Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1655 - Chương 1661: Ngang Tài Ngang Sức

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1661: Ngang tài ngang sức

"Tiên sinh, ngươi là?"

Nghe thấy lời của Trác Phàm, Thủy Nhược Hoa không khỏi run lên, hơi giật mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi và Khuynh Thành, trước đó có quen biết sao?”

Vốn dĩ nàng vẫn còn cảm thấy khó hiểu. Dưới tình huống tâm trí Sở Khuynh Thành đang thất thường như vậy, người bình thường đều sẽ cố hết sức mà tránh không tiếp xúc. Vì sao người này lại không chút do dự đưa tay ra giúp đỡ? Càng kỳ lạ hơn là đến cả người quen cũng không thể tiếp cận Sở Khuynh Thành, tại sao lại không có chút bài xích đối với nam nhân trước mặt này?

Chỉ có thể là do hắn và Khuynh Thành là bạn bè quen thuộc lẫn nhau hơn bất kỳ ai. Mà kiểu quen thuộc này còn hơn cả tình cảm tỷ muội giữa các nàng.

Không trả lời câu hỏi của nàng ngay lập tức, Trác Phàm trầm ngâm nửa ngày mới nói một cách sâu xa: "Ta với nàng, khá quen. Chỉ là không ngờ được bao nhiêu năm không gặp, giai nhân ngày đó lại biến thành bộ dạng này."

"Ha, thì ra là thế. Chắc hẳn tiên sinh là bằng hữu trước kia của Khuynh Thành nhỉ?"

Gật đầu như đã hiểu, Thuỷ Nhược Hoa không nhịn được thở dài trong lòng, thản nhiên nói: "Chỉ là thế sự vô thường, những năm qua Khuynh Thành chịu không ít khổ. Bởi vì phu quân bị người khác hãm hại mà chết, nàng…"

Nét mặt u sầu buồn bã, Thủy Nhược Hoa chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như kể khổ mà kể ra hết những chuyện mà Sở Khuynh Thành trải qua những năm qua.

Trác Phàm lẳng lặng ngồi ở đó nghe, nghe những chuyện mà ái thê đã gặp phải suốt mấy năm nay, nghe từng chữ từng chữ, trong lòng thống khổ không chịu được cứ như bị ai dùng dao cắt lấy thịt trên người, đôi mắt cũng dần dần ngân ngấn nước.

Thế nhưng hắn lại cắn răng chịu đựng, không dám phát ra một tiếng động, chỉ có thể cố gắng nuốt ngược nước mắt đau khổ vào trong.

Mọi người bên cạnh cũng đang nghe câu chuyện dài đầy bi ai này, thỉnh thoảng nhìn về phía chỗ Trác Phàm cũng đang cúi đầu thật sâu.

Trong võ trường đều là tiếng hò hét vang trời nhưng chỉ có nơi này là yên tĩnh lạ thường, đau thương đằng đẵng cuồn cuộn bao phủ trong ba tấc đất, mãi vẫn chưa nguôi ngoai!

Trong lời kể của Thuỷ Nhược Hoa, trong mắt Sở Khuynh Thành thỉnh thoảng cũng loé lên vài tia sáng, hơi nghiêng người chậm rãi tựa lên vai Trác Phàm.

Giờ khắc này, đôi mắt Trác Phàm hoàn toàn đẫm lệ, lại không ngăn cản được sự chua xót trong đáy mặt, từng giọt từng giọt rơi dài dưới lớp mặt nạ. Bao nhiêu năm như vậy, làm phu quân của nàng, cũng chỉ có lúc này mới có thể đưa vai mình ra để thân thể mỏi mệt của nàng dựa vào đôi chút.

Điều này cứ như nỗi khổ cả đời của hắn vậy, đau lòng khó mà phai đi.

Mặt khác, trong từng trận hò hét vang trời, tất cả mọi người đều không rảnh bận tâm đến một góc đau thương kia. Bọn họ đều đang đỏ mắt mà theo dõi hai người ở trên võ đài, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, mong chờ trận chiến bắt đầu.

