"Ha ha ha... Nhìn thấy thực lực của bổn công tử chưa? Bây giờ ngươi nhận thua còn kịp đó. Dù nói thế nào thì Tứ châu cũng là đồng minh, bổn công tử cũng không muốn làm ngươi bị thương, phá hỏng tình nghĩa của Tứ châu. Chỉ cần ngươi biết điều, bổn công tử nhất định sẽ cho ngươi một cơ hội xuống đài!"
Nhất Kiếm Kình Thiên trong tay, chính là thiên hạ mà ta có!
Âu Dương Trường Thanh chỉ lên trời xanh, giơ cao thanh kiếm toả sáng rực rỡ tản ra khí tức khủng bố. Bất giác càng thêm hung hăng càn quấy, điên cuồng ngang ngược. Còn lại những đệ tử khác của Hải Minh Tông trên khan đài cũng liên tục hưng phấn phất cờ reo hò.
Chỉ có Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ liếc nhìn Thượng Quan Khinh Yên, cười khổ lắc đầu. Tiểu tử này có thực lực, nhưng bệnh vặt cứ đắc ý thì liền trở nên ngang ngược lại khó đổi, khó mà lên được sàn đấu lớn.
Thật không biết vận mệnh sau này của Bắc Châu phó thác vào tay người như vậy sẽ như thế nào đây. Nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Diệp Lân lạnh lùng nhìn hắn, đối mặt với kiếm khí ngút trời kia cũng không lộ ra chút hoảng sợ, trái lại nở một nụ cười tà mị: "Chưa gì đã vội kết luận, có hơi sớm không hả Âu Dương công tử?"
"Sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn cho rằng ngươi có thể đỡ được một kiếm này của ta hay sao?"
"Không phải đỡ được, mà là đánh nát!" Trong mắt bỗng dưng lóe lên một ánh lửa rực cháy, Diệp Lân không nhịn được hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân cũng toả ra cuồn cuộn: "Chiêu này là bí thuật sau khi ta đạt đến Dung Hồn cảnh mới có thể thi triển. Vốn định để sau khi gặp được đại ca ta thì so tài với huynh ấy lần nữa thì mới dung. Nhưng nếu hôm nay đã gặp dịp đúng lúc như vậy thì để cho ngươi mở mang chút kiến thức, nếm thử sự lợi hại của bổn công tử!"
"Phần thiên chử hải, Viêm Long chân thân, lên!"
Vừa dứt lời, Diệp Lân ngửa mặt lên trời huýt dài mấy tiếng, từng tiếng rồng gầm vang lên vang vọng giữa chân trời. Sau một khắc có một cỗ ánh sáng vàng rực rỡ nóng rực bắn ra từ trong cơ thể hắn, tựa như núi lửa phun trào xông thẳng tới chân trời, chiếu rọi toàn bộ bầu trời.
Nhiệt độ khủng bố nhanh chóng nung đỏ nửa bầu trời, bao phủ mọi người xung quanh bằng một tầng không khí oi bức, nặng nề. Mà thân hình của Diệp Lân trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người chậm rãi thay đổi. Lớp vảy màu vàng óng phủ khắp toàn than, bắp thịt cuồn cuộn nhô lên, hàm răng bén nhọn theo khoé miệng hai bên từ từ mọc ra. Diệp Lân hoàn toàn biến thành một dã thú hung mãnh, mà nhìn đầu của nó, không còn nghi ngờ gì, chính là hình dáng của rồng!
Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người tại chỗ bất giác đều kinh ngạc đến ngây người, chẳng lẽ thần hồn của người này lại là Thiên Long Hồn đứng đầu Thú Hồn sao? Nếu không sau khi lên Dung Hồn vẫn không thể biến thành hình dáng của Chân Long. Tốc độ vận chuyển linh lực và nguyên lực trong cơ thể còn tăng lên đáng kể. Nếu thật sự như vậy, có khi chặn được một kiếm này cũng không phải điều khó nói.
