Cái gì? Thượng Quan Khinh Yên nghe vậy thì giật mình, nhìn Mộ Dung Tuyết, lại nhìn Âu Dương Trường Thanh, ngay sau đó cười mập mờ một tiếng, chỉ Mộ Dung Tuyết nói: "Tỷ tỷ cũng giấu thật kỹ đó, nguyên lai tỷ tỷ sớm có ý trung nhân, lại còn tới cười muội muội, đến lúc đại hôn, phạt ba chén rượu mới được!"
"Nói bậy bạ gì đó?" Mộ Dung Tuyết trừng mắt nàng, rồi lại nhìn Âu Dương Trường Thanh, cười nhạt nói: "Âu Dương huynh, ngươi không quên ước định lúc trước giữa chúng ta chứ?!"
"Đương nhiên không!" Âu Dương Trường Thanh thản nhiên đáp, ngay sau đó ngẩng đầu nói: "Tay cầm Phong Thiên, uy chấn 5 châu, dưới một người, trên vạn người!"
Mộ Dung Tuyết bĩu môi nói: "Thế Âu Dương công tử làm được cái nào rồi?"
"Tuy bây giờ ta mới chỉ làm được một cái, những ba cái còn lại sớm muộn cũng sẽ làm được, chắc chắn sẽ làm được. Mà dù hôn ước không thể lập tức tiến hành, nhưng đính hôn chắc vẫn có thể ha!"
"Há, làm sao ngươi lại khẳng định như vậy, ngươi đã làm được gì đâu?" Mộ Dung Tuyết xùy cười.
Âu Dương Trường Thanh hừ nhẹ một tiếng, cao ngạo nói: "Đầu tiên, tay cầm Phong Thiên, thì rõ ràng là ta có thể làm được. Phải biết, cha ta là đệ nhất Bắc Châu, Âu Dương Lăng Thiên, tay cầm Phong Thiên Kiếm, thanh thần kiếm này về sau cha ta không truyền ta thì còn truyền cho ai?"
Mộ Dung Tuyết hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Thần kiếm5 châu, phải là người tài mới có được, không phải phụ truyền tử dùng!"
"Không sai, xác thực như thế. Vậy còn ta là ai? Ta đã là đệ nhất đệ tử Bắc Châu, Âu Dương Trường Thanh, ngày sau chính là người kế thừa nghiệp cha, trở thành đệ nhất nhân Bắc Châu, cuối cùng ta vẫn sẽ chấp chưởng Phong Thiên. Về điểm này, Tuyết muội chắc là không thể không thừa nhận được!"
Mộ Dung Tuyết quảnh mặt đi chỗ khác, giữ im lặng, nhưng chỉ là biến tướng thừa nhận điểm ấy.
Thấy thế, Âu Dương Trường Thanh tiếp tục nói: "Còn uy chấn 5 châu, đợi ngày sau ta trở thành đệ nhất cao thủ Bắc Châu, ta sẽ cố gắng đạt được!"
Lúc này, Thượng Quan Khinh Yên mở miệng, mong đợi nói: "Vậy dưới một người thì sao? Mục tiêu của ngươi đã cao như vậy, thế mà lại muốn dưới một người, người kia là ai? Chẳng lẽ là lão yêu quái đệ nhất 5 châu, Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên sao? Mà cũng đúng, gần vạn năm qua, không ai có thể vượt được lão gia hảo kia, chỉ sợ qua cả mấy ngàn năm nữa cũng giống vậy!"
Âu Dương Trường Thanh khoát khoát tay, khinh thường nói: "Thượng Quan tiểu thư, ngươi quá coi thường tại hạ rồi. Tại hạ là Âu Dương Trường Thanh, nhất định sẽ là nam nhân khai thiên tích địa, Bất Bại Kiếm Tôn thì tính là gì, đợi Phong Thiên Kiếm Đạo của ta đại thành, cái lịch sử bất bại kia nhất định sẽ do ta sửa chữa, hừ hừ hừ..."
Âu Dương Trường Thanh lạnh lùng cười như điên, Mộ Dung Tuyết lại trầm mặt xuống, nhìn sang Thượng Quan Khinh Yên, âm thầm truyền âm nói: "Nhìn đi, đây chính là ta lý do ta không thích người này, quá mức cuồng vọng mà không thiết thực, chẳng khác gì mấy tên công tử ca loè loẹt. Còn chưa gặp Bất Bại Kiếm Tôn, đã nói muốn vượt qua người ta, thật sự là nói chuyện viển vông!"
Thượng Quan Khinh Yên mỉm cười gật đầu, nhưng vẫn hi vọng nhìn hắn, tiếp tục hỏi: "Bgươi còn không coi Bất Bại Kiếm Tôn ra gì, vậy người đứng trên cả ngươi sẽ là ai chứ?"
