Từng đạo từng đạo phi kiếm toán loạn trên bầu trời, tiếp hung hăng nện xuống băng long, băng long ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, đạp nát toàn bộ diễn võ đài, sau đó oanh phun Long tức băng lãnh về phía bốn phía. Người bốn phía không kịp phản ứng chuyện vừa xảy ra, chỉ thấy Long tức xẹt qua trước mặt bọn họ, bọn họ lập tức bị đóng băng lại. Thậm chí ngay cả linh hồn đều đã đóng băng.
"Aizz, xong rồi, lần này thật xong rồi!" Lão giả kia vỗ đầu, lắc đầu thở dài, trên mặt đầy vẻ đắng chát.
Âu Dương Trường Thanh thấy Diệp Lân vậy mà xuất thủ với các đệ tử bốn phía, hắn liền giận dữ, hét lớn: "Ha ha, tiểu tử Tây Châu, ngươi có ý gì, nổi điên sao?"
"Nổi điên là ngươi, Trường Thanh!" Vị lão giả kia lắc đầu, cả giận nói: "Ngươi có biết ngươi xông ra họa lớn cỡ này hay không? Dẫn Thiên Quyết cùng Phong Thiên quyết vốn là tương sinh tương khắc, Dẫn Thiên Quyết chính là Phá Thiên Chi Đạo, để ngươi khai thiên địa thông đạo, dẫn lực lượng thiên địa xuống. Nhưng phong Thiên Quyết là Phong Ấn Chi Đạo, phong ấn tất cả lực lượng. Bình thường lực lượng thiên địa lẫn vào nhân gian, bị tu giả dẫn đạo vận dụng, dần dần tan vào trong trời đất, trở lại thiên đạo, đây là pháp tắc thiên địa."
"Ngươi đánh khai thiên địa thông đạo, nhưng lại dùng Phong Thiên quyết phong ấn lực lượng thiên địa lại, thì tương đương với việc tìm một chỗ cho lực lượng thiên địa. Một khi ngươi không khống chết được những lực lượng thiên địa này, chúng sẽ liên tục không ngừng tụ tập quanh một chỗ, thiên địa thông đạo sẽ vĩnh viễn không đóng lại được. Bởi vì ngươi đã mất đi quyền khống chế chúng, cho nên lực lượng thiên địa sẽ bạo động, chính là thành ra như bây giờ!"
Âu Dương Trường Thanh chớp chớp mắt to đầy mê mang, vẫn còn nghi hoặc, gãi đầu nói: "Trưởng lão, ngươi có ý là con cự long kia không phải tiểu tử kia, mà là lực lượng thiên địa tụ thành? Vậy tại sao nó lại tùy tiện công kích người khác, nó không phải một đoàn năng lượng sao?"
"Thiên địa có linh khí, thì tất có linh tính!" Trưởng lão kia lắc đầu, cười khổ nói: "Nếu tu giả dẫn động lực lượng thiên địa, tự nhiên bị tu giả nắm giữ, không có gì đáng nói, nhưng bây giờ thiên địa chi lực bạo động, hội tụ đến một chỗ, hơn nữa còn bám vào thứ có linh tính, nó sẽ có ý thức. Thiên địa cuồng bạo, ngươi chưa từng thấy qua, đây tuyệt đối là tai nạn, sức người không thể địch được!"
Âu Dương Trường Thanh nhíu mày lại, nhìn nơi xa đầu kia băng long, một mặt do dự nói: "Như vậy tiểu tử Tây Châu đâu, ngươi nói lực lượng thiên địa tụ trên người hắn, khống chế thân thể hắn? Vậy ý thức của hắn đâu, bị thôn phệ rồi sao?"
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta?"
"Ngươi làm gì, ngươi không biết sao? Ngươi dùng Phong Thiên Kiếm quyết, bây giờ tiểu tử kia bị phong ấn cmnr, đào đâu ra ý thức? Bây giờ thiên chi lực địa này đều tụ phía trên thân rồng không có ý thức, đối với cỗ lực lượng này thì đúng là không thể tốt hơn. Đã có linh tính, còn dễ khống chế, cớ sao mà không làm? Aizz, lần này sợ còn khó hơn giải quyết hơn đại nạn hai ngàn năm trước, ngươi chờ bị cha ngươi đập chết ngươi đi!"
Âu Dương Trường Thanh run run, vẻ mặt đắng chát, như cái... Không, chính là hài tử sợ làm sai chuyện, sợ bị phạt, trong lòng đầy lo sợ.
Rống! Từng tiếng rống dài xé không Liệt Địa, con băng long kia vung lên thân rồng to lớn, thổ tức bốn phía, đóng băng mọi người bốn phía lại..