Thế nhưng Âu Dương Trường Thanh nhìn thấy lại khinh thường bĩu môi: "Cho dù ngươi là Thiên Long Hồn thì sao? Một kiếm này của bổn công tử là Phong Thiên Kiếm đạo, cho dù là Dung Hồn Thiên Long Hồn cũng chẳng có tác dụng gì!”
"Ha, ngươi cho rằng đây là hình thái bình thường của Dung Hồn sao? Tên tiểu tử không có kiến thức, ngươi cứ tiếp tục nhìn đi, lão tử sớm đã nói, ta đây chính là chân thân của Viêm Long, không phải Dung Hồn Giả Long của tu giả bình thường!"
Không nhịn được nhếch miệng cười một tiếng, Diệp Lân ngay lập tức hét lớn một tiếng nữa.
Oanh!
Giống như tự bạo, ngọn lửa màu vàng rực rỡ phun ra mãnh liệt từ trong cơ thể, khuếch tán ra bốn phía. Uy lực cường hãn làm cho tất cả mọi người tại chỗ không khỏi trợn mắt, da mặt bị ngọn gió mãnh liệt quật vào nóng rát, đau đớn.
Âu Dương Trường Thanh cũng không nhịn được kinh hãi vô cùng, kinh dị vô cùng, mười vạn con ngựa cỏ đang điên cuồng chạy loạn trong tim, trong đầu tràn ngập nghi hoặc.
Ta nói này mấy huynh đệ, cũng chỉ là tranh giành một chức đệ nhất Tứ châu mà thôi, cũng không phải sinh tử chiến, làm gì đến mức mà phải tự bạo? Còn mấy lão già kia nhìn thầy cảnh này cũng không nhịn được giật mình, trợn mắt há mồm. Cho dù là Hắc Nhiêm Chí Tôn, cũng hoàn toàn ngây người.
Diệp Lân này sao lại nghĩ quẩn vậy? Còn chưa tới đường cùng sao lại tự bạo?
Thế nhưng giờ này khắc này đã không cho phép bọn họ thắc mắc nữa. Dòng nhiệt lưu cuồn cuộn kia trong nháy mắt dũng mãnh lao thẳng tới bốn phía khan đài. Nếu như còn không cản lại thì sẽ chết một đám người đó!
Cuối cùng bọn họ không nói hai lời, chuẩn bị vội vàng đi xuống ngăn cản dòng khí khủng bố này. Sắc mặt Âu Dương Trường Thanh nghiêm lại, chuẩn bị đánh xuống một kiếm cao ngút trời xanh để ngăn chặn dòng lửa nóng đang hướng về phía hắn.
Nhưng mà còn chưa đợi bọn hắn ra tay, ngọn lửa vàng óng đang cuồn cuộn tuôn trào kia bỗng dưng dừng lại, sau đó rung chuyển một hồi lại như vòi rồng chảy ngược trở về. Bỗng nhiên trên đài diễn võ nổi lên một trận Hoả Long Quyển hung mãnh, xông thẳng lên trời xanh, đem cả bầu trời đốt thành một cái động lớn.
Đợi đến khi Hỏa Long Quyển này bình ổn lại, một tiếng rồng kêu vang đinh tai nhức óc vang vọng bên tai bọn họ. Tình cảnh trước mắt này không nghi ngờ gì nữa khiến bọn họ trợn tròn mắt.
Không chỉ Âu Dương Trường Thanh đang chiến đấu trên võ đài, cho dù là Hắc Nhiêm Chí Tôn cũng khó có thể tin được những thứ đang xảy ra ở trước mắt, mãi chưa hết ngỡ ngàng. Ông không hề nghĩ đến Diệp Lân ở Song Long Viện bao nhiêu năm qua lại giấu trong mình một chiêu thức kinh thiên động địa như vậy, thật khiến cho người ta khó có thể tin được.