"Cái này không phải rất rõ ràng sao?" Âu Dương Trường Thanh nói, rồi ôm quyền đưa lên trời, vẻ mặt chân thành nói: "Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, bất luận ta về sau nghịch thiên như thế nào, ta vẫn luôn là con trai ngoan của mẹ, dưới một người, tất nhiên là gia phụ ta, Âu Dương Lăng Thiên! Còn trên vạn người, đợi ta đánh bại Bất Bại Kiếm Tôn, tất nhiên chính là trên vạn người, ha ha ha...:v"
Ách! Thượng Quan Khinh Yên trì trệ, lại được nhìn bộ dáng càn rỡ của hắn, nàng mới hiểu lời Mộ Dung Tuyết vừa nói, chỉ biết cười khổ: "Bây giờ ta biết bốn điểm ngươi nói là thế nào rồi. Nguyên lai trừ việc ngươi vẫn là nhi tử của lão cha ngươi, mấy điểm còn lại đều là nói suông!"
"Không phải nói suông, ta sớm muộn sẽ làm được!" Âu Dương Trường Thanh nghiêm mặt nói.
Mộ Dung Tuyết thở dài một hơi: "Đã như vậy...Chờ ngươi biến chúng thành sự thật rồi nói tiếp đi!"
"Yên Nhi muội muội, chúng ta vào trong phòng nói chuyện, đừng có để ý cái tên nhàm chán này!" Nói rồi, Mộ Dung Tuyết hất lên tay áo, kéo Thượng Quan Khinh Yên, vừa đi còn vừa nói: "Nghe hắn khoác lác, còn không bằng chúng ta tâm sự ngươi kia của ngươi còn hơn..."
Thượng Quan Khinh Yên nhún nhún vai, lộ ra vẻ lực bất tòng tâm, rồi đi với Mộ Dung Tuyết, Âu Dương Trường Thanh vội vã hô lên: "Tuyết muội, ta nhất định có thể làm được, muội phải tin tưởng ta!"
Tin tưởng em gái ngươi! Mộ Dung Tuyết oán thầm.
Đúng lúc này, một tiếng cười to vang vọng giữa trời: "Trường Thanh, ta tin ngươi!".
Ngay sau đó, một tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh quen thuộc vút đến, ngay lập tức bắt lấy cánh tay Âu Dương Trường Thanh, có vẻ hơi hưng phấn nói: "Trường Thanh, mấy năm không gặp, vậy mà ngươi đã là Dung Hồn bát trọng rồi, ba châu còn lại không có đệ tử được như ngươi vậy, ngươi quả nhiên tiền đồ rộng lớn, rất tốt, rất tốt, ha ha ha..."
Nhìn thấy người tới, Âu Dương Trường Thanh cũng hai mắt tỏa sáng, bái hạ: "Mộ Dung đại ca, đã lâu không gặp, tiểu đệ cũng rất nhớ huynh!"
C-K-Í-T..T...T! Mộ Dung Tuyết nghe đại ca đến, lập tức xoay người, nhìn sang Thượng Quan Khinh Yên lẩm bẩm nói: "Chẳng biết tại sao, đại ca lại rất thích hắn, còn hận không thể bán ta cho hắn!"
"Tuyết Nhi, ngươi nói gì đó?"
"Không có gì, ta nói là đại ca rốt cục trở về, xem ra đám người kia có manh mối rồi!" Mộ Dung Tuyết bật cười một tiếng, lần nữa mang Thượng Quan Khinh Yên quay trở lại.
Bghe vậy, Mộ Dung Liệt đang còn đầy mặt ý cười lại sầm mặt xuống, thở dài: "Aizz, đừng nhắc đến nữa, ba người kia quả thực cứ như U Linh vậy, chợt hiện lại chợt biến mất. Hải Vân tông tra gần nửa năm, lại chẳng tra chút gì. Chắc là bọn họ đã rời khu vực, chẳng còn chút manh mối gì, vi huynh đành phải trở về!"
"A, lại còn có người mà Liệt Dương Kiếm Thần không bắt được, bọn họ là ai vậy, sao lại lợi hại thế?" Thượng Quan Khinh Yên hiếu kỳ nói.
Âu Dương Trường Thanh cũng hơi nghi hoặc, khó hiểu nói: "Có Mộ Dung huynh trưởng, lại thêm Hải Vân tông, nếu bọn họ còn ở trong khu vực, chắc là vài hút thôi sẽ sẽ hiện hình, làm sao lại một chút tung tích cũng không có chứ? Thật sự là kỳ quái. Mộ Dung huynh, huynh thử miêu tả đặc thù của bọn họ cho ta nghe, ta triệu tập nhân mã ngũ tông Bắc Châu, giúp huynh kiểm tra một phép, dù lật ba tấc đất Bắc Châu cũng sẽ tìm cho huynh!"
