Oanh!
Hắc trảo mang sấm sét khủng bố hung hăng bóp chặt lại, song trảo của băng long liền ầm vang vỡ thành vụn băng đầy trời, mà lại vụn băng vừa muốn trở lại trong thân thể băng long, lại bị vô tận lôi viêm thiêu đốt sạch sẽ.
Thân thể băng long không ngăn được run rẩy, nó thật sự đang sợ hãi.
Sao lại thế này, chỉ là một nam tử thoạt nhìn như một kẻ dễ ăn, trong thân thể sao có thể có năng lượng kinh khủng như vậy, Phong Thiên chi lực của nó đều không phong ấn nổi?
Thân thể băng long run rẩy, không ngừng lui về phía sau, kiếm mang băng lãnh trên trời vẫn đang không ngừng bắn tới trên thân nó, dung nhập vào trong thân thể nó, bổ sung năng lượng nó vừa mất đi, mà song trảo của nó cũng được năng lượng bổ sung mà bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Thế nhưng sao Trác Phàm có thể để nó dễ dàng có được cơ hội thở dốc? Dù sao đã xuất thủ, vậy phải làm đến cùng!
Trong mắt Trác Phàm lóe lên một đạo hàn mang, tâm niệm nhất động, cự trảo lôi viêm thừa thắng xông lên, chỉ trong nháy mắt đã bắt trúng đầu băng long, sau một tiếng ầm vang, lại lần nữa bóp nát nó thành phấn vụn.
Trong vụn băng bay tán loạn, bông sương ngưng tụ thành từ lực lượng thiên địa, dưới uy lực kinh khủng của lôi viêm, toàn bộ hóa thành hư vô.
Ngay sau đó, Lôi Viêm Quỷ Trảo tiếp tục lướt qua long thân, long thân dài trên trăm trượng ầm ầm vỡ vụn, chỉ mấy hơi thở, tất cả đều vỡ nát thành bông tuyết, tiêu tán vô tung.
Đến cuối cùng, Lôi trảo thu lại, trên long trảo còn có một nhân ảnh, Trác Phàm nhẹ nhàng buông lỏng ra, bịch một tiếng, người kia rơi xuống mặt đất, chính là Diệp Lân.
Hắn có vẻ vừa mới được giải phong, đầu óc còn mười phần mơ hồ, lảo đảo ngồi trên mặt đất, thân thể có chút phù phiếm. Nhưng hắn cũng biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lẩm bẩm nói: "Đa tạ, đại ca. Nhiều năm như vậy, không ngờ ta vẫn kém ngươi rất nhiều a!"
"Đừng khách khí, lần sau cẩn thận!"
Trác Phàm thu nhập long trảo vào thể nội, cũng không nhìn Diệp Lân, vẫn bình tĩnh như thường, vẫn ngồi lẳng lặng, Sở Khuynh Thành tựa lên vai hắn. Tuy mặt đất chỗ bọn họ bởi vì ồn ào vừa rồi mà đã sụp đổ xuống, trở thành một đống lộn xộn. Thế nhưng từ đầu đến cuối, Sở Khuynh Thành được Trác Phàm bảo vệ, lại không để nàng cảm thấy một tia chấn động nào.
Nhìn mọi chuyện vừa xảy ra, tất cả mọi người đều hoàn toàn kinh ngạc!
Nhất là Âu Dương Trường Thanh luôn luôn cao ngạo, càng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trác Phàm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại. Hắn làm sao có thể nghĩ đến, quản sự của một thương đội mà hắn mời đến trợ uy, lại là một tuyệt thế cao thủ!
Chí ít một chiêu kia, Thần kỹ bóp nát Phong Thiên băng long, thật nhìn mà chỉ biết than thở. Phải biết, băng long nắm giữ Phong Thiên đại đạo, không có Thần Kiếm tương trợ, cho dù là phụ thân hắn, cũng chưa chắc có thể phong ấn được con quái vật kia.
Thế nhưng tiểu tử này... Em gái ngươi, hắn là thần thánh phương nào vậy?