Chỉ thấy giờ này khắc này trên diễn võ đài đã không còn bóng hình của Diệp Lân, bao phủ lấy cơ thể hình rồng Dung Hồn của hắn chính là một cự long thân dài trăm trượng, ngọn lửa vàng óng quấn quanh thân bay lượn ở trên bầu trời.
Khi đó, toàn bộ bầu trời cũng rung chuyển một trận. Dường như đang e ngại tiếng gào thét của thần long này.
Đúng vậy, thần thú chân chính, dám đương đầu với trời xanh, nghịch thiên mà đi, làm sao để tâm đến linh lực của thiên địa? Lúc này, Diệp Lân hóa thành Cửu Thiên Viêm Long, linh lực của bản thân ngang với trời xanh, sao có thể để mắt đến đối thủ mượn lấy linh lực của đất trời?
Tròng mắt nhịn không được hung hăng co rụt lại, Âu Dương Trường Thanh vẫn như cũ giơ lên thanh kiếm kia, chỉ là có chút chết lặng. Hai mắt giật giật, lo lắng mà nhìn theo thần long hừng hực lửa chát, da mặt không nhịn được co lại, thì thào lên tiếng: "Em gái ngươi, tên này không phải nhân long Dung Hồn mà là rồng thật à? Nhưng mà, Tây Châu kiếm được tên quái vật này từ chỗ nào vậy? Quá biến thái!"
Không chỉ là hắn, đến cả Vũ Thanh Thu và những suy huynh đệ kia của Diệp Lân ở Tây Châu nhìn thấy tình cảnh này cũng hoàn toàn ngây người. Bọn họ biết Diệp Lân lợi hại, nhưng lại không hề nghĩ đến Diệp Lân lại cất giấu võ kỹ nghịch thiên như thế, chiến thiên phá địa.
Bây giờ đối đầu với Âu Dương Trường Thanh, quả nhiên là kỳ phùng địch thủ gặp lương tài, một trận đấu kinh thiên động địa hiếm thấy trên đời!
Không thể phủ nhận, mức độ kịch liệt của trận này nhất định có thể so sánh với đệ nhất đại chiến Tây Châu của Trác Phàm và Diệp Lân khi trước.
Nghĩ tới đây, Vũ Thanh Thu và Viêm Ma không khỏi liếc nhìn nhau, cùng cười nhạt gật gật đầu, cùng nhìn về phía Sở Khuynh Thành.
Mà nét mặt của Thượng Quan Khinh Yên cũng trở nên lạ kỳ, vội vã nắm lấy tay của Mộ Dung Tuyết đang có vẻ mặt tương tự, nói: "Tuyết tỷ, có thứ để xem rồi!"
"Đúng vậy, khó có thể tưởng tượng, đệ tử đệ nhất Tây Châu này không phải người bình thường, có thể đấu một trận với con trai của Âu Dương Lăng Thiên. Nếu như vậy thì bọn họ có thể sánh ngang với cùng bốn vị hoàng tử hàng đầu của Bách Lý gia trước kia, chỉ là mạnh nhất trăm dặm Cảnh Thiên thì..." Khẽ híp mắt một cái, Mộ Dung Tuyết không khỏi thở dài một hơi: "Tuy nhiên không giao thủ thì chưa biết thắng bại, nhưng dẫu sao hai người này cũng là một tia hi vọng."
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, thân hình cự long hung vĩ của Diệp Lân bõng dưng rơi lên trên diễn võ đài, mắt rồng to lớn hung hằng trừng về phía Âu Dương Trường Thanh, thỉnh thoảng lại quay đầu về phía Trác Phàm.
Nhìn đi đại ca, đây chính là thực lực lúc này của ta, không kém gì huynh nhỉ?
Nhưng mà điều khiến cho hắn mất hứng đó là từ đầu đến cuối Trác Phàm đều không nhìn qua khác đài dù chỉ một lần. Đôi mắt của hắn vẫn luôn đặt trên khuôn mặt hững hờ của Sở Khuynh, bên tai nghe những lời kể của Thủy Nhược Hoa về quá khứ của Sở Khuynh Thành, căn bản chưa từng để ý đến trận chiến trên võ đài.
