"Viêm Ma, quả nhiên ngươi không nhìn sai. Âu Dương Trường Thanh này quả thật có thể đánh một trận với sư đệ. Có lẽ sẽ không kịch liệt như năm đó Trác Phàm đại chiến với sư đệ, nhưng ngang tài ngang sức là điều chắc chắn."
Bên ngoài võ đài, nhìn thấy hai người đang giằng co trên đài, Vũ Thanh Thi không nhịn được khẽ gật đầu, nhìn sang Viêm Ma ở bên cạnh cười nói: “Làm tốt lắm, vất cả cho ngươi rồi!”
Mỉm cười khoát khoát tay, Viêm Ma không có ý kiến gì: "Không sao, chẳng qua chỉ là ra tay thử thực lực của Âu Dương Trường Thanh một chút mà thôi. Dưới tay hắn ta tiếp được hai mươi chiêu, Diệp Lân mười tám chiêu, không chênh nhau là mấy. Đệ nhất đệ tử Bắc Châu này tuy là hung hăng càn quấy, nhưng thực lực thì không giả chút nào, danh bất hư truyền. Chỉ hy vọng một trận chiến này có thể thức tỉnh chút nào đó tâm trí của Sở Khuynh Thành, chúng ta cũng xứng với Trác Phàm dưới cửu tuyền."
"Đúng vậy, trận chiến này đối với chúng ta là một hy vọng, đối với Trác Phàm đã chết cũng là một loại an ủi. Nếu cách này còn không được, vậy chúng ta cũng bất lực!"
Không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, Vũ Thanh Thu lại nhìn về phía Sở Khuynh Thành, bắt gặp Sở Khuynh Thành điềm tĩnh tựa trên vai Trác Phàm. Không hề bị sợ hãi bởi tiếng hò hét từ tứ phía. Hắn bất giác sững sờ, vỗ vỗ Viêm Ma ở bên cạnh, chỉ về bên đó nói: "Kìa, Viêm Ma, người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Khuynh Thành sư muội từ khi gặp phải người đó thì hoàn toàn an tĩnh lại, thật sự là kỳ tích!"
Liếc nhìn nơi đó thật chăm chú, Viêm Ma cũng cau mày, chậm rãi lắc lắc đầu: "Không biết, hắn đeo mặt nạ, nhận không ra. Nhưng mà cho dù hắn tháo ra chúng ta cũng chưa chắc đã biết. Nghe Âu Dương Trường Thanh giới thiệu ban nãy, hắn ở trong thương đội Bắc Châu, là người Bắc Châu. Mấy người chúng ta cả đời chẳng ra khỏi Tây Châu, sao mà biết hắn được!”
"Nhưng mà ta vẫn luôn cảm thấy trên người hắn có cảm giác quen thuộc." Nhíu mi thật chặt, Vũ Thanh Thu nghĩ mãi mà không nghĩ ra, cũng chẳng nghĩ nữa mà tiếp tục nhìn về phía hai người trên đài.
Giờ này khắc này, Âu Dương Trường Thanh đánh một chiêu thất bại, không nhịn được quay đầu nhìn dưới khan đài, ánh mắt hi vọng kia của Mộ Dung Tuyết, chí ít là hắn cảm thấy Mộ Dung Tuyết có hi vọng với hắn. Sau đó mạnh mẽ cắn môi, ánh mắt cũng dần dần lạnh lẽo hơn, trong tay bắt đầu chậm rãi kết ấn quyết.
Mà cũng chính vào lúc ấn quyết được kết ra, từng tiếng sấm rền ầm ầm trên bầu trời âm trầm phát ra. Từng trận mạnh mẽ, không khỏi khiến không khí quanh đây trầm xuống, làm cho mọi người có cảm giác bị đè áp, trì trệ. Đồng thời nhiệt độ không khí cũng hạ xuống độ ngột. Toàn bộ võ trường như bị bao trùm bởi băng giá.
Tròng mắt không nhịn được mà co rụt lại, một số lão gia tông môn biết được chiêu này không khỏi ngỡ ngàng kêu thành tiếng: "Dẫn Thiên Quyết? Nhanh như vậy mà tiểu tử này đã giao căn nguyên ra, muốn liều mạng à?"
"Dẫn Thiên Quyết?"
Giật giật mi mắt, Hắc Nhiêm Chí Tôn cả kinh nói: "Là võ kỹ Địa giai của Hải Minh Tông trấn tông, Dẫn Thiên Quyết? Nghe nói bộ võ kỹ này là được sáng tạo ra từ bên trong Phong Thiên Kiếm?"
Sắc mặt nặng nề, một lão giả không nhịn được gật đầu: "Đúng vậy, Phong Thiên Kiếm ẩn chứa sức mạnh phong ấn, lĩnh hội được Phong Thiên Kiếm đạo cũng có hai loại. Có phong thì có phá, có Phong Thiên, thì có Phá Thiên. Dẫn Thiên Quyết này trên thực tế chính là Phá Thiên Chi Đạo bên trong Phong Thiên Kiếm. Hắc Nhiêm Chí Tôn ngài cũng hiểu mà. Chỉ có tu giả đạt đến Quy Nguyên cảnh mới có thể mượn sức mạnh thiên địa để dùng, mang kiếm uy của mình phóng đại đến cực hạn. Nhưng Dẫn Thiên Quyết này lại có thể phá vỡ gông xiềng thiên địa trong chốc lát, mượn sức mạnh của thiên địa để dung, khiến cho dù là tu giả chưa đạt được Quy Nguyên vẫn có thể có được năng lực của Quy Nguyên. Mà cao thủ Quy Nguyên lại có thể mượn dung càng nhiều sức mạnh của thiên địa, tang cường sức mạnh của bản thân. Đúng thật là võ kỹ nghịch thiên!"
"Nói như vậy, trong thời gian ngắn Âu Dương Trường Thanh sẽ trở thành cao thủ Quy Nguyên cảnh?"
Không nhịn được mà hít sâu một hơi, Hắc Nhiêm Chí Tôn yên tĩnh nhìn chiến sự ở phía dưới, trên mặt suy tư lo lắng: "Nếu như nói vậy, hai người vốn là thực lực ngang bằng nhau, bởi vì trong nháy mắt Âu Dương Trường Thanh tiến vào Quy Nguyên cảnh, ngay lập tức Diệp Lân sẽ rơi vào thế hạ phong sao? Dung Hồn trước mặt Quy Nguyên vốn đã yếu thế, Diệp Lân mặc dù không phải Dung Hồn bình thường, nhưng Âu Dương Trường Thanh cũng không phải Quy Nguyên bình thường, hắn là người thừa kế của Phong Thiên Kiếm đạo đó! Như vậy thì Diệp Lân khó thắng!”
Sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, vị lão giả kia nghe thấy liền lắc đầu thở dài: "Hắc Nhiêm Chí Tôn minh giám, Dẫn Thiên Quyết này mặc dù không phải bí thuật, nhưng cũng có chỗ nguy hiểm. Thứ nhất, nó không cho phép người tham. Muốn nắm giữ năng lượng đất trời cực kỳ khó khăn, cho dù là tu giả vừa đột phá tới Quy Nguyên cảnh đều chưa chắc có thể khống chế được. Huống chi Trường Thanh cũng chỉ là Dung Hồn? Nếu như năng lượng đất trời vượt qua khả năng khống chế của cơ thể, dẫn đến hiện tượng năng lượng đất trời bị hỗn loạn, làm bị thương người vô tội thì không hay. Quan trọng là người thi thuật sẽ bị chính phần linh lực đó phản phệ, ai cũng không cứu được, vậy mới có chuyện!"
"Không thể nào, nói gì thì Âu Dương Trường Thanh cũng là đệ tử đệ nhất Bắc Châu, làm sao mà đến cả việc tự chủ đó cũng không làm được?”
"Sợ là sợ hắn đương trẻ tuổi khí thịnh, không biết nặng nhẹ, nhìn cục diện bây giờ là biết. Ta còn sợ hắn vì bảo vệ chiến thắng mà không từ thủ đoạn, hại đến người khác cũng hại luôn chính mình!"
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lão giả kia sâu xa nói: "Hi vọng Dẫn Thiên Quyết này vừa đánh ra thì đối phương sẽ bại trận lập tức, hắn cũng có thể thu chiêu lại, không gây nên đại hoạ.”
Nhíu mi một cái, Hắc Nhiêm Chí Tôn liếc nhìn bọn họ một chút, không khỏi bĩu môi: "Vậy thì hơi khó. Đứa nhỏ Diệp Lân này cũng không phải loại người chịu nhận thua. Năm đó vì tranh giành chức đệ nhất Tây Châu xém chút bồi táng cả mạng. Nếu không phải lúc đó lão phu xuất thủ thì hiện tại hắn cũng chỉ còn là một cái xác."
A!
