Không gian dường như ngưng kết, thậm chí ngay cả không khí đều không lưu thông, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn tình cảnh này, tất cả đều cả kinh ngạc trợn mắt hốc mồm, Trác Phàm cũng không nhúc nhích nổi.
Cảm thụ từng ánh mắt mập mờ bốn phía, còn có không khí hơi có vẻ xấu hổ, Thượng Quan Khinh Yên mới dường như nhận ra việc làm xúc động vừa rồi, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng, hai gò má như rướn ra máu, không nói gì, chỉ có thể quay người cắm đầu chạy.
Xấu hổ vl hic ><...
Trác Phàm giật mình một hồi lâu, mới hít sâu vào một hơi, lại thở mạnh ra, mới làm cho mình bình tĩnh trở lại, ngay sau đó cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn đi đến chỗ cửa chính, nhẹ nhàng khép lại, quay đầu nhìn về phía mọi người, thản nhiên nói: "Những lời vừa rồi của Thượng Quan tiểu thư, các ngươi cũng nghe được rồi chứ!"
Mọi người liếc nhìn nhau, đều ngây ngô bật cười, "Ây... Nghe rồi nghe rồi, ha ha ha..." Mấy tên hộ vệ còn khom người cúi đầu nói: "Trước kia không biết tên họ tiên sinh, không biết xưng hô như thế nào, bây giờ mới biết, thì ra là Trác tiên sinh, thất kính thất kính!"
Bách Lý Ngự Vũ bật cười, khinh thường nói: "Nhưng mà... cái tên Trác Phàm này, phải chăng cũng là giả thì sao?"
Trác Phàm lạnh giọng nói: "Ta không phải phải muốn các ngươi nghe những thứ này, ta nói là, vừa Thượng Quan cô nương nói có ba điểm quan trọng. Một là Lăng Vân Thiên cùng huynh muội Mộ Dung gia cũng hoài nghi chúng ta; hai là bây giờ bọn họ đi bận việc khác, chính là đang phá giải phong ấn Trùng Thiên Kiếm; ba là lần này phá mở phong ấn, đệ nhất cao thủ Bắc Châu, Âu Dương Lăng Thiên Đô cũng dính tay vào, các ngươi có gì muốn nói không?"
Nhìn nhau, tất cả mọi người lắc đầu, sau đó trịnh trọng đồng thanh nói: "Kính xin tiên sinh phân phó!"
Trác Phàm gật đầu nói: "Từ ba điểm này, chúng ta có thể thấy rõ tình thế. Thứ nhất, thời gian cho chúng ta vô cùng cấp bách, nguy cơ trùng trùng. Cả Hải Minh Tông cùng huynh muội Mộ Dung gia, phàm là bị bất kỳ bên nào phát hiện, chúng ta đều khó thoát tai kiếp! Thứ hai, kỳ ngộ của chúng ta cũng đồng thời tới rồi. bây giờ xảy ra chuyện phong ấn Trùng Thiên Kiếm, có lẽ tất cả cao thủ nơi này đều đang bận rộn liên thủ phá ấn, như vậy Phong Thiên Kiếm..."
"Không người trông coi?" Một gã hộ vệ mắt sáng lên nói ngay: "Tiên sinh có ý là, thừa dịp này, trộm Phong Thiên Kiếm, sau đó trực tiếp phá vỡ kết giới rồi lao ra? Thế nhưng... Thời gian có phải quá sát nhau rồi hay không?"
"Phải lấy nhanh đánh nhanh, chúng ta không có nhiều thời gian!" Trác Phàm vung tay lên, nghiêm túc nói: "Nếu như chờ bọn họ mở ra phong ấn Trùng Thiên Kiếm, tập trung về phía chúng ta, chúng ta sẽ rơi vào bị động, sẽ chẳng còn chút cơ hội nào cả! Cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất loạn, so với như thế, còn không bằng bây giờ chúng ta bắt đầu hành động. Ngự Vũ, ngươi đi cướp kiếm!"
Bách Lý Ngự Vũ giật mình nói: "Ngươi kêu ta đi, ngươi không sợ ta cầm kiếm chạy mất à?"
"Chỉ cần cầm được kiếm, ngươi thích chạy đi đâu thì chạy!" Trác Phàm thản nhiên nói: "Dù sao thứ ta muốn không phải Phong Thiên Kiếm, chỉ cần kết giới mở ra, ta có thể đến Bắc Hải là được. Ngươi muốn thì phải cầm thần kiếm cho dẫn truy binh rời đi ta, ta cầu còn không được! Huống hồ, nơi này cũng chỉ có ngươi thực lực Kiếm Vương, xác xuất cướp kiếm thành công mới lớn nhất!"
Bách Lý Ngự Vũ cười nhẹ gật đầu: "Đúng là trao đổi không tệ, ta đồng ý!"
Trác Phàm lại nặng nề nói: "Còn nữa, tất cả mọi người chuẩn bị tốt việc chạy trốn, một khi Ngự Vũ thành công cướp kiếm, phá vỡ kết giới chạy ra, các ngươi cũng vắt chân lên cổ chạy cho ta, còn ai có thể chạy được, thì phải do các ngươi rồi!"
Dù sao một khi gây nên đại loạn, Bách Lý Ngự Vũ chạy trốn thì không thành vấn đề, nhưng người còn lại thì rất có thể sẽ phải làm dê thế tội!
Có điều, chắc cũng không sao, những người này đều là tử sĩ mà Hải Xuyên thương hội bồi dưỡng, chỉ cần thương hội có thể Đông Sơn tái khởi là được, bọn họ từ lâu đã không để ý sinh tử, nên cũng không có sầu lo lớn như vậy.
Mọi người ôm quyền, trong mắt đều là vẻ kiên định: "Cẩn tuân tiên sinh phân phó, nhưng mà tiên sinh à, khi nào chúng ta cần hành động?"
"Càng nhanh càng tốt, tối nay hành động!" Trác Phàm dõng dạc quát.
Mọi người cũng đều mạnh mẽ gật đầu, chuẩn bị tâm lý thật tốt!
Phanh phanh phanh! Đúng vào lúc này, một tiếng gõ cửa to khoẻ vang lên, hoàn toàn khác khi Thượng Quan Khinh Yên đến.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lòng dạ biết rõ. Xem ra là Âu Dương Trường Thanh đến dò xét chúng ta! Trác Phàm mỉm cười, cất cao giọng nói: "Ai vậy?"
"Tại hạ đệ tử Hải Minh Tông, Âu Dương Trường Thanh, biết được chư vị và Tiền quản sự một đường vận chuyển vật tư đến bản tông, đường đi mệt nhọc, đặc biệt đến thăm, không biết có tiện hay không?"
Nghe có vẻ người ăn nói lễ độ, từ trong giọng nói, còn có thể nghe đến nồng đậm cảm giác ưu việt. Bách Lý Ngự Vũ bĩu môi, hạ giọng nói: "Một tên công tử ca!"
Trác Phàm Bật cười lắc đầu, đi ra mở cửa, liền thấy Âu Dương Trường Thanh đang chỉnh lý dung mạo, liền sững sờ, cười to nói: "Ha ha ha... Âu Dương công tử, kính đã lâu kính đã lâu. Chúng ta chỉ là thương nhân nho nhỏ, thế mà làm phiền Âu Dương công tử đích thân đến thăm hỏi, không dám nhận không dám nhận!"
"Kính đã lâu kính đã lâu... Làm sao, ngươi biết ta sao?" Âu Dương Trường Thanh sáng mắt lên, cũng cười nói: "Mà cũng đúng, cha ta là đệ nhất cao thủ Bắc Châu, Âu Dương Lăng Thiên. Ta là đệ tử đệ nhất Bắc Châu, Âu Dương Trường Thanh. Danh tiếng xuất sắc, không ai không biết, không người không hay, các ngươi nghe qua đại danh của ta cũng là chuyện đương nhiên, bây giờ thấy bổn công tử đích thân đến thăm hỏi các vị, nhất định rất cảm thấy vinh hạnh, hắc hắc hắc..."
Ách! Trác Phàm trì trệ, rồi quay đầu nhìn Bách Lý Ngự Vũ đúng lúc đang cười khẩy, hắn chỉ biết cười khổ gật đầu. Xem ra vị nhi tử của đệ nhất nhân Bắc Châu này quả nhiên là công tử ca, lại còn tự thấy mình rất ưu việt nữa chứ!
"Ha ha ha... Đương nhiên, Âu Dương công tử có thể đại giá quang lâm, thật đúng là rồng đến nhà tôm, chúng ta vô cùng tự cmn hào!"
"Khách khí rồi, tuy nó đều là sự thật, ha ha ha..." Âu Dương Trường Thanh cười lớn một tiếng, rồi ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào, nhìn mọi người bốn phía nói: "Các vị đều là thành viên thương đội, không có vàng thau lẫn lộn chứ?"
Trác Phàm bật cười một tiếng, biết hắn đang thử thăm dò, nhưng cũng biết hắn không xác định, nên không sợ, chỉ cười nhạt: "Đâu có đâu có, Âu Dương công tử thật biết nói đùa, ha ha ha..."
Âu Dương Trường Thanh nhìn thẳng vào hai mắt Trác Phàm, thấy hắn bình tĩnh tự nhiên, không khiếp đảm chút nào, nên càng bạo tay thăm dò, thậm chí còn có phần khiêu khích: "A, vị này chắc hẳn là phu nhân đúng không, à mà không phải còn có một đứa bé nữa à, chẳng lẽ không phải thân sinh, nhặt được trên đường? Ha ha ha..."
Hắn vừa nói vậy, tất cả mọi người đều biến sắc, tập trung nhìn về phía Trác Phàm.
Tuy lời khiêu khích nhìn như đơn giản, lại chính đánh vào cơ sở nhân tâm, nếu là cha mẹ ruột nghe vậy, tất nhiên sẽ rất tức giận. Cho dù là người a dua dễ dại, sắc mặt cũng có thời điểm biến đổi mạnh. Nhưng nếu có kỳ quặc, người trong cuộc có thể sẽ vì che dấu bản thân, mà cố ý tỏ ra bình tĩnh, mà bình tĩnh và tức giận lại phải có mức độ nhất định, nếu nắm chắc không tốt, thì ngay lập tức sẽ lộ ra sơ hở.
Quá phẫn nộ thì không thể, bởi vì dù sao ngươi chỉ là người của một thương đội, sao dám tùy tiện đắc tội một người đệ tử có thân phận lớn như Âu Dương Trường Thanh? Nhưng quá bình tĩnh thì cũng không thể, nếu không sẽ chứng minh tất cả mọi thứ trên người ngươi đều là ngụy trang, càng thêm khả nghi.
Trong khi Âu Dương Trường Thanh nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt tất cả mọi người, muốn tra ra một số manh mối, thì đột nhiên, một tiếng quát mắng đầy phẫn nộ từ trong phòng truyền ra: "Thằng nhãi con, ngươi mới không phải thân sinh, chạy đến nhà người ta còn khua môi múa mép. Ngươi còn dám nói bậy, ta đập chết cđmm!" Ngay sau đó, Tước nhi xông ra khỏi phòng, trợn mắt to lên.
Thời khắc mấu chốt, bị Tước nhi một trận chửi mắng, Âu Dương Trường Thanh đỏ bừng mặt không chịu được, nhưng đây chỉ là một đứa trẻ, hắn chỉ có thể cười gượng: "Ha ha, đứa nhỏ này sao tùy tiện mắng chửi người vậy, gia giáo đâu rồi?"
Trác Phàm cũng gượng cười bồi tội: "Ách, ngài đừng nóng giận, nàng bị ta làm hư, ngài tuyệt đối đừng để ý, ha ha..." Ngay sau đó còn trợn mắt giận dữ nhìn Tước nhi, quát lên: "Ai cho ngươi chạy ra đây nói vớ nói vẩn, còn không mau quay vào phòng?"