"Ngàn vạn không thể, nếu làm như vậy, Bắc Châu nhất định đại loạn, bây giờ hành tung đám người Bất Bại Kiếm Tôn còn chưa xác định, lại bất chợt đi tạo thành cục diện hỗn loạn như thế, chẳng có chỗ tốt gì đối với chúng ta, có khả năng còn để bọn chúng có cơ hội trà trộn vào!"
"Đúng vậy, Tuyết Nhi nói rất có lý, chỉ là ba người khả nghi, không cần thiết phải vì bọn họ mà làm to chuyện. Dù sao, địch nhân chung của chúng ta vẫn là Bách Lý Ngự Thiên!" Mộ Dung Liệt gật đầu, nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Âu Dương Trường Thanh suy nghĩ một hồi, rồi cũng gật đầu.
Thượng Quan Khinh Yên suy nghĩ chốc lát, bèn hỏi: "Mộ Dung đại ca xác định bọn họ không phải người của Trung Châu? Vậy bọn họ sẽ là ai chứ?"
Mộ Dung Tuyết thở dài nói: "Nhắc đến việc này, người này là một nam nhân rất quỷ mị, chỉ trong một lúc, tạo thành thảm kịch mấy chục ngàn oan hồn Trung Châu, lại biến mất trong nháy mắt, thoát khỏi liên quan. Lần này đến Bắc Châu, càng mang theo người một cao thủ có thể cân sức ngang tài với gia huynh, thật không biết hắn lại muốn làm trò mèo gì. Mặc dù bây giờ chúng ta không xác định được xem hắn có phải là địch nhân hay không, nhưng chắc chắn là nhân vật cực kỳ nguy hiểm!"
"Cái gì, ngay cả Mộ Dung đại ca xuất thủ đều không có cách nào đối phó, vậy hắn đến cùng là ai?" Thượng Quan Khinh Yên giật mình hét lên.
"Ta cũng không biết hắn là ai, ta chỉ biết là hắn lưu lại một tục danh ở Trung Châu, Cổ Nhất Phàm!"
Cái gì? Thượng Quan Khinh Yên há miệng, gần như thốt lên, lại bị nàng cắn răng, nín tiếng trở về, chỉ là sắc mặt lại không ngăn được mà trầm xuống.
Sao lại là hắn! Người mà Mộ Dung đại ca cùng Tuyết tỷ muốn bắt, là hắn? Tại sao lại thành ra như vậy!
Âu Dương Trường Thanh suy nghĩ một hồi, lắc đầu thở dài: "Cái tên này không có gì đặc biệt, chưa từng nghe qua!"
"Đó là đương nhiên, làm chuyện xấu ai lại ngu đến mức đi dùng tên thật, gần như có thể chắc chắn đây là tên giả!" Mộ Dung Tuyết trợn mắ, bật cười nói.
Âu Dương Trường Thanh nhún nhún vai: "Thôi, hành tung đối phương đã bí ẩn như thế, danh hào cũng là giả, trong thời gian ngắn cũng không tra được, ta đi thăm dò cái của ta vậy, Mộ Dung đại ca, các ngươi muốn đi cùng ta hay không?"
"Ngươi muốn đi tra gì?" Mộ Dung Tuyết xùy cười: "Lăng Tông Chủ sẽ yên tâm để người lỗ mãng như ngươi đi điều tra nhân vật khả nghi gì sao? Đừng có để đả thảo kinh xà nha!"
Âu Dương Trường Thanh xẹp miệng nói: "Tuyết muội, ngươi chớ xem thường người, lần này Lăng Tông Chủ đích thân cắt cử ta đi điều tra. Nghe nói trong tông đột nhiên xuất hiện một thương đội, là Cổ Tiền gia trong tam đại thương Bắc Châu. Tông chủ cảm thấy tên quản sự thương đội là Tiền Phàm có phần kỳ quặc, cho nên muốn ta đi dò xét!"
"Cái gì, Tiền Phàm?" Nghe được cái tên này, Thượng Quan Khinh Yên quá sợ hãi thét lên, sắc mặt trắng cả lên, bởi vì nàng từng nghe Trác Phàm nói, hắn nói tên thật của hắn là Tiền Phàm. Tuy không biết là thật hay giả, nhưng nàng nghĩ đó là tám chín phần mười.
Em gái ngươi, còn dặn đi dặn lại giữ bí mật giúp ta, giờ thì tuyệt vời vl, lúc này mới bao lâu, lúc này Mộ Dung đại ca cùng Tuyết tỷ lại đã chỉ rõ chính là muốn tìm ngươi, vậy phải làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Khinh Yên lòng đầy sầu tư, vô cùng khẩn trương.