Bất đắc dĩ lắc lư đầu rồng to lớn, Diệp Lân không khỏi thở dài, mặc dù có chút thất vọng nhưng cũng không để ý mà lại nhìn về phía Âu Dương Trường Thanh, để lộ ra rang nanh dài hai thước, cười to: "Tiểu tử, ngươi còn dám khoác lác trước mặt lão tử nữa không? Coi chừng lão tử lập tức xé nát ngươi! Gàooo!”
“Rầm!”
Móng vuốt rồng to lớn vỗ lên sân ngay lập tức đánh nát một phần tư võ đài, khí thế mãnh liệt kèm theo thanh âm giận dữ truyền vang tứ phía khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề, sợ đến mặt trắng bệch. Dường như thật sự gặp phải chân lpng, thật gặp phải chân long một dạng, khí chất vương giả cuồn cuộn, ép bọn họ đến không thở nỗi.
Chúng đệ tử lúc trước vẫn luôn ủng hộ Âu Dương Trường Thanh bây giờ cũng xìu xuống, không dám hó hé tiếng nào. Thậm chí còn chẳng cần đến tung hô, rồng chính là biểu tượng của vương giả, trước mặt vương giả ủng hộ người khác dường như không hợp với thiên đạo, căn bản không cần làm vậy.
Lúc này, Diệp Lân là Chân Long, Vương giả chân chính, không có bất kỳ ai hoài nghi.
Bỗng dưng, trên dưới toàn trường yên tĩnh lại, thậm chí ngay cả một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy. Bởi vì trước mặt Vương giả không được ồn ào, uy quyền của Viêm Long chi vương đã nghiền ép tất cả mọi thứ ở nơi này!
Trên trán rịn ra từng tầng mồ hôi lạnh, Âu Dương Trường Thanh chăm chú nhìn đầu rồng to như ngọn núi ở phía trước, trong lòng âm thầm giận dữ oán hận.
Hắn là không biết Diệp Lân này rốt cuộc là quái vật gì, người khác lên Dung Hồn chỉ có thể dung hợp thành hình dáng một dã thú, cũng chỉ là tăng thêm chút linh lực mà thôi. Hắn thì hay rồi, tự biến mình thành chân long.
Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, có chỗ nào giống người? Chẳng lẽ tên khốn này vốn là một con rồng?
Hắn không biết, cũng không muốn biết, hắn chỉ biết một điều, những thứ muốn thể hiện ra bây giờ hoàn toàn đỗ vỡ. Giờ này khắc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào trên người Diệp Lân, hắn ngược lại thành vật làm nền, giống như tôm như tép vậy, đây là điều hắn tuyệt đối không thể chịu đựng.
Bao nhiêu lần chiến đấu đã bao giờ hắn trở thành vai phụ đâu? Nhưng lúc này đây, nhiều người chú ý như vậy, hắn tự mình cầm đao, quậy thành cục diện như này, còn có nữ thần trong lòng đang nhìn theo, mà hắn lại dung một câu để khiến người ta nổi tiếng. Nam nhân kiêu ngạo như hắn sao chịu được việc làm giá y cho người khác?
Nếu như đến cuối cùng hắn không thắng được trận đấu này vậy thì đó sẽ là hối tiếc vạn phần!
Nghĩ tới đây, Âu Dương Trường Thanh không khỏi hung hăng cắn môi, trong mắt đều là vẻ ác độc, kiếm khí trên ngón tay cũng càng lúc càng hung ác: "Nếu đã như vậy, mặc kệ ngươi là Chân Long hay là Giả Long, trước tiên để lão tử làm thịt ngươi rồi tính tiếp!"
Vừa dứt lời, một kiếm mà Âu Dương Trường Thanh đã vận sức chờ đánh ra bỗng nhiên hướng về phía than rồng dài trăm trượng của Diệp Lân mạnh mẽ nện xuống!