Thấy thế, Vũ Thanh Thu quá sợ hãi nói: "Tiểu sư đệ, ngươi làm sao vậy, mau dừng tay lại!"
Nhưng băng long không để ý đến hắn, còn quay đầu phun ra một đạo băng khí.
Vũ Thanh Thu biết chiêu này lợi hại, một khi để nó chạm tới người, tuyệt đối sẽ xong đời, liền vội vàng bay vút đi. Mà dưới chân hắn, chỉ sau một khắc, đã bị hàn khí biến thành mặt kính hoàn toàn lạnh lẽo.
Thủy Nhược Hoa đang kể chuyện cũ, không chú ý đến chiến đài, bây giờ thế mà nhìn thấy có quái vật lại đang tùy ý đóng băng mọi người, nàng giật mình hét lên:
"Tiên sinh, vừa rồi đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mau dẫn Khuynh Thành rời đi!"
Sau đó hai tay vội vã ông lấy Sở Khuynh Thành, hiển nhiên muốn dẫn nàng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Trác Phàm nhìn kiều thê đang ngủ yên, vội vàng khoát tay, cười nhẹ nói: "Không có gì đáng ngại, không nên quấy rầy nàng, cố sự còn chưa nói xong, Thủy cô nương cứ an tâm nói tiếp đi!"
Nói cái méo, tình cảnh bây giờ loạn như vậy, chẳng khác gì ngày tận thế, lão nương nào có thì giờ nói cố sự với ngươi? Huống hồ, dù ta không muốn sống, Khuynh Thành cũng không thể chết, nếu không thì còn gì là hảo tỷ muội?
Đột nhiên, một tên hộ vệ thương đội bắt lấy bàn tay nàng, cười nhạt nói: "Cô nương, tiên sinh nhà ta đã nói cô nương có thể yên tâm nói tiếp cố sự, thì chính là thật sự không có gì đáng ngại, xin cô nương hãy tin tưởng tiên sinh nhà ta. Chúng ta ở nơi đây, cho dù có nguy hiểm gì, chúng ta cũng sẽ cản ở phía trước, sẽ không để các vị cô nương lâm vào nguy hiểm!"
Thủy Nhược Hoa nhìn Trác Phàm, rồi lại nhìn những ánh mắt có vẻ đầy tin tưởng hắn, sau đó lại nhìn về phía băng long đang tàn phá bừa bãi, trong lòng có điều do dự, lại không có cách nào, chỉ là cau mày, miễn cưỡng gật đầu, tiếp tục ngồi xuống.
Trác Phàm hài lòng cười gật đầu, lại nhìn về phía Khuynh Thành, nở nụ cười vui vẻ.
Trên chiến đài, Hắc Nhiêm Chí Tôn bắn một đạo khí kiếm về phía băng long, muốn phá vỡ tầng băng trên thân nó, cứu ra ái đồ, nhưng băng long lại lập tức hóa cỗ kình khí thành vụn băng, rồi hấp thu vào trong thân thể.
Hắc Nhiêm Chí Tôn co rụt mắt lại, quá sợ hãi kêu lên: "Sao có thể, thứ này đến cùng là cái gì vậy?"
Lúc này, một đạo râu trắng lão giả chợt xuất hiện bên cạnh hắn, vội vàng nói: "Chí Tôn đại nhân xin chớ xuất thủ, bây giờ mặc kệ chúng ta làm gì, đều không thương tổn được hắn một phân một hào đâu! Hắn là do Phong Thiên Kiếm quyết biến thành, bên trong có Phong Thiên đại đạo, bất luận loại năng lượng, Vũ kỹ gì tiếp cận nó, đều sẽ bị phong ấn rồi hấp thu, hóa thành lực lượng cho nó. Cho nên mặc kệ chúng ta làm gì với nó đều không thương tổn nổi, chỉ có thể hết sức yểm hộ các đệ tử thoát khỏi nơi đây, mới là chính đạo!"
Hắc Nhiêm Chí Tôn kinh hãi, sau đó liếc nhìn qua những đệ tử đang thất kinh, hốt hoảng thoát khỏi nơi đây, còn đang không ngừng có đệ tử bị Long tức phun trúng, rồi nhìn về phía lão giả kia nói: "Theo lời ngươi nói, thứ này há không phải vô địch, chúng ta đối phó như thế nào? Cũng không thể để nó náo động mãi như thế chứ?"
"Chí Tôn đại nhân yên tâm, thứ này có thể phong ấn thiên hạ vạn vật, lại không phong được ngũ đại thần kiếm chi uy!"
Rồi người kia chỉ lên bầu trời, những hàn kiếm vẫn đang không ngừng từ trên chín tầng trời bay xuống, buồn bã nói: "Ngài xem, bây giờ thông đạo thiên địa đã liên thông, thứ này chẳng khác gì động cơ vĩnh cửu không biết mệt mỏi, chúng ta chỉ có thể trốn tránh. Đợi Lăng Thiên huynh cầm Phong Thiên Kiếm đến rồi phong ấn Thông đạo thiên địa, lại đánh nát vật này, sau khi tất cả năng lượng tiêu tán, mọi chuyện sẽ bình ổn lại. Đến lúc đó hắn nhẹ tay chút là vẫn có thể cứu ra cao đồ của ngài!"
Hắc Nhiêm Chí Tôn nhìn băng long, lại nhìn mọi người chung quanh đang bị ngộ hại, chỉ có thể gật đầu thở dài.
Dù sao con quái vật này không phân thiên đạo, mình tấn công nó, chỉ có thể giúp nó hấp thu được càng nhiều năng lượng, càng khó ứng phó hơn, tốt nhất vẫn nên đợi Âu Dương Lăng Thiên đến xử lý cục diện rối rắm này, còn phải xử lý tốt nhi tử đáng kiêu ngạo của hắn nữa, hừ hừ!
Lúc này, Âu Dương Trường Thanh mắt thấy con băng long tàn phá bừa bãi, mình lại không khống chế được, người gặp nạn càng ngày càng nhiều, hắn thật muốn khóc lên.
Lão cha mà nhìn thấy cảnh tượng nơi đây, thật không biết một kiếm giải cục sẽ trảm con rồng kia trước, hay là trảm đôi ta đây, huhuhu...
Lúc này, hai bóng người đẹp đẽ xuất hiện trước mặt hắn. Thượng Quan Khinh Yên giận dữ mắng to: "Âu Dương Trường Thanh, bởi vì ngươi, mọi chuyện mới thành ra như này, bao nhiêu người bởi vì ngươi mà gặp nạn!"
Mộ Dung Tuyết cũng vậy, vẻ mặt giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chỉ có khác biệt là, Mộ Dung Tuyết là thật hận hắn náo ra đại họa như thế, liên luỵ nhiều người vô tội, Thượng Quan Khinh Yên lại bởi vì lo lắng cho Trác Phàm nhiều hơn mà giận lây sang hắn. Vừa mắng, còn vừa tìm kiếm bóng dáng Trác Phàm khắp nơi.
Bây giờ mọi người đã chạy tứ tán, không biết có thể tìm được hay không. Âu Dương Trường Thanh đối mặt nữ thần, lại là đang bị chỉ trích, chỉ biết áy náy cúi thấp đầu, không dám có bất kỳ lời cãi lại gì.
Thái độ nhận tội đúng là còn nhu thuận hơn cả lúc hắn đứng trước mặt cha hắn...
Tìm được rồi, ở nơi đó!
Rốt cục, Thượng Quan Khinh Yên tìm được vị trí đám người Trác Phàm, nhưng hắn lại ngồi yên lặng như người không việc gì vậy.
Đây không phải không coi quái vật là quái vật sao, làm cho con quái vật ngưng tụ từ lực lượng thiên địa này thật không có chút tôn nghiêm nào.
Có lẽ thật sự là cảm thấy mình không có mặt mũi, bởi vì mọi người đều chạy tán loạn hết, lại chỉ có một đoàn người Trác Phàm ở nơi đó ngồi yên đắc chí. Băng long chợt rống to một tiếng, đã phát hiện mình con mồi mới, nó đạp chân xuống, phóng về phía Trác Phàm, hàn khí lạnh lẽo còn chưa tới, đã khiến quanh người bọn họ bị kết lên một tầng băng sương thật dày.
Thấy thế, Thượng Quan Khinh Yên giật mình, vội vàng hét lớn: "Cẩn thận!" Nhưng đã không kịp, bọn người Mộ Dung Tuyết cũng quay đầu nhìn, liền thấy còn có người chưa rút lui, sắp phải trở thành nạn nhân của con quái vật kia vật, nàng cũng giật mình, trong lòng gấp lên.
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên: "Đừng hoang mang, thứ này giao cho ta!"
Ông! Một tiếng kiếm minh lạnh lẽo ngâm khẽ trên cửu thiên, phát ra thanh âm êm tai, một bóng người màu xám chớp mắt phi tới nơi này. Âu Dương Trường Thanh kêu to một tiếng: "Cha!". Hắn vừa vui lại vừa sợ, bọn người còn lại thì hai mắt tỏa sáng, lộ ra vẻ hy vọng.
Đệ nhất cao thủ Bắc Châu, Âu Dương Lăng Thiên, rốt cục mang Phong Thiên Kiếm đến xử lý tàn cục của tên nhi tử ăn hại...