Tất cả mọi người nhìn về phía Thượng Quan Khinh Yên vừa hét lên, đều thấy cổ quái, Mộ Dung Tuyết mói hỏi: "Yên Nhi muội muội, ngươi làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
"Ây... Không không không, ta chỉ là nghĩ đến một chuyện khẩn yếu, cần các ngươi giúp đỡ, cho nên cứ do dự không biết nên nói ra không, quấy nhiễu mọi người rồi. Có thể là hiểu lầm thôi, đừng thấy lạ, ha ha ha..."
Thượng Quan Khinh Yên cười khan một tiếng, suy nghĩ một hồi, ánh mắt lập lòe.
Mộ Dung Liệt bật cười: "Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng ngươi cùng với tên Tiền quản sự có gì quen biết chứ!"
"Nào có, Mộ Dung đại ca nói giỡn, thương nhân Bắc Châu, sao ta có thể biết hắn? Âu Dương huynh vừa nhắc đến tên người này, tiểu muội lại nghĩ tới một chuyện phiền muộn, nên có hơi sợ hãi mà kêu lên, trùng hợp trùng hợp mà thôi, hắc hắc hắc..."
Thượng Quan Khinh Yên cực lực che giấu, mấy người Mộ Dung Liệt cũng không nghi ngờ gì, chỉ đạm mạc gật đầu, cười nói: "Ha ha ha... Yên Nhi muội muội, đều là người lớn cả rồi, ngươi vẫn là như trẻ con thế, không có tí ổn trọng nào, coi chừng không gả ra được!"
"Không gả ra được cũng không sao, cả đời này ta ở bên Tuyết tỷ, hì hì..." Thượng Quan Khinh Yên ôm lấy cánh tay Mộ Dung Tuyết, đùa cười nói.
Mộ Dung Tuyết cưng chiều sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cười nhẹ gật đầu. Mộ Dung Liệt cùng Âu Dương Trường Thanh nhìn hai tỷ muội như vậy, liếc nhìn nhau, chỉ biết nhún nhún vai.
Mộ Dung Liệt nói: "Như vậy, Yên Nhi muội muội, vậy ngươi có chuyện gì khẩn yếu cần vi huynh giúp đỡ, cứ tự nhiên mở miệng!"
"Ây...cái này..." Thượng Quan Khinh Yên băn khoăn do dự nửa ngày, cuối cùng rực rỡ cười nói: "Thực chuyện này cha ta không cho nói, chỉ là gần đây phụ thân vì thế mà ưu tư không ngừng, làm nữ nhi lại không thể giải ưu, thật sự là..."
Mộ Dung Liệt lập tức mặt nghiêm nói: "Cái gì, là chuyện của Thượng Quan huynh? Hắn là chủ nhà họ Thượng Quan mà cũng bất lực, nhất định là đại sự. Yên Nhi, ngươi nhanh nói cho ta biết, có lẽ vi huynh thật có thể giúp được!"
Thượng Quan Khinh Yên ra vẻ làm khó, thần bí nói: "Mộ Dung đại ca, ta nói với các ngươi, các ngươi tuyệt đối không đừng nói cho cha ta biết, là chỉ ta nói cho các ngươi biết thôi đó. Các ngươi cũng biết, cha ta sĩ diện lém..."
Thấy thế, Mộ bọn người Dung Liệt càng thêm chú ý, Âu Dương Trường Thanh cũng vội vàng thúc giục: "Đương nhiên đương nhiên, Yên Nhi muội muội mau nói đi, chúng ta nhất định giữ bí mật cho ngươi. Nói thật, ta còn sở thích nghe gia bí văn, bí mật các nơi, hắc hắc hắc..."
Thượng Quan Khinh Yên trợn mắt một cái, hung hăng lườm hắn, sau khi nhăn nhăn mũi ngọc tinh xảo, mới thở dài nói: "Aizz, thực không dám giấu giếm, Mộ Dung đại ca, tuy lần này chúng ta từ Trung Châu đoạt lại Trùng Thiên Kiếm, nhưng mà kiếm kia đã phế cmnr!"
Mộ Dung Liệt giật nảy cả mình: "Năm thanh kiếm thần5 châu chém sắt như chém bùn, bổ trời che đất, thiên hạ chí cường chi vật, người nào có bản sự như thế, có thể phế đi cả một thanh Thần Kiếm?"
"Mộ Dung đại ca hiểu lầm rồi, ý tiểu muội là, không phải là ngoại hình thần kiếm có tổn thương gì, chỉ là kiếm linh bị phong, khó phát mà huy uy lực của thần kiếm, giờ không khác gì một khối sắt vụn."
Thượng Quan Khinh Yên thở dài nói: "Đã một năm rồi, cha ta cùng ba vị cung phụng đang nghĩ cách giải ấn, lại không thấy có gì khởi sắc. Phong ấn thuật của đối phương mười phần quỷ dị lợi hại, hoàn toàn tìm không thấy chỗ đột phá. Cho nên ta muốn mời Mộ Dung đại ca xuất thủ, xem có thể giúp ta cha chút sức lực hay không?"
