi đi!" Thượng Quan Khinh Yên cười hằm hằm nói.

Trác Phàm nhíu mày, có hơi do dự, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm nói: "Ây... Ta họ tiền, Tiền Phàm nha. Ha ha ha..."

"Nghe cái liền biết là giả, hừ!" Thượng Quan Khinh Yên không cam lòng chu chu miệng.

Trác Phàm nhún nhún vai, bật cười nói: "Dù sao ta nói gì ngươi cũng cho rằng là giả, vậy ta có nói hay không thì có khác biệt gì?"

"Hừ, không nói thì không nói, ta cũng không thèm hỏi!" Thượng Quan Khinh Yên ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn hắn nữa, rồi rất nhanh lại trầm ngâm, có hơi lo lắng nói: "Có điều, ta còn muốn hỏi ngươi một việc!"

"Hỏi đi, chỉ cần ngươi tin tưởng là được!"

"Tiểu tam tử... Bây giờ... Thế nào?"

Ách! Trác Phàm trì trệ, nghe tới việc này, sắc mặt hắn liền trầm xuống, hít một hơi thật sâu, thở dài nói: "Tánh mạng không lo, nhưng còn hôn mê bất tỉnh, lần này ta đến, chính là vì cứu tiểu tam tử!"

"Cái gì, ngươi lần này đến Hải Minh Tông là vì tiểu tam tử? Vậy ngươi muốn làm như thế nào mới có thể cứu nó?"

"Chuyện này ngươi không cần quản, tóm lại hành động lần này, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!"

"Há, thì ra là thế, vậy ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ tân lực giữ bí mật hành tung của ngươi!" Sắc mặt Thượng Quan Khinh Yên cũng chợt trở nên nghiêm túc, kiên định nói: "Mặc kệ là vì ngươi, hay là Tiểu Tam tử, ta nhất định bảo thủ giúp ngươi!"

Trác Phàm nở nụ cười vui vẻ, gật đầu nói: "Ta tin ngươi, vì tiểu tam tử, ngươi sẽ làm vậy!"

"Như vậy... Ta trở về bố trí đây!"

Lần này, Thượng Quan Khinh Yên không tiếp tục giữ chân hắn, gật đầu nói: "Ưm, gặp lại sau!"

Ánh mắt hi vọng chăm chú nhìn Trác Phàm, kỳ vọng hắn có thể thành công. Trác Phàm hiểu ý nàng mà hơi cảm động gật đầu, ngay sau đó đến bay đi thật xa.

Nhìn bóng lưng dần dần đi xa, Thượng Quan Khinh Yên hít sâu một hơi, khóe miệng hiện một ý cười ngọt ngào, rồi quay người đi dọc theo đường nhỏ, trở lại chỗ ở. . .

Bình Luận (0)
Comment