Ông! Diệp Lân cùng Âu Dương Trường Thanh đã phía trên diễn võ đài rộng lớn, mấy vị chấp sự trợ trận được mời đến, cấp tốc đánh ra mấy thủ quyết, ngay lập tức, trên đài kết giới một tầng dâng lên, cách biệt hai người khỏi mọi thứ xung quanh.
Tuy vẫn có tiếng nổi trống vang trời, hò hét trợ uy, nhưng hai người trên đài dĩ nhiên đã không nghe được.
"Hai người này là kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi Tây Châu, Bắc Châu, bọn họ đối chiến, thật không biết ai thắng ai thua đây? Ha ha ha... thật đáng xem!"
"Ta cược Trường Thanh thắng, dù sao Trường Thanh tu Phong Thiên Kiếm đạo, từ nhỏ còn lớn lên dưới gối Lăng Thiên huynh, được ngài ấy đích thân dạy bảo, hổ phụ không sinh khuyển tử, mà Song Long Viện Tây Châu chỉ là tuyển bạt đệ tử tinh anh từ các tông đến rồi mới bồi dưỡng, không thể điều giáo từ nhỏ, mất tiên cơ, huống hồ còn mất Kình Thiên Kiếm, có lẽ đứa nhỏ này vẫn chưa có cơ hội lĩnh hội Kình Thiên Kiếm đạo, ai ưu ai kém, đã quá rõ ràng!"
"Aizz, không thể nói như thế. Tuy từ nhỏ được điều giáo, có thể sớm nắm giữ kiếm đạo, nhưng Tây Châu tuyển bạt đệ tử, lại thắng ở chỗ đa dạng, mỗi một người đệ tử đều có đặc điểm khác biệt, dù sao đặc tính của Kình Thiên Kiếm chính là điều hòa. Tây Châu làm như thế, sau khi mỗi một người đệ tử lĩnh hội Kình Thiên Kiếm, năng khiếu sẽ được tận lực phát huy ra, là loại đường lối thích hợp nhất để tu Kình Thiên Kiếm Đạo, có lẽ lại bởi vậy mà khai quật ra cực hạn thiên tài!"
"Nhưng Kình Thiên Kiếm của bọn họ mất rồi mà?"
"Đúng là như thế thế, nhưng ta nghe nói đệ tử đệ nhất Tây Châu thiên phú dị bẩm, có Kình ngộ đạo dưới Thiên Kiếm hay không đều không quan trọng..."
"Cái gì, thật hay giả vậy? Chỉ dựa vào thiên phú của bản thân là có thể cùng sánh ngang với người được tìm hiểu kiếm đạo thần kiếm, một trận chiến này, ta thật muốn xem cho thật kỹ..."
Đồng thời, bởi vì Âu Dương Trường Thanh cực hạn tuyên truyền, quả đúng như Trác Phàm sở liệu, rất nhiều lão gia hỏa Thiên đảo cũng ào ào tới chiến trường này, từ trên không quan sát hết thảyphía dưới, trong mắt tỏa ra vẻ hưng phấn cùng hy vọng.
Cho dù là bọn họ, cũng vẫn có điểm giống như những tiểu hỏa tử tuổi trẻ khí thịnh kia, đối với trận chiến đấu giữa đệ tử mạnh nhất hai châu, đến cùng ai cao ai thấp, bọn họ tràn ngập cảm giác chờ mong.
Trên diễn võ đài, Diệp Lân hít một hơi, sau đó khoát tay nói: "Ngươi xuất chiêu trước đi, tránh cho người ta nói ta bắt nạt ngươi, hừ!"
Âu Dương Trường Thanh khinh thường bĩu môi: "Thôi đi, tiểu tử Dung Hồn nhị trọng như ngươi lại dám buông lời cuồng ngôn? Thật không biết tu vi của ngươi như này, làm thế nào mà leo lên làm đệ tử đệ nhất Tây Châu được."
Ngay sau đó nhìn trái phải về phía trên khán đài, giống như đang tìm kiếm gì đó, thì thào nói: "Làm sao còn chưa tới vậyy, ta phải năn nỉ hơn một canh giờ mới làm cho nàng đáp ứng đến đây xem một chút, sao mãi vẫn chưa đến vậy?"
Diệp Lân lại lạnh lùng nói: "Ngươi đang nhìn gì đấy, chẳng lẽ sợ sao?"
Âu Dương Trường Thanh hừ lạnh: "Sợ em gái ngươi, bổn công tử đường đường Dung hồn bát trọng, ngươi mới Dung Hồn nhị trọng mà thôi, ta mà phải sợ ngươi? Nằm mơ đi!"
Sau đó tiếp tục nhìn về phía khán đài, thấp giọng nói: "Aiz, khó được tràng diện lớn như vậy, ngươi không đến xem vi huynh tư thế hiên ngang, vậy chẳng phải ta làm mọi thứ đều vô ích sao, Tuyết muội..."
"Tuyết tỷ, mau tới, sắp bắt đầu rồi!"
