"Sức mạnh Phong Thiên Kiếm, Đoạn Thiên Trảm!"
Gió lớn mãnh liệt khiến bào phục xám bay phất phới, một nam tử trung niên nho nhã, trong mắt hiện ra tinh mang, khuôn mặt cương nghị vô cùng nghiêm túc. Trường kiếm tản ra màu xanh thăm thẳm, dưới bầu trời u ám lại tỏa ra hào quang lóa mắt.
Riêng kiếm mang sắc bén kia như muốn chia thiên địa ra làm hai, phát ra tiếng kêu leng keng không ngừng, ngửa lên trời thét dài. Kiếm khí sắc bén ở đỉnh mũi kiếm như hình nón bay vút lên trời, lập tức muốn phá thể mà ra, vượt qua không trung mênh mông, đâm về phía quái vật băng long.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đột nhiên giật mình, chờ đợi đệ nhất cao thủ Bắc Châu xuất thủ.
Thế nhưng còn không đợi một kiếm này chém ra, một tiếng lo lắng hét lớn đột nhiên vang vọng thiên không: "Lăng Thiên huynh hạ thủ lưu tình, bên trong băng long có đệ tử phong ấn, xin xuất thủ nhẹ tay, không cần thiết thương tổn tính mạng hắn!"
"Cái gì, bên trong thế mà còn có người, khác biệt hoàn toàn với sức mạnh thiên địa tụ tập hai ngàn năm trước?"
Âu Dương Lăng Thiên đột nhiên ngừng lại, trong tay muốn chém ra một kiếm, cũng bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn qua, thấy người vừa hô lớn, không ai khác chính là Hắc Nhiêm Chí Tôn của Tây Châu.
Lại nhìn băng long lao nhanh về phía Trác Phàm tàn phá bừa bãi, Âu Dương Lăng Thiên lại có chút chần chờ. Hiện tại hắn cách băng long rất xa, cũng không biết đệ tử Tây Châu bị phong ấn ở chỗ nào, tùy tiện vung xuống một kiếm, lỡ như thương tổn ái đồ Song Long Chí Tôn, chẳng phải ảnh hưởng đến tình nghĩa hai nhà sao?
Nhưng nếu một kiếm này không xuất ra, tính mạng của những người phía trước kia sẽ bị băng long hại, so sánh thiệt hơn lại tiến thoái lưỡng nan, khiến đệ nhất cao thủ Bắc Châu không biết xử lý thế nào cho tốt.
Đến cùng là cứu một người, tổn hại mấy người, để duy trì giao tình của hai châu hay tổn hại một người mà cứu nhiều người đây?
Mày nhíu chặt, Âu Dương Lăng Thiên đối mặt với cảnh tiến thoái lưỡng nan khó đưa ra lựa chọn. So sánh lợi ích của hai châu và vài nhân mạng, đến tột cùng bên nào nặng nhẹ, cho dù hắn là nhân vật danh môn chính phái đỉnh phong, cũng rất khó đưa ra phán đoán.
Cũng vì trong lúc chần chờ, thời cơ tốt nhất để xuất kiếm cũng qua đi, băng long trùng kích cuồng bạo về phía bọn người Trác Phàm, ai cũng không thể ngăn cản. Cho dù hiện tại hắn lại huy động kiếm phong, đợi kiếm khí đến thì băng long cũng đã sớm xé nát mấy người Trác Phàm rồi. Đến lúc đó cho dù trảm băng long, cũng không làm nên được chuyện gì.
Nhìn qua Âu Dương Lăng Thiên không có lựa chọn, nhưng sâu thẳm trong lòng thực sự đã lựa chọn.
Diệp Lân là người Hắc Nhiêm Chí Tôn tự mình mở miệng nhờ bảo vệ, địa vị của hắn ở Tây Châu nhất định không thể coi thường, hắn an toàn cũng cực kỳ trọng yếu. Thậm chí cũng có thể hi sinh mấy tính mạng để bảo đảm hắn an toàn.
Tuy chính đạo thường nói, chúng sinh bình đẳng, nhưng trong mắt mọi người, sinh mệnh làm sao bình đẳng được?
Nghĩ tới đây, Âu Dương Lăng Thiên cầm kiếm tay trong tay thở dài. Không nghĩ tới giờ phút sinh tử hắn lại thua với trái tim thế tục.
Hắn rất rõ ràng, tuy hắn muốn cứu phía tính mạng tất cả mọi người, nhưng một kiếm này cuối cùng không xuất ra, không phải bởi vì hắn lo lắng sinh mạng trong băng long hơn, mà chú ý đến lợi ích của hai châu hơn.
Bao nhiêu người chết không quan trọng, nhân vật trọng yếu chết, thương tổn một phần đều sẽ khiến đại cục rung chuyển, đây chính là thế tục.
Cao thủ đệ nhất năm châu, ai cũng thanh cao cực kì, nhưng vẫn không chạy khỏi lợi ích thế tục.
Mà Thượng Quan Khinh Yên nhìn đến Trác Phàm gặp nạn, vốn kinh hãi lo lắng, nhìn thấy Âu Dương Lăng Thiên muốn xuất kiếm, trong lòng có chút hy vọng, thời điểm kiếm sắp xuất ra lại ngừng, khiến nàng ngây người không hiểu: "Chuyện gì xảy ra, vì sao hắn lại không xuất thủ?"
"Đúng vậy, bình thường lão cha thấy người gặp nạn, nhất định rút đao tương trợ. Sao hôm nay lại kỳ quái như thế, vì cảm thấy cách quá xa, sợ trảm lệch lại ngộ thương người vô tội sao?" Âu Dương Trường Thanh cũng kỳ quái, sợ hãi kêu lên.
Mộ Dung Tuyết nhìn thấu hết thẩy, lại bất đắc dĩ thở dài: "Chỉ sợ không phải sợ kiếm lệch, mà lòng đã lệch. . ."
Rống!
Một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, băng long mang theo uy áp mãnh liệt không gì địch nổi bỗng nhiên phóng về phía mấy người Trác Phàm, chớp mắt tới gần, luồng khí băng lãnh bao phủ quanh bọn họ tạo thành một kết giới như băng vụ, chỉ cần thoáng chạm qua, sẽ bị đông cứng không ai chạy thoát.
"Khuynh Thành sư muội, Thủy sư muội. . ."
Thấy tình cảnh này, Vũ Thanh Thu vô cùng sợ hãi, vội vã kêu lên, mấy người Viêm Ma cũng tỏ thái độ vội vàng, Thượng Quan Khinh Yên càng nhịn không được la lớn: "Cẩn thận, cao. . ."
Thế nhưng, băng long cuồng mãnh không ai có thể ngăn cản, sớm đã giương nanh múa vuốt đi đến trước mặt mấy người Trác Phàm, song trảo băng lãnh đột nhiên phát ra những tiếng động chói tai, hung hăng đánh về phía mọi người, một trảo thật sự vỗ xuống, mọi người bị xé vụn thành mãnh nhỏ.
Nhìn long trảo đáng sợ tập kích qua, hai người Thủy Nhược Hoa đã hoàn toàn ngây người, khóe miệng giật giật, trên mặt vô cùng khổ sở, thỉnh thoảng nhìn về phía Trác Phàm vẫn bình thản tự nhiên như cũ, yên tĩnh ngồi đó, trong mắt tràn ngập vẻ oán trách.
Ta nói chúng ta chạy mau, ngươi nhất định ở nơi này ra vẻ, giờ thì tốt rồi, muốn chạy cũng không chạy được. Mấu chốt là, chính ngươi tự tìm đường chết, vì sao còn muốn lôi kéo chúng ta? Còn Khuynh Thành, nàng chưa khôi phục tâm trí, cứ như vậy đần độn u mê chết cùng ngươi ở nơi xa lạ này, thật sự không cam lòng mà.
Các ngươi nói xem, tiên sinh nhà các ngươi tùy hứng như thế, hại các ngươi chôn cùng hắn, có phải các ngươi cũng hận chết hắn không cùng?
Nghĩ như vậy, tại thời khắc hấp hối sau cùng của mình, Thủy Nhược Hoa quay đầu nhìn những hộ vệ thương đội kia, chỉ thấy bọn họ vẫn bình tĩnh như thường, yên tĩnh chắn trước mặt Trác Phàm, trên mặt không chút gợn sóng.
Thủy Nhược Hoa ngạc nhiên, trong lòng không khỏi oán thầm.
Làm sao thế, bọn họ cũng muốn tìm chết sao? Dù có chôn cùng chủ tử cũng tuyệt không cảm thấy oan uổng gì sao?
Thế nhưng nàng làm sao biết, một đường theo Trác Phàm đến đây, bọn họ đã sớm thăm dò tâm tư của hắn, có thể khống chế Lãnh Vũ Kiếm Vương, đến đối mặt Bất Bại Kiếm Tôn, chỉ cần hắn không tỏ vẻ kinh hoảng thì mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, căn bản không cần lo lắng.
Mà bây giờ, Trác Phàm chỉ chăm chú kéo bày tay Sở Khuynh Thành, để nàng dựa vào đầu vai hắn, không chút hồi hộp, trái lại càng thêm bình tĩnh thì bọn họ có gì phải lo lắng chứ?
Tóm lại, một đường đi tới này, bọn họ hiểu khá rõ khả năng khống chế của Trác Phàm, vô cùng tâm phục khẩu phục. Hiện tại đừng nói chỉ có băng long này, cho dù có rơi vào trong trăm long, vạn long đều tới, Trác Phàm không hoảng hốt, bọn họ sẽ không bối rối, đây cũng là tín nhiệm, thậm chí nói là tín ngưỡng.
Hô!
Gió lạnh vù vù thổi tới, uy áp mạnh mẽ khắp bốn phía, tính cả ghế dựa dưới mông mọi người, tất cả đều áp xuống lòng đất mười mét, song trảo băng lãnh đã sắp bắt đến gò má bọn họ.
Hai mắt Thủy Nhược Hoa khẽ đảo, trong lòng trầm xuống, sắp hoảng sợ đến ngất đi, những người vây xem, như Vũ Thanh Thu, Viêm Ma, Mộ Dung Tuyết cùng Âu Dương Trường Thanh thì vừa lo lắng, vừa bất đắc dĩ, gấp siết chặt nắm tay, Âu Dương Lăng Thiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không đành lòng xem.
Dù sao phía trước chết bao nhiêu người không quan trọng, nhưng cái chết của những người này là do hắn không hành động, hắn thật sự không còn mặt mũi mà nhìn.
Hắc Nhiêm Chí Tôn nhìn ba người Sở Khuynh Thành, khẽ lắc đầu, trong lòng có chút áy náy. Lần này vì có thể cứu Diệp Lân, vì tương lai của Tây Châu hắn đành bỏ qua những đệ tử không quan trọng.
Phốc!
Thế mà, ngay lúc tất cả mọi người nghĩ mấy người Trác Phàm xong đời rồi, trong lòng tiếc than, thì đột nhiên một tiếng động vang lên, đồng thời băng trảo mãnh liệt của băng long cũng đột nhiên dừng lại trên không trung, không thể đè ép xuống.
Mọi người nhìn thấy rõ, đột nhiên kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy giờ khắc này, ở giữa băng long và Trác Phàm, một long trảo đen nhánh từ trong thân thể Trác Phàm thoát ra, trong nháy mắt đỡ được long trảo của băng long, cứng ngắc trên không trung, khiến nó không thể tiến lên,
"Sao có thể, sức mạnh của người kia tiếp xúc với băng long nhưng lại không bị phong ấn, chuyện này là sao?" Một trưởng lão tông môn nhìn một màn quỷ dị trước mắt, không thể tin được. "Băng long này dù là võ kỹ thần hồn, thậm chí linh khí nguyên lực ngay lập tức sẽ phong ấn nhập thể nội, làm sao có người tiếp xúc với nó mà có thể yên ổn không có chuyện gì chứ?"
Âu Dương Lăng Thiên lăng không cấp tốc chạy đến, nhìn cảnh tượng trước mắt giật mình kinh hãi, nhanh chóng giảm tốc độ phi thân, sắc mặt uể oải.
Phong Thiên Kiếm đạo, thế mà không còn Phong Thiên?
Chuyện này. . . Làm sao có thể?
Mà hai người Thủy Nhược Hoa vốn đã chuẩn bị bỏ mạng dưới băng long trảo, đợi một lúc vẫn không thấy gì khác lạ, ngẩng đầu nhìn lên thấy hắc trảo chống đỡ như trụ trời, nàng hoàn toàn ngơ ngẩn, không kịp phản ứng.
Băng long này không phải vô địch à, lúc trước ngay cả Hắc Nhiêm Chí Tôn đều không thể ngăn cản được, làm sao lại đỡ dễ dàng thế được?
"Tiên sinh, ngươi. . ." Quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, hai người Thủy Nhược Hoa vô cùng ngạc nhiên.
Không nhìn hai nàng, Trác Phàm chỉ nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Sở Khuynh Thành cái đang nghiêng người dựa vào đầu vai hắn, không khỏi nở nụ cười hớn hở, sau đó lại nhìn về phía băng long trên đỉnh đầu không ngừng vồ xuống dưới, sắc mặt liền trầm xuống.
"Nghiệt súc, ngươi quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi!"
"Lôi Viêm Quỷ Trảo!"
Bên trong mắt trái, lôi viêm màu đen điên cuồng tuôn ra, cấp tốc bò lên hắc long trảo. Mà cũng chính tại thời khắc này, hắc long trảo bỗng dưng tăng trưởng mấy lần, hóa thành một cự trảo lôi viêm khủng bố.
Âm thanh đùng đùng vang vọng giữa đất trời, khí tức tử vong cuồn cuộn bạo liệt bỗng dưng truyền khắp nơi này.
Mà cũng trong nháy mắt, không chỉ có những những đệ tử mà ngay cả tuyệt thế cao thủ Hắc Nhiêm Chí Tôn và Âu Dương Lăng Thiên hai cũng sợ hãi.
Băng long vừa mới giương nanh múa vuốt kia, giờ này khắc này, trong khí tức khủng bố của lôi viêm màu đen, lộ ra khuôn mặt kinh khủng hiếm có, thậm chí ngay cả thân rồng được bao phủ vụn băng sáng rực, cũng run rẩy không ngừng.