Thượng Quan Khinh Yên nhìn hắn, dị sắc liên tục hiện trên mặt, lòng đầy vẻ sùng kính. Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Trác Phàm cùng Sở Khuynh Thành mười ngón tay đan chặt vào nhau, còn có người ngọc kia tựa Trác lên vai Phàm, sắc mặt mừng rỡ lại ảm đạm xuống, đồng thời trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Nữ nhân này... có quan hệ gì với hắn vậy? Vì sao hắn lại ôn nhu quan tâm với nàng như thế, ta còn chưa từng thấy hắn bình tĩnh như vậy với một nữ nhân nào...
"Cổ Nhất Phàm?" Một tiếng nỉ non chợt vang lên bên tai nàng, nàng giật mình, vội vàng xoay người nhìn, liền thấy Mộ Dung Tuyết đang nhíu mày, nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Thượng Quan Khinh Yên giật mình, nhìn hai bên, thấy không có người chú ý, mới vội vàng hạ giọng, khẩn cấp hỏi: "Tuyết tỷ, có phải tỷ nhìn lầm hay không, sao tỷ lại nói hắn là Cổ Nhất Phàm?"
"Tuy hắn mang mặt nạ, nhưng ta biết đứa bé bên cạnh hắn!" Mộ Dung Tuyết mười phần chắc chắn nói: "Mà lại ta cũng biết lôi viêm màu đen bên trong chiêu thứ kia. Trong toàn bộ đại lục, ngọn lửa màu đen kia thật sự rất thưa thớt, tuyệt đối là hắn, sẽ không sai!"
Thượng Quan Khinh Yên nắm chặt quyền lại, gấp cắn chặt hàm răng, cúi thấp đầu, trên mặt đầy vẻ chần chừ. Bây giờ hắn lại bị Tuyết tỷ đáng đâm ngàn đao nhận ra, phải làm thế nào để giúp hắn đây?
Đáng chết, Tuyết tỷ luôn luôn cương trực công chính, nhận ra hắn nhất định sẽ bẩm báo lên trên, làm thế nào mới tốt đây?
Thượng Quan Khinh Yên gấp đến dậm chân, nhìn Trác Phàm, lại nhìn Mộ Dung Tuyết, lại vẫn chẳng nghĩ ra được gì.
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Mộ Dung Tuyết nghi ngờ nhìn nàng, thấp giọng nói: "Yên Nhi, không phải ngươi đã sớm biết hắn chứ?"
"A, làm sao có thể, ta cũng chỉ vừa nghe tỷ nói mà, ha ha..." Thượng Quan Khinh Yên cố trấn định đáp.
Mộ Dung Tuyết chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Yên Nhi, ngươi nói ngươi không biết hắn? Thế mà vừa thấy hắn gặp nạn, liền lộ ra vẻ vội vã như vậy? Ngươi nói thật với ta đi, có phải đã sớm biết hắn sẽ đến hay không?"
Thượng Quan Khinh Yên hiện vẻ do dự, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Tuyết, thấy cũng không gạt được, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Vậy ngươi còn giúp hắn giấu diếm? Ngươi có biết, hắn là người nguy hiểm cỡ nào hay không?"
"Tuyết tỷ, hắn nói, hắn đến nơi đây chỉ là vì cứu mạng nhi tử, không có ý đồ xấu với bốn châu chúng ta!"
"Hắn nói gì ngươi cũng tin?"
"Ta đương nhiên tin hắn, hắn còn từng giúp chúng ta đoạt lại Trùng Thiên Kiếm!" Thượng Quan Khinh Yên cứng cổ nói, vẻ mặt đầy sự kiên định: "Mà lại, ta từng thấy hắn đối xử với nhi tử hắn tình nghĩa nhường nào rồi, hắn chắn chắn không lấy nhi tử làm cớ!"
Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm nàng, tròng mắt khẽ run, khẽ cau mày, lại bỗng dưng trầm mặc.
Thấy thế, Thượng Quan Khinh Yên trầm ngâm một hồi, rồi tiếp tục nói: "Tuyết tỷ, ta xin tỷ đừng vạch trần hắn, hắn thