Trong mắt Trác Phàm chớp động lên mê vẻ nghi hoặc: "Kết giới mạnh nhất 5 châu... đến cả Cửu Kiếm Vương cũng khó mà tuỳ tiện phá giải?"
Nhìn tất cả mọi người nơi này, thấy bọn họ đều gật đầu, Trác Phàm càng thấy hồ nghi: "Luận thực lực, Trung Châu mạnh nhất; luận nhân tài, Trung Châu nhân tài đông đúc, trận pháp đại sư tầng tầng lớp lớp. Trúng châu đều không thể bố trí kết giới mạnh nhất, Bắc Châu đất tuyết, bần nhưỡng, lại sẽ tồn tại?"
"Đương nhiên, bởi vì bọn họ có Phong Thiên Thần Kiếm!" Bách Lý Ngự Vũ nói.
Trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, lẩm bẩm nói: "Có ý gì, ngươi nói là... kết giới mạnh nhất có quan hệ với Phong Thiên Thần Kiếm?"
"Không sai, tiên sinh, đúng là như thế!" Người kia khom người đáp, rồi tiếp tục nói: "Theo những gì chúng ta dò xét được, kết giới Hải Minh Tông đều là mượn Phong Thiên Thần Kiếm chi lực mà bày bố ra. Uy lực của 5 thanh thần kiếm mạnh cỡ nào, không có người được chứng kiến, bởi vì không ai có thể phát huy ra uy lực chân chính của thần kiếm. Hải Minh Tông mượn trận pháp chi lực, mới làm cho tất cả mọi người nhìn sự cường hãn của thần kiếm."
"Theo đệ tử trong tông nói, trước khi Phong Thiên Kiếm được sử dụng, nó được cất giữ trong đại điện Phong Thiên các, là nơi đỉnh cao nhất ở Thượng Thiên đảo, thông qua đủ loại trận thức, truyền lực lượng từ Phong Thiên Kiếm vào hộ tông đại trận, bởi vậy cấu thành trận thức kết giới vững như tường đồng vách sắt như này, Tiên sinh, người xem..."
Nói tới đây, người kia đẩy ra một cánh cửa sổ, chỉ vùng biển trước mặt, sâu xa nói: "Chỗ dưới đáy sâu của đại hải này có Hải Yêu ẩn hiện, thực lực kinh người, cho dù đệ nhất cao thủ Bắc Châu, Âu Dương Lăng Thiên cũng không thể giao thủ với nó một hiệp. Nó mạnh đến kinh hồn, uy lực vô biên, trong khoảnh khắc có thể chôn vùi mấy trăm Quy Nguyên cảnh xuống đáy biển. Nhưng dù vậy, nó vẫn khó có thể rung chuyển kết giới tông môn một phân một hào, chỉ bởi vì nơi này có Phong Thiên Kiếm thủ hộ, có thể thấy được lực lượng trong thanh kiếm này kinh dị bực nào!"
Lúc này, Bách Lý Ngự Vũ lắc đầu than nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, sau khi nghe nói chuyện này, ta cũng đã vụng trộm đi xem kỹ kết giới kia. Quả nhiên, ta đưa nguyên lực vào, lại chẳng thể thẩm thấu nổi một phân một hào. Chắc hẳn cho dù ta toàn lực nhất kích, cũng khó có thể chấn động mảy may!"
Nhìn biển lớn mênh mông nơi xa, Trác Phàm suy nghĩ một hồi rồi nói: "Theo như các ngươi nói, kết giới này còn cách biệt giữa Hải Yêu và Hải Minh Tông. Nếu ta muốn từ nơi này tiến về chỗ sâu đại hải, tìm Hải Yêu, thì nhất định phải phá kết giới này mới đuộc?"
"Tuy là như thế, thế nhưng mà..." Một gã hộ vệ nhướn mày, đầy sầu tư nói: "Kết giới mạnh như thế, đừng nói là chúng ta, sợ là Bách Lý Ngự Thiên cũng khó có khả năng..."
Khụ khụ khụ! Nhưng mà hắn chưa nói xong, từng tiếng ho nhẹ chợt vang lên, quay đầu nhìn, liền phải đối diện ánh mắt băng lãnh của Bách Lý Ngự Vũ.
Nói gì thì nói, đừng cứ mãi mang lão tổ tông ra so sánh, đây là bất kính với ông ấy!
Người kia liền co rụt đầu lại, triệt để không dám lên tiếng nữa...
Trác Phàm thản nhiên cười, trong mắt lóe lên tinh mang, chầm chậm nói: "Đã như vậy, xem ra chúng ta chỉ có thể trộm ra Phong Thiên Kiếm, hủy kết giới này!"
"Cái gì, trộm Phong Thiên Kiếm?" Mọi người giật mình, một người hoảng hốt nói: "Phong Thiên Kiếm mất, Hải Minh Tông sẽ lập tức phát giác được, toàn tông nhân mã xuất động, truy bắt chúng ta, chúng ta chắp cánh khó thoát!"
Trác Phàm khinh thường bĩu môi: "Đuổi bắt thì đuổi bắt ta, không phải là các ngươi, các ngươi sợ cái gì? Tóm lại, cầm được Phong Thiên Kiếm, ta sẽ lập tức vụt quat biển, đi tìm Hải Yêu, bọn họ có gan truy đuổi thì cùng ta đi gặp con Hải Yêu kia. Còn các ngươi, thừa dịp loạn mà đào tẩu, lần này nhiệm vụ của các ngươi coi như được hoàn thành!"
"Tiên sinh, vô luận Hải Yêu hay là Hải Minh Tông vây bắt, đều vô cùng nguy hiểm, chẳng mấy ai mà sống nổi, ngài..."
Trác Phàm khoát tay chặn lại, không cho mọi người la hét, trong mắt lóe lên một tia lãnh mang, bình tĩnh nói: "Quyết định như vậy đi, phục tùng mệnh lệnh!"
"Ây... vâng!" Tuy có hơi do dự, nhưng mọi người nhìn nhau, thấy Trác Phàm kiên định như vậy, cũng chỉ có thể gật đầu, thở dài!
Cộc cộc cộc... Bỗng nhiên, từng tiếng đập cửa gấp rút vang lên, mọi người liền trở nên khẩn trương.
Sao lại có người đến, chỉ là một thương đội nhỏ mà thôi, người của Hải Minh Tông hẳn là sẽ không ân cần như vậy mới đúng, hay là... Chúng ta đã bại lộ, bọn họ có hoài nghi?
Tất cả mọi người khẩn trương, trên đầu chảy ra mồ hôi tinh mịn, Trác Phàm trầm ngâm một hồi, rồi hét lớn: "Ai?"
"Là ta, mở cửa nhanh!" Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Trác Phàm trợn mắt một cái, chỉ biết thở dài: "Nha đầu này, làm sao đến tận được đây vậy?"
Nói rồi, Trác Phàm chậm chậm đi lên trước, mở cửa ra. Thượng Quan Khinh Yên liền hùng hùng hổ hổ hô xông tới, nhìn thấy thật sự là Trác Phàm, liền vui vẻ nói: "Quả nhiên là ngươi, ta không đoán sai, ngươi còn thật dùng cái tên Tiền Phàm!"
"Ha ha ha, đúng vậy, sao ngươi lại tìm đến đây?" Trác Phàm đầy đắng chát nói.
Bọn người nhìn thấy hai người có vẻ quen biết, mới dám thả lỏng, xem ra là bạn không phải địch. Bách Lý Ngự Vũ còn cười nhạo, châm chọc nói: "Họ Tiền kia, ngươi thật đúng là phong lưu khắp nơi, chỗ nào cũng có thể chạm mặt người tình, thật phục ngươi mà!"
Thượng Quan Khinh Yên nghe vậy liền nhìn ra sau, thấy Bách Lý Ngự Vũ, sững sờ hỏi: "Nàng là ai?"
Trác Phàm trợn trắng mắt, thuận miệng nói: "Lão mụ tử trong Thương đội ấy mà, chuyện làm mấy chuyện may may vá vá hoặc trông trẻ thôi!"
Bách Lý Ngự Vũ nghe vậy, sắc mặt liền hiện lên vẻ giận dữ, giơ cao quyền đầu, oán hận gầm lên: "Ngươi mới là lão mụ tử, còn dám làm xấu danh lão nương, cẩn thận ta đánh ngươi!"
Thượng Quan Khinh Yên mang ánh mắt hồ nghi nhìn hai người, nhưng nàng không thể tò mò nhiều, bởi chuyện quá khẩn cấp, có thể vội vàng nói: "Cổ tiên sinh, ngươi có phiền toái rồi, hình như Lăng Tông Chủ có nghi ngờ ngươi, bây giờ đang phái đệ tử đệ nhất Bắc Châu, Âu Dương Trường Thanh đến tra hỏi ngươi, ngươi phải coi chừng!"
Cái gì, nhanh như vậy? Trác Phàm trầm mặt xuống. Hắn là biết biểu hiện lúc trước của mình có khả năng lộ ra sơ hở cho lão đầu kia, nhưng vạn vạn không ngờ, lão gia hỏa này nhìn bề ngoài ôn tồn lễ độ, lại nhanh chóng quyết đoán như thế.
Xem ra, trước lần thẩm tra cuối cùng, bọn họ cũng phải tăng thêm tốc độ rồi!
Thượng Quan Khinh Yên lại oán trách nhắc nhở: "Còn nữa, làm sao ngươi còn chọc tới Nam Châu Mộ Dung Liệt vậy? Mộ Dung tỷ tỷ cùng Mộ Dung đại ca cũng đang tìm ngươi, may mà khi đó ngươi phong ấn kiếm linh Trùng Thiên Kiếm rồi, ta nói với bọn họ, bọn họ mới lập tức đi giúp cha ta phá ấn, nếu không bọn họ cũng sẽ tới đây, bọn họ mà đến, lại thêm cả Âu Dương Trường Thanh, ngươi sẽ lộ mất!"
Trác Phàm chấn động, một trái tim gấp gáp lên, sau lưng đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Không chỉ là Lăng Tông Chủ muốn tra rõ về hắn, đến cả Mộ Dung Liệt cũng muốn đến?
Nguy hiểm thật!
Huynh muội bọn họ từng gặp hắn một lần, nếu mà đến đây, hắn đâu còn có thời gian hành động, ngay lập tức sẽ bị bại lộ, bị bắt lại. Trước đó hắn còn muốn làm một thương đội phổ thông để thâm nhập vào tông môn, cần phải ẩn tàng một đoạn thời gian, đợi thăm dò cho rõ ràng, mưới lên được kế sách hành động vẹn toàn. Nhưng bây giờ xem ra là không thể nào, nguy cơ khắp nơi như này. Ở lại đây thêm một khắc, thì thêm một phần nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm trịnh trọng khom người cúi đầu trươc Thượng Quan Khinh Yên, đầy chân thành tha thiết nói: "Lần này đa tạ Thượng Quan cô nương xuất thủ tương trợ, nếu không tại hạ chỉ sợ đã đánh mất đại thế, ân này đức này, tại hạ ghi khắc trong tâm!"
"Aizz, ghi khắc gì chứ, đều là vì tiểu tam tử..." Thượng Quan Khinh Yên ngượng ngùng cúi thấp đầu, khóe miệng nở nụ cười thung thướng :3, rồi rất nhanh, nàng lại nhìn thẳng lên Trác Phàm, cười nói: "Nếu Cổ tiên sinh nói muốn ghi nhớ ân đức ta, vậy ngươi có thể nói rõ tên thật của ngươi hay không? Nếu không, ngươi là ai, ta cũng không biết, sao có thể biết ngươi có thật lkongf không?"
Trác Phàm há to miệng, nhưng rồi khi thấy ánh mắt đầy hy vọng của nàng, hắn bật cười một tiếng, gật đầu nói: "Được rồi, thật ra ta họ Trác, Tây Châu, Trác Phàm!"
"Trác Phàm..." Thượng Quan Khinh Yên cười nhẹ nói: "Ta nhớ kỹ rồi, tuyệt đối đừng có giả nữa, nếu không ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Yên tâm đi, thật không thể thật hơn, chỉ là, về cái tên này, ngươi vẫn đừng nhắc đến trước mặt người ngoài, dù sao ta là người đã chết rồi!"
"Có ý gì?"
"Về sau ngươi sẽ biết!" Trác Phàm thản nhiên cười đáp, "Đúng rồi, ngươi nói là đi giải phong ấn của Trùng Thiên Kiếm chỉ có Mộ Dung Liệt à, người khác thì sao?"
Thượng Quan Khinh Yên nhíu mày lại nghĩ một lát, rồi sáng dạ nói: "Đúng rồi, Mộ Dung đại ca trước khi đi còn kêu Âu Dương Trường Thanh thông báo phụ thân hắn, Âu Dương Lăng Thiên, cùng đến giải ấn!"
"Chuyện này thì hợp lý, đại chiến sắp đến, tất nhiên càng nhiều người giải ấn càng tốt, càng nhanh càng tốt!" Trác Phàm gật đầu, trong đầu đang tính toán hành động tiếp theo.
Thượng Quan Khinh Yên suy nghĩ một lát, lại nói: "Trác Phàm, ta còn có một việc muốn hỏi ngươi, lúc trước ngươi trả cho chúng ta Thượng Quan gia Trùng Thiên Kiếm, là cố ý phong ấn sao?"
"Há, không phải, lúc hàng phục Trùng Thiên Kiếm, ta phong ấn nó, lúc đến trả kiếm lại vội vàng quá nên quên mở ra!" Trác Phàm lắc đầu, "Ngươi cũng biết, khi đó tiểu tam tử đang toang cỡ nào, ta nào có thể nhớ loại chuyện vặt vãnh này..."
Trác Phàm đang khoan thai giải thích tất cả, Thượng Quan Khinh Yên liền vui vẻ nói: "Ta biết mà, ngươi không phải cố ý gạt chúng ta!" Còn nhảy bật lên, hôn một cái lên mặt Trác Phàm.
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng này, tất cả đều ngây người, cho dù là bản thân Trác Phàm, cũng trợn mắt kinh ngạc, sững sờ chết chân tại chỗ, thật lâu chưa tỉnh hồn lại...