Tước nhi giận hừ một tiếng, lại tiến vào trong phòng, trước khi đi, Bách Lý Ngự Vũ còn vụng trộm dựng thẳng lên ngón tay cái cho nàng.
Âu Dương Trường Thanh hít một hơi, lòng đầy phiền muộn, hắn đến tra những người này, còn chưa nói được hai câu, đã bị một đứa bé cho mắng cho ngu cả đầu.
Chẳng lẽ... Đứa nhỏ này mới là nhân vật khả nghi? Nên chạy ra cố ý làm rối?
Không thể nào, tiểu hài tử thì biết cái quái gì?
Âu Dương Trường Thanh hoàn toàn không để trong lòng, qua một trận ồn ào, cũng từ bỏ dây dưa vấn đề phu phụ hai người Trác Phàm, lại chuẩn bị tìm hiểu từ hướng khác.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, một tiếng gầm thét quen thuộc lại truyền đến từ ngoài phòng: "Âu Dương Trường Thanh, ngươi đi ra đây cho ta, hôm qua tỷ thí vẫn chưa xong đâu!"
A, giọng nói này rất quen thuộc nha, là ai vậy? Trác Phàm nghi hoặc nghĩ
Âu Dương Trường Thanh lại trợn mắt một cái, kéo lấy thân thể lười nhác đi ra ngoài: "Viêm Ma, tốt xấu gì ngươi cũng là nhân vật tai to mặt lớn trong thế hệ trẻ tuổi Tây Châu, hôm qua bổn công tử giáo huấn ngươi, còn chưa đủ à, ngươi thế mà còn dám mặt dày mày dạn tìm tới cửa?"
Giọng nói kia lại gầm lên, nộ khí trùng thiên: "Bớt nói nhảm, chỉ đánh với ta một trận mà thôi, đã dám xưng đệ nhất nhân 5 châu, đã vững vàng giẫm cả Tây Châu dưới chân, ngươi thật không biết xấu hổ!"
Trác Phàm giật mình, thì thào nghĩ, Viêm Ma... Bọn họ cũng tới? Hỏng bét rồi, bọn họ biết ta mà, không thể để bọn họ trông thấy ta được!
Nghĩ tới đây, Trác Phàm ngưng trọng nhìn về phía người khác, chỉ chỉ mặt mình, lại chỉ chỉ bên ngoài, hơi lắc đầu.
Mọi người lại chỉ nhún nhún vai, không biết nên làm như thế nào cho phải!
Cách đó không xa, Âu Dương Trường Thanh hiển nhiên không chú ý tới biểu hiện khác thường lúc này của Trác Phàm, còn đang bận dấu khẩu với Viêm Ma bên ngoài: "Cái gì, bây giờ ngươi nói ta đánh bại ngươi, không phải là đánh bại Tây Châu? Hôm qua ta hỏi ngươi có thể đại biểu Tây Châu ứng chiến hay không, ngươi liền vênh váo tự đắc khoe, ngươi chính là người mạnh nhất Tây Châu, ngươi bại rồi, bây giờ ngươi mới nói ngươi không thể đại biểu Tây Châu?"
"Hừ, vậy thì có sao!" Viêm bĩu môi, Ma không chút phật lòng: "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Nhân sinh có thể đối chiến một trận oanh oanh liệt liệt, có thể ngộ nhưng không thể cầu. Đã ta gặp được, sao lại tuỳ tiện buông tha? Dù sao sớm muộn ta biết ta sẽ là đệ nhất Tây Châu là đủ rồi. Ai mà ngờ, ngươi đường đường nhi tử đệ nhất nhân Bắc Châu, thế mà thắng một trận, đã dám danh xưng đánh thắng Tây Châu, quả thực vô sỉ cùng cực!"
"Em gái ngươi, ngươi mới vô sỉ, khoác lác gạt ta!" Âu Dương Trường Thanh không còn gì để nói...