Âu Dương Trường Thanh chậm chạp không động thủ, cứ chỉ đưa mắt nhìn bốn phía, thì tại một nơi khác, Thượng Quan Khinh Yên đang ra sức kéo lấy Mộ Dung Tuyết chạy nhanh đến diễn võ trường này, vẻ mặt vội vàng.
Mộ Dung Tuyết than nhẹ: "Chỉ là tay ăn chơi biểu diễn chút thanh tú mà thôi, ngươi lại thật muốn đến cổ vũ cho hắn?"
"Không thể nói như thế, mặc dù Âu Dương Trường Thanh là đệ nhất Bắc Châu, người bình thường có khả năng thật không qua nổi năm chiêu của hắn, nhưng đối thủ lần này là đệ tử đệ nhất Tây Châu, biết đâu lại là tràng Long Hổ Đấu thì sao? Tuyết tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn xem, người trong cùng thế hệ chúng ta còn có những cao nào thủ sao?"
Thượng Quan Khinh Yên viện cho đủ lý do, nhưng từ khi đi tới diễn võ trường này, hai mắt lại không tự giác nhìn bốn phía, giống như đang tìm kiếm ai đó :3.
Thực ra, nàng cũng không phải vì trận chiến này mà háo hức đến, bởi vì nàng nghe nói một đoàn người Trác Phàm bị tiểu tử kia cưỡng chế tới đây trợ uy cho hắn, mới tìm các loại cớ, kéo Mộ Dung Tuyết cùng đi.
Còn việc liệu có thể vì vậy mà khiến Mộ Dung Tuyết phát hiện dấu vết hoạt động của Trác Phàm hay không, nàng lại không lo lắng nhiều. Bởi vì nàng tin tưởng nếu Trác Phàm đã dám xuất hiện, thì nhất định sẽ có chuẩn bị. Còn nữa, một khi phát hiện Trác Phàm, nàng sẽ tìm một cơ hội đẩy Mộ Dung Tuyết ra, mình thì chạy tới bên cạnh hắn, vừa có thể bảo chứng an toàn cho hắn, lại có thể để hai người càng thêm thân cận với nhau hơn, cớ sao mà không làm?
Nàng chỉ để ý chút tính toán nhỏ nhặt của bản thân, mặc kệ vì đó có thể ảnh hướng đến những gì khác, dù sao mình còn có tỷ tỷ tốt Mộ Dung Tuyết ở đây mà :v.
Mà Mộ Dung Tuyết còn không biết, lại thật nghiêm túc phân tích cho nàng thắng bại trận này: "Yên Nhi, nói thật, Âu Dương Trường Thanh không dễ chọc. Ngươi chớ thấy hắn cả ngày một bộ tùy tiện, không có việc gì để làm, trông chẳn khác gì đám công tử ca loè loẹt, khờ khạo, nhưng gia giáo nhà hắn lại cực nghiêm, năm tuổi đã bắt đầu bế quan với phụ thân hắn, lĩnh hội Phong Thiên Kiếm đạo. Cho dù là ta giao thủ với hắn, toàn lực ứng phó, cũng không qua nổi 20 chiêu."
Thượng Quan Khinh Yên ồ lên nói: "A, nói như vậy, tên đệ tử Tây Châu kia chẳng phải thua chắc?"
Rồi lại nhanh chóng cười hì hì: "Tuyết tỷ trong thế hệ trẻ tuổi Nam Châu cũng đã là tối cường giả, tỷ còn tự giác không phải đối thủ của hắn, vậy chẳng là hắn đã thắng toàn bộ cao thủ trẻ tuổi Nam Châu sao? Mà đệ tử mạnh nhất Đông Châu, là Ngọc Lâm biểu ca ta, nhưng bây giờ hắn đã mất mạng, cho dù còn sống, cũng không phải đối thủ của Tuyết tỷ, như thế, Đông Châu cũng bại, chỉ cần hắn lại đánh bại đệ tử đệ nhất Tây Châu, chính là đệ nhất bốn châu rồi!"
Mộ Dung Tuyết gật đầu, ngay sau đó lại thở dài: "Đúng vậy, bây giờ ngươi biết vì sao hắn lại tạo ra trận chiến ồn ào như vậy rồi chứ, vị trí đệ nhất bốn châu, sắp lấy được dễ như trở bàn tay, xác thực đáng để hắn chúc mừng. Mà Tây Châu lại xếp hạng chót trong bốn chây, đệ tử đệ nhất, ta tin là dù có mạnh đến mấy cũng sẽ chẳng đến đâu, hôm nay chỉ là lần biểu diễn của hắn mà thôi, cho nên ta mới lười đến xem hắn đắc chí trước mặt ta!"
Thượng Quan Khinh Yên xùy cười: "Hắc hắc hắc... sao lại là đắc chí chứ?"
Rồi ánh mắt nàng trở nên mập mờ: "Không phải là hai người từng có ước định, hắn thắng trận chiến này, chính là đệ nhất 5 châu. Có lẽ đúng như hắn nói, về sau hắn sẽ là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai, sẽ là thiên hạ vô địch!"