Mọi người không nhịn được khựng lại, liếc nhìn nhau lại liếc nhìn về phía hai người kia. Không nhịn được mà lắc đầu cười khổ. Tại sao hai kẻ bướng bỉnh này lại cùng tới đây đánh nhau, ai…
Các tông môn trưởng giả bởi vì hai người này tranh đấu mà lo lắng không ngừng, nhưng trong võ đài mọi người lại không biết gì. Nhìn thấy Âu Dương Trường Thanh định đánh ra chiêu lớn không nhịn được nhảy cẫng lên hoan hô, hung phấn liên tục.
Âu Dương Trường Thanh nhìn khung cảnh mọi người xung quanh tung hô ủng hộ, nhất là nữ thần trong lòng cũng đang đứng nhìn ở một bên liền nhếch mép cười một tiếng, lộ ra thái độ kích động, ấn quyết trong tay càng kết nhanh hơn.
Mà theo tốc độ kết ấn tăng lên thì bầu không khí áp lực trên trời cao cũng càng lúc càng dày đặc, nặng nề. Từng trận hàn khí lạnh thấu xương mang theo kiếm quang lạnh lẽo phảng phất trong không khí Mà theo cái này ấn quyết càng kết càng nhiều, trên trời cái kia cổ áp lực bầu không khí cũng càng ngày càng dày nặng, từng trận thấu xương hàn ý, mang theo lạnh lẽo kiếm mang xuyên qua không khí làm cho mọi người không tránh khỏi run sợ trong long. Mà săc mặt đắc ý lúc trước của Diệp Lân lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, mí mắt không nhịn được giật giật vài cái, hai nắm tay cũng gấp gáp theo!
Ầm ầm!
Cuối cùng, sau khi Âu Dương Trường Thanh kết một ấn cuối cùng, một tiếng sét đinh tai nhức óc bỗng nhiên nổ tung bầu trời, mà cả một trời mây đen cũng trong phút chốc nổ tung, hoá thành từng kiếm lạnh lẽo bay ra hướng về phía Âu Dương Trường Thanh mà tụ lại. Đưa mắt nhìn sang cũng cả trăm cả vạn.
Ầm, ầm, ầm!
Từng đạo từng đạo kiếm bay đến mạnh mẽ đâm vào kết giới phía trên, không hề bị kết giới của chiến trường ngăn lại mà cực kỳ dễ dàng tạo ra những lỗ hổng phía trên kết giới, nhát mắt phá tan kết giới.
Rào chắn giữa chiến trường và khán đài ngay lập tức biến mất không còn tăm tích. Thấy tình cảnh này, mọi người trên khán đài ngay lập tức kích động, không biết sống chết mà điên cuồng hô hào quát lớn, trong miệng đều là tên của Âu Dương Trường Thanh.
Lại không hề ai biết, một khi kết giới này bị phá, chiến trường cùng khán đài sẽ không còn phân cách nữa, tất cả mọi người, kể cả những người đang xem náo nhiệt cũng đều sẽ bị cuốn vào trong chiến trường này.
Mà trên chiến trường, tất cả mọi người nếu như đặt trước cái chết thì ai cũng không ngoại lệ!
Thế nhưng bọn họ không hiểu, mà những lão gia hỏa kia lại biết rõ rang chuyện này, sắc mặt không nhịn được càng them nghiêm trọng: “Đáng chết, nếu như vậy một khi có chuyện xảy ra sẽ rất khó giải quyết. Hừ, tiểu tử này khăng khăng muốn chọn võ đài Hạ Thiên đảo để đấu, chẳng lẽ hắn không biết, ở Hạ Thiên đảo đều là nơi những đệ tử bình thường tu luyện sao? Kết giới của võ đài vốn không mạnh đến như vậy!"
"Bởi vì Hạ Thiên đảo người nhiều nhất. Đứa con trai này của Âu Dương Lăng Thiên quả nhiên danh bất hư truyền, hư vinh quen rồi!" Hơi hơi gật đầu, Hắc Nhiêm Chí Tôn không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Thế nào, các ngươi có muốn cản nó không đây?"
A, chuyện này...
Bất giác khựng lại, một đám lão già có chút khó khăn: "Hắc Nhiêm Chí Tôn, không thì ngài đi thử xem?"
"Thôi đi, ta không thử đâu!"
Không nhịn được trợn mắt một cái, Hắc Nhiêm Chí Tôn nói: "Nơi này là địa bàn của các ngươi, sao ta tuỳ tiện ra tay được? Trừ phi đệ tử của ta thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, không thể không ra tay, lão phu mới động thủ. Nhưng mà không phải bây giờ còn chưa có kết quả sao? Bây giờ lão phu rat ay khác nào tương đương Tây Châu chúng ta nhận thua? Tuy nói là mấy đứa trẻ con chơi với nhau, nhưng cũng có tôn nghiêm của chúng ta đó nghe không?"