Rắc, rắc!

Hai nắm tay bóp vào nhau, phát ra tiếng xương cốt kêu răng rắc, Diệp Lân chăm chú nhìn Âu Dương Trường Thanh ở trước mặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tử ngông cuồng, ngươi vừa mới nói là cực kỳ coi trọng trận chiến này, không muốn để chuyện của Khuynh Thành tỷ tỷ làm liên luỵ. Mẹ nó ta lại còn thật sự tin ngươi. Hoá ra ngươi đánh một trận lớn như vậy lại cũng chỉ là để khoe khoang trước mặt một nữ nhân. Hừ, chơi chó, cái tên không bằng cả súc sinh như ngươi, thà rằng phô trương cợt nhả trước mặt con đàn bà lăng lơ đó cũng không muốn cứu lấy một mạng người. Diệp Lân ta hôm nay nếu như không dạy dỗ ngươi một trận thì ta không phải là truyền nhân của Thánh Thú!"

"Ha, mẹ nó ngươi mắng ai là con đàn bà lẳng lơ? Dám làm nhục nữ thần của lão tử, lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Ánh mắt bất giác trở nên hung ác, Âu Dương Trường Thanh không nhịn được mắng to.

“Oanh!!!”

Ngay sau đó, một tiếng vang thật lớn vang lên. Sức mạnh toàn thân đã bộc phát ra, khắp cơ thể từ trên xuống dưới, toả ra ánh sáng màu xanh nhạt, lạnh lùng mà trầm ổn, thậm chí khiến người ta bỗng dưng cảm thấy ngạt thở. Mặc dù võ đài có kết giới nhưng cũng không ngăn được khí tức khủng bố kia. Đó chính là sức mạnh của Phong Thiên Kiếm mà Âu Dương Trường Thanh lĩnh hội nhiều năm!

Hay!!!

Các tông môn để tự trên dưới toàn trường hô vang một trận, tiếng vỗ tay như sấm động, vui mừng khôn xiết. Không hổ là Trường Thanh sư huynh, công lực lần này coi như đã đạt đến ngưỡng đệ nhất thiên hạ rồi!

Nhưng mà đối diện với chiến trường huyên náo, khuôn mặt Diệp Lân nặng nề, hoàn toàn không để tâm đến. Chỉ là híp hai mắt lại, cơ thể bỗng dưng chấn động, nhưng lại nghe được một tiếng rồng kêu vang lên chấn động cả bầu trời, ngay lập tức ánh lửa ngút trời. Ngọn lửa màu vàng nóng rực, phút chốc bao phủ toàn thân, nhiệt độ kinh người kia tràn ra, khiến cho toàn trường đều cảm giác được sự khô nóng.

Chỉ một chiêu như vậy đã khiến cho gạch lát sàn ngoài sân vặn vẹo tan ra.

Bỗng dưng, toàn bộ chiến trường làm hai nửa. Một nửa bao quanh bởi cái lạnh buốt giá của Âu Dương Trường Thanh, một nửa thì lại là ngọn lửa nóng như thiêu đốt của Diệp Lân. Hai người vừa mới xuất chiêu, chỉ mới để lộ ra khí thế của mình thôi mà đã rơi vào thế giằng co, ngang tài ngang sức, không ai nhường ai.

Thấy tình huống này, tất cả mọi người tại chỗ không khỏi tròn mắt, hoảng sợ đến nhao nhao. Không như lúc trước nghiêng về một phía mà hô to lên Âu Dương Trường Thanh mà là ngây người toàn bộ.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng trận này không khác trận trước là mấy, chắc chắn lại là Âu Dương Trường Thanh thắng áp đảo. Nhưng bây giờ xem thử thì lại là ngang nhau, chí ít về mặt khí thế là như vậy.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều ngưng tiếng hò hét vang trời, bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt càng lúc càng rạng rỡ. Bọn họ thực sự không ngờ được, trong thế hệ trẻ tuổi này lại còn có người có thể ngang tài ngang sức với Âu Dương Trường Thanh, trận chiến này sẽ thật đặc sắc!

Những lão gia đến đây xem đấu võ cũng lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng, khoa tay múa chân, không nhịn được liên tục cười khẽ, gật đầu không thôi.

Đệ tử đệ nhất Tây Châu đệ tử, quả nhiên danh bất hư truyền. Trận chiến này đáng đánh, ha ha ha!

Bên kia Thượng Quan Khinh Yên hưng phấn mà lôi kéo Mộ Dung Tuyết, vội vã lên tiếng: "Tuyết tỷ, trước đó tỷ đoán không đúng rồi nha. Xem ra Âu Dương Trường Thanh chưa hẳn đã thắng đâu."

"A, chắc là vậy rồi."

Vẻ mặt bất giác trì trệ lại, Mộ Dung Tuyết suy nghĩ một chút, cũng khẽ gật đầu: "Không ngờ vùng đất cằn cỗi như Tây Châu lại sinh ra được một tuyệt thế nhân tài như vậy!"

Khuôn mặt dương dương tự đắc, Thượng Quan Khinh Yên âm thầm cười nhạt trong lòng.

Không phải sao? Không thì ngươi lại ném Trác Phàm nhà ta đi đâu rồi? Hắn cũng ở Tây Châu mà.

"Nhưng mà..."

Đôi mắt đẹp đẽ của Mộ Dung Tuyết khẽ liếc, lại là nhếch miệng cười một tiếng: "Hai người này khí thế ngang nhau, chỉ có thể chứng minh công lực ngang nhau. Nhưng mà chuyện thắng thua thì vẫn phải chờ xem đã. Chí ít các loại công pháy võ kỹ đều là mấu chốt của chuyện thắng thua. Âu Dương Trường Thanh là người mạnh nhất Bắc Châu, con trai của Âu Dương Lăng Thiên, những thứ này đều không phải nói chơi. Còn tiểu tử Tây Châu kia…"

Nhếch miệng cười một tiếng, Thượng Quan Khinh Yên từ chối cho ý kiến: "Vậy thì chúng ta cứ xem tiếp đi."

Cười nhạt một tiếng, đôi mắt Mộ Dung Tuyết cũng nhìn chăm chú diễn biến trên võ đài. Trong ánh mắt cũng không bình thản giống như vừa rồi, loé lên chút tia sáng.

Vẻ mặt khẽ run lên, cảm giác được khí thế không thua kém gì mình ở trên người đối phương, Âu Dương Trường Thanh trên võ đài cũng không nhịn được nhíu mày thật chặt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Liếc nhìn Mộ Dung ở dưới khán đài , lại nhìn về Diệp Lân ở phía đối diện, hai tay bất giác nắm lại.

Xem ra lúc trước đã thật sự coi thường tiểu tử này, so với những đối thủ trước đây mà bổn công tử gặp được hoàn toàn khác biệt. Đáng chết, có lẽ trận chiến này không phải nơi để bổn công tử biểu diễn rồi. Nhưng mà Tuyết muội còn đang ở dưới khán đài nhìn, sao mà để xấu mặt quá được?

Hừ, đánh nhanh thắng nhanh, một đòn quyết thắng. Nếu kéo dài thời gian để hắn tìm ra cơ hội biến bổn công tử thành trò cười của thiên hạ thì phiền phức.

Những đối thủ khác bổn công tử có thể không quan tâm, nhưng tên này… Quan trọng là Tuyết muội còn đang ở phía dưới xem, không được để lộ ra dủ chỉ là một chút chật vật!

Nghĩ như vậy, Âu Dương Trường Thanh liền cắn răng, ngay lập tức cất một bước chạy thầy dài tới chỗ Diệp Lân.

Diệp Lân thấy lần không nhịn được cười lớn một tiếng, không sợ chút nào, nhâc một chân lên đạp thẳng về phía hắn: "Giáp lá cà với lão tử? Ngươi chọn sai đối thủ rồi!"

Rầm!

Va chạm kinh thiên động địa, một đòn của hai người mạnh mẽ va vào một chỗ, ngay lập tức phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Chấn động mãnh liệt theo bốn phía tràn ra ngoài, đụng vào kết giới cách ly chiến trường kia phát ra âm thanh rầm rầm.

Ngay sau đó, hai người một lần nữa vừa lui về phía sau, lại trở lại vị trí ban đầu của mỗi người, Diệp Lân thờ ơ vẫy vẫy cánh tay bao phủ ánh vàng, khoé miệng xẹt qua ý cười tà mị. Mà Âu Dương Trường Thanh ở trước mặt đã run rẩy một chân, hơi loạng choạng đứng trên mặt đất. Nhìn là biết đã bị thương rồi!

Con bà nó, tiểu tử này có sức mạnh khủng khiếp vậy sao? Ngay cả cơ thể cường hoá Phong Thiên Kiếm của ta cũng không đấu lại. Tên này là quái vật sao?

Hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Lân ở đối diện, Âu Dương Trường Thanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mọi người ở dưới cũng sững sờ. Chỉ một chiêu này thôi mà đã khiến sư huynh rơi và thế hạ phong, sao lại có thể?

Không chỉ là bọn hắn, cho dù là mấy lão già của tông môn khác nhìn lên trên cũng không nhịn được mà ngỡ ngàng đến vểnh cả ria mép, rất kinh sợ: "Tiểu tử Tây Châu này thật lợi hại, đây là lần đầu ta thất Trường Thanh khuất phục như vậy!"

"Không ngờ Tây Châu mà lại có kỳ tài như vậy, thật sự là vạn năm khó gặp!" Một lão giả khác cũng liên tục gật đầu, tán thưởng một trận.

Thế nhưng lởi của hắn còn chưa dứt, một tiếng thở dài lại vang lên: "Đệ tử của Tây Châu ta đông đúc, đâu chỉ có mỗi một đứa như vậy?"

Không khỏi sững sờ, mọi người quay đầu lại nhìn qua ngay lập tức giật mình: "Hắc Nhiêm Chí Tôn, sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Song Long Chí Tôn mấy người không phải đang thay Thượng Quan gia phá giải phong ấn của Trùng Thiên Kiếm à? Sao lại?"

"Cái đó, phong ấn kia vừa mạnh vừa quỷ dị. Rất kỳ quái. Chúng ta liên thủ lấy sức chín trâu hai hổ cũng phá không nổi, Đã ba ngày ba đêm rồi. Ta ra ngoài hít thở một chút, để Bạch lão đầu kia tiếp tục phá đi." Vẫy vẫy tay, Hắc Nhiêm Chí Tôn bất đắc dĩ lắc đầu.

Gật đầu như đã hiểu rõ, mọi người khom người cúi đầu: "Hắc Nhiêm Chí Tôn vất vả rồi. Chỉ là lời ngài vừa mới nói là có ý gì? Chẳng lẽ là Tây Châu còn có đệ tử giống như đứa nhỏ này sao? Không thể nào!"

"Không giống hắn, còn mạnh hơn cả hắn!"

"Cái gì? Vậy thì sao hắn lại trở thành đệ nhất Tây Châu?"

"Ai, bởi vì người mạnh đó đã qua đời nhiều năm. Nếu hắn vẫn còn sống, lão phu dám đánh cược, tương lai sẽ là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai. Vậy mong muốn đối phó Trung Châu của chúng ta sẽ có hi vọng, chỉ tiếc..." Trong mắt lóe lên tia lo lắng, Hắc Nhiêm Chi Tôn bất đắc dĩ lên tiếng cảm thán.

Mọi người nghe được không tránh khỏi đều run lên, trên mặt hiện ra vẻ ngờ vực.

Lão gia hỏa này nói thật à? Không phải nói khoác sao? Từ bao giờ mà Tây Châu nhiều nhân tài như vậy? Đến một kẻ hạng hai đến dự bị cũng có thể áp chế được đệ tử đệ nhất Bắc Châu của bọn họ? Vậy đệ tử mạnh nhất kia còn tới mức nào nữa?

Bình Luận (0)
Comment