Mộ Dung Tuyết bật cười lắc đầu, khinh thường nói: "Đệ nhất 5 châu? Chỉ dưới Bất Bại Kiếm Tôn? Ha ha, hắn nghĩ hay lắm! trận chiến này cho dù hắn có đánh bại được Tây Châu, thì hắn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Chí ít trong thế hệ trẻ tuổi, còn có một người, hắn tuyệt đối không thắng nổi. Người kia... tương lai mới có thể là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai!"
"Ai vậy?" Thượng Quan Khinh Yên sợ hãi kêu lên.
Người trong miệng nàng, sẽ không phải là Cổ...
Mộ Dung Tuyết ngưng trọng nói: "Thái Tử Trung Châu, Bách Lý Cảnh Thiên!"
"Hắn?"
"Đúng vậy, hắn là người của Bách Lý gia tộc!" Mộ Dung Tuyết thở dài: "Ta đã từng đến Trung Châu, gặp qua hoàng tử vài lần, Bách Lý gia tộc thật sự rất hùng hậu, nhân tài đông đúc, trường thịnh bất suy. Ta tin tưởng, cho dù là trăm năm nữa, gia tộc này vẫn là thế lực đáng sợ có thể rung chuyển toàn bộ đại lục. Chí ít vào thời của chúng ta, hoàng tử của bọn họ, 10 người đứng đầu đó, mỗi người đều có thực lực không dưới đệ tử đệ nhất các châu, đến vị trí thứ bốn đã viễn siêu chúng ta, còn kẻ đứng đầu, Bách Lý Cảnh Thiên, ta còn chẳng qua nổi một chiêu của hắn, hắn mới là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai!"
Thượng Quan Khinh Yên ngây người: "Vậy chẳng lẽ chúng ta còn thật không có phần thắng chút nào sao, thật khó có thể tưởng tượng, về sau 5 châu có lẽ thật phải nằm dưới gót sắt của Kiếm Tinh đế quốc, đều bị tiêu diệt sạch mất!"
"Đúng vậy, sự cường đại của bọn họ làm cho người ta hoảng sợ, càng thêm làm người ta tuyệt vọng!" Mộ Dung Tuyết ủ rũ nói: "Lúc trước gặp mặt các vị hoàng tử, là do thừa tướng Bách Lý Kinh Vĩ sắp xếp, khi đó hắn đang nói về đại ca ta. Cho nên mục đích của lần gặp gỡ đó như nào, ta biết rõ, dụng ý của hắn chính là vì đe doạ. Nhưng không thể không nói, hắn đã đạt được mục đích. Bởi vì khi chứng kiến thực lực của các vị hoàng tử cùng tiềm lực của Kiếm Tinh đế quốc, ta càng ngày càng phát hiện, tất cả những gì chúng ta đang làm, đều chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi. Lúc chúng ta đang tranh đoạt danh vị ai mạnh hơn, Kiếm Tinh đế quốc đã đạt đến đỉnh phong rồi. Có lẽ sau một khắc, bốn châu sẽ vẫn diệt dưới gót sắt Kiếm Tinh! Cho nên ta mới nói, bây giờ Âu Dương Trường Thanh còn khoa trương tranh giành cái gì mà đệ nhất bốn châu, thật là nhàm chán..."
Thượng Quan Khinh Yên hoàn toàn minh bạch tâm tình nàng, mới gật đầu thở dài: "Tuyết tỷ kiến thức rộng rãi, chúng ta còn tranh cường háo thắng, Túy Sinh Mộng Tử, thật là rất ngây thơ..."
Đúng vào lúc này, một tiếng hét lớn vang lên: "Tuyết muội, muội rốt cục đến rồi, ta chờ muội lâu lắm đó!"
Thượng Quan Khinh Yên cùng Mộ Dung Tuyết nhìn hắn, lại chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Giờ khắc này, dưới tình thế nguy hiểm như thế, hắn còn có thể không buồn không lo tranh đoạt hạng nhất bốn châu như vậy, hai người chỉ có thể coi hắn là thành một đứa bé mà nhìn.
Nói một cách khác chính là... Không biết nặng nhẹ!
Nơi xa, Trác Phàm thấy Mộ Dung Tuyết cũng tới, lòng hắn xiết chặt, đầu cúi thấp hẳn xuống.
Đột nhiên, Sở Khuynh Thành duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay Trác Phàm, như thể muốn trấn an, chỉ là hai con mắt vẫn rất vô thần, khuôn mặt nghênh phong trắng như tuyết, như ẩn như hiện.
"Sin lỗi, tiên sinh, tâm trí nàng thất thường, không có ý gì đâu!" Thủy Nhược Hoa nhìn Sở Khuynh Thành lại dám làm như thế, liền giật mình đi đến, muốn tách nàng ra.
Dù sao, đối với một người xa lạ, còn là người nam tử, ngươi động thủ động cước như thế thật không thích hợp. Nhưng Trác Phàm lại khoát tay, còn mang vẻ mặt giật mình lo lắng nhìn vào hai con ngươi vô thần của Sở Khuynh Thành, buồn bã cười nói: "Nhiều năm như vậy, vẫn là nàng hiểu ta nhất..."