Mộ Dung Liệt ngưng trọng nhăn mày lại, nghe đến việc này, hắn cứng đờ người, qua một hồi lâu mới thở sâu một hơi, cuối cùng hét lớn: "Hồ đồ, Thượng Quan huynh thực sự quá hồ đồ, đại sự như thế, đâu có phải là chuyện của riêng Đông Châu, còn tận lực giấu chúng ta? Bất Bại Kiếm Tôn là nhân vật lợi hại như thế nào, nếu không có Trùng Thiên Kiếm tương trợ, sao mà cản nổi hắn? Cũng may là ngươi kịp thời nói với đại ca việc này, nếu không nhỡ lão quái kia vật đánh tới, cần thần kiếm ba châu hợp lực, các ngươi mới nói cho chúng ta biết Trùng Thiên Kiếm không thể dùng, chẳng phải là hỏng hết cả đại sự?"
"Trường Thanh, ngươi đi thông báo phụ thân ngươi, ngay lập tức đi tìm lão gìa Thượng Quan Phi Hùng kia, chúng ta cùng hợp lực phá ấn. Tuyết Nhi, chúng ta lập tức đến chỗ Thượng Quan Phi Hùng, xem tình hình phong ấn thế nào rồi. Aizz, lão già này, làm sao lại hồ đồ như vậy, vì chút thể diện, suýt nữa làm hỏng hết cả đại sự! Vứt mẹ cái mặt đi cho lành" Mộ Dung Liệt tức giận, hùng hùng hổ hổ nói. Ngay sau đó vội đi đến chỗ cao tầng Thượng Quan gia, Mộ Dung Tuyết cũng nghiêm mặt vội vàng đuổi theo.
Từ khi thần kiếm Tây Châu bị Đan Thanh Sinh đoạt đi, thứ có thể giúp bọn họ đối phó Bất Bại Kiếm Tôn kaf ba thanh kiếm còn lại thần. Nhưng nếu ba thanh kiếm thần lại thiếu mất một thanh nữa, chỉ sợ sẽ rất khó ngăn lại lão yêu quái kia.
Dù sao, lão quái vật kia trừ thực lực bản thân cường hãn, trong tay lại cũng còn có một thanh Thần binh trấn châu!
Âu Dương Trường Thanh ngơ ngác, sau đó chặn lại nói: "Mộ Dung đại ca, tông chủ còn muốn ta đi làm việc..."
"Chẳng phải chỉ là xác minh nhân vật khả nghi thôi sao, lúc nào mà chẳng được? bây giờ giải quyết phong ấn Trùng Thiên Kiếm mới là quan trọng nhất, nhanh đi thông báo cha ngươi!" Mộ Dung Liệt oán hận hét lớn, ngay sau đó lại nhấc chân xông thẳng tới chân trời, Âu Dương Trường Thanh vội vã gật đầu, vội vàng chạy trở về.
Tất cả mọi người vừa đi, chỉ còn lại có Thượng Quan Khinh Yên yên tĩnh đứng lặng lại nơi đây. Hai mắt châu đảo tới đảo lui, rồi Thượng Quan Khinh Yên cũng nhấc chân xuất phát. Có điều phương hướng nàng tiến lên lại khác mọi người.
Phụ thân, xin lỗi, nữ nhi không có cách nào, chỉ có thể lấy ngài làm bia đỡ đạn. Ta phải tranh thủ thời gian thông báo cho người kia, nếu không hắn sẽ bại lộ mất ><
Một phương diện khác, Trác Phàm từ khi rời đi hòn đảo nhỏ kia, vẫn toàn lực bay đi, một đường nghe ngóng, cuối cùng trên một hòn đảo nổi, tìm tới đoàn người mình cần tìm!
Đây là một khuôn viên nhỏ độc lập, hoàn cảnh thanh u, thỉnh thoảng từng trận gió biển thổi qua, làm cho người ta sảng khoái tinh thần!
Không có công phu để ý cảnh trí nhàn nhã, Trác Phàm vừa tiến vào khu nhà nhỏ này, liền đi thẳng cánh cửa lớn trước mắt, sau đó gõ vài cái, từ trong truyền ra một gióng nói cẩn thận chặt chẽ: "Ai vậy?"
Trác Phàm nhìn hai bên, thấy không có người, mới hạ giọng nói: "Là ta, Tiền quản sự của các ngươi đây!"
Kẹt kẹt! Cánh cửa bị đẩy ra, lộ ra một khe hở đủ cho một người ra vào, một cái đầu trâu mặt ngựa dò ra, thấy thật sự là Trác Phàm, mới vui vẻ mở hoàn toàn cánh cửa ra, cung nghênh lão đại trở về.
Không nhiều lời, Trác Phàm vội vã đi vào, sau đó đùng một tiếng đóng cửa lại, tỉ mỉ dò xét gian phòng này, còn có tất cả mọi người, không thiếu một ai.
"Thế nào, không có xảy ra chuyện gì chứ?"
"Chúng ta cũng không có gì, ngươi bị Lăng Vân Thiên gọi đến hỏi, không biết lộ ra gì không!" Bách Lý Ngự Vũ duỗi người một cái, cười nói.
Nghe vậy, Trác Phàm trầm mặt xuống, im lặng không nói.
Bách Lý Ngự Vũ kỳ sững sờ, ngay sau đó bật cười: "Thế nào, còn thật lòi cái đuôi ra sao! Thấy ngươi bình thường khôn khéo, lão tổ tông nhà ta đều có thể bị ngươi lừa gạt đến sửng sốt, còn uỷ nhiệm ta nghe lệnh ngươi, bây giờ làm sao, ứng phó Lăng Vân Thiên đều không được?"
"Aizz, ta với lão thất phu Bách Lý Ngự Thiên không có xung đột gì trực tiếp, đương nhiên dễ ứng phó. Nhưng Lăng Vân Thiên lại đang lúc rất cẩn thận chặt chẽ, thời điểm lòng nghi ngờ nặng nhất, hơi chút sơ sẩy, có thể bị hắn chú ý, ta có thế làm thế nào?"
"Ha ha, ngươi gọi ai là lão thất phu đây, nói thêm câu nữa thử?"
Nhìn Bách Lý Ngự Vũ một bộ hung thần ác sát, Trác Phàm nhún nhún vai: "Ách, coi như ta không nói!" Sau đó nhướn mày, nhìn về phía tất cả mọi người, nghiêm túc nói: "Các ngươi thì sao, đi tới nơi này nửa ngày, hỏi thăm ra được gì không?"
Một gã hộ vệ cúi người hành lễ nói: "Khởi bẩm tiên sinh, chúng ta nói chuyện phiếm đệ tử Hải Minh Tông, thăm dò rõ ràng cảnh vật chung quanh. Khu vực Hải Minh Tông đại thể có ba Phù Đảo. Phân biệt là, Thượng Thiên đảo, Trung Thiên đảo cùng Hạ Thiên đảo, tầng cao nhất là Thượng Thiên đảo, chủ yếu đều là chỗ cao tầng trong tông, còn có cao thủ ba châu tới Bắc Châu, cũng đều đặt chân ở nơi đó, tiên sinh hẳn là đã gặp qua!"
Trác Phàm gật đầu. Người kia tiếp tục nói "Mà Trung Thiên đảo chủ yếu là chỗ ở của đệ tử tông môn, một số chấp sự phổ thông cũng ở đó. Đệ tử từ ba châu đến đây trợ giúp, đại thể cũng đều ở đây!"
"Còn Hạ Thiên đảo, chính là chỗ chúng ta hiện nay. Đại thể chiêu đãi một số khách nhân đặt chân bình thường, còn có một số đệ tử ngoại môn ở lại đây tu luyện."
Trác Phàm hỏi: "Chỉ có những thứ này à, còn có gì khác hay không?"
Người kia còn chưa đáp lời, Bách Lý Ngự Vũ đã hét lớn: "Đương nhiên là có!"
Chỉ là sắc mặt nàng lại ngưng trọng dị thường: "Hải Minh Tông, thực chất là một cái lồng giam lớn, chỉ cần tiến vào nơi này, chúng ta muốn chạy là tuyệt đối không được, . . . kể cả ta!"
Trác Phàm quá sợ hãi: "Sao lại thế?"
Hắn biết rõ, Bách Lý Ngự Vũ với tư cách là Cửu Kiếm Vương, là phải cao ngạo như thế nào, lúc trước đơn thương độc mã xông vào Hải Dương Tông, sát phạt lăng lệ, không ai có thể ngăn cản. Cho dù đối mặt Liệt Dương Kiếm Thần, vẫn có thể tiến thối có độ, không sợ hãi chút nào.
Nhưng bây giờ, nàng đối mặt Hải Minh Tông, lại còn nói ngay cả mình đều khó mà thoát thân, càng khiến Trác Phàm thêm trầm lòng xuống, lòng đầy bất an.
Lúc này, Bách Lý Ngự Vũ trầm mặc không nói, chỉ là than nhẹ một tiếng, người kia mới trịnh trọng nói: "Khởi bẩm tiên sinh, Hải Minh Tông còn đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng!"
"Lãnh Vũ Kiếm Vương nói không sai, Hải Minh Tông có một kết giới mạnh nhất thiên hạ 5 châu. Với thực lực của Cửu Kiếm Vương cũng khó có thể phá vỡ kết giới này. Cho nên nếu chúng ta thật sự bại lộ ở đây, kết cục gần như sẽ là toàn diệt!"