Nghe được lời này, những lão già kia sắc mặt khổ sở, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chúng ta cũng không thể tùy tiện ra tay, tiểu tử Trường Thanh này tuy là tùy hứng, nhưng thiên phú là không phải bàn. Tương lai sẽ tiếp bước cha nó, trở thành tu giả chấp kiếm của Phong Thiên Kiếm, chuyện này trên cơ bản đã là ván đã đóng thuyền, sao chúng ta lại có thể đương lúc nó đắc ý như thế mà tạt một gáo nước lạnh?"
"Thôi đi, đốt bếp lạnh, một đám người quyền thế, chẳng trách được tiểu tử này kiêu căng như vậy, đều do bình thường các ngươi dung túng hắn gây nên, hừ!” Không nhịn được nhẹ hừ một tiếng, Hắc Nhiêm Chí Tôn tiếp tục nhìn chuyện đang xảy ra ở dưới, im lặng không nói gì nữa.
Mấy lão già còn lại cũng đành chịu, cứ như vậy yên lặng nhìn với ông, lúc chưa xảy ra chuyện thì ai cũng không làm gì được, cứ im lặng nhìn tiểu tử này tự tìm đường chết, chẳng liên quan gì tới bọn họ!
Mà ở phía dưới, kiếm khí tụ lại trước người, linh lực của đất trời toả ra cuồn cuộn khống chế trong tay, mặt mũi Âu Dương Trường Thanh không khỏi tràn đầy hưng phấn. Bởi vì trước kia không ai có thể ép hắn xuất ra chiêu này, mà linh lực mạnh mẽ như vậy cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được. Việc nắm giữ linh lực đất trời trong tay khiến hắn có một loại kích động khó giải thích bằng lời.
Không kìm được hét lớn một tiếng, Âu Dương Trường Thanh ngay lập tức chỉ kiếm lên trời, vạn đạo kiếm khí kia liền theo hướng đỉnh đầu hắn bay lên. Chỉ trong chốc lát, liền hiện ra một hình thành một thanh kiếm linh lực ngút trời, mang theo kiếm khí lạnh lẽo, cao tới trăm trượng. Khí thế không gì bì được đó khiến cho thiên địa cũng vì vậy mà chấn động.
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Vũ Thanh Thu không khỏi hoảng hốt lên tiếng: "Đây là lượng linh lực mà chỉ có cường giả Quy Nguyên cảnh mới có thể vận dụng được, nhưng sao hắn lại được? Tiêu rồi, thực lực đối phương mạnh hơn nhiều như vậy, tiểu sư đệ phải ứng phó thế nào đây?"
"Đúng vậy. Đây không chỉ là linh lực chênh lệch lớn mà còn là sự thua kém về cảnh giới. Khoảng cách giữa Dung Hồn và Quy Nguyên cảnh không thể dễ dàng lấp đầy được!"
Viêm Ma nhìn thấy cũng không nhịn được híp mắt lại, cắn răng nói: "Vốn cho là hắn cùng Diệp Lân ngang tài ngang sức, nhưng không nghĩ tới hắn lại còn có một chiêu bí thuật như vậy. Lần này, Diệp Lân có lẽ là rất khó tiếp chiêu, cho dù là xuất ra toàn lực."
Nghe được lời này, Vũ Thanh Thu cũng than thở một tiếng, không khỏi nhìn ra xa xa chỗ Sở Khuynh Thành: "Vốn muốn cho nàng nhìn thấy một trận chiến ngang tài ngang sức, nhưng không nghĩ tới tên Âu Dương Trường Thanh mia nhanh như vậy đã đánh ra toàn lực, vẫn là muốn áp đảo. Vậy thù trận này không cần lo nữa."
Mọi người nghe được cũng là nhịn không được gật đầu than thở, chỉ có Diệp Lân ở trên đài sau khi quay đầu nhìn Trác Phàm ở xa xa kia, trong mắt bất giác lóe lên chiến ý mạnh mẽ, lại nhìn về phía Âu Dương Trường Thanh ở đối diện, trong mắt không nhịn được như bừng lên lửa nóng, vẻ mặt kiên định.
Đại ca, huynh xem cho kỹ. Tuy là trước kia ta thua huynh một chiêu, nhưng mấy năm qua ta chưa từng thua kém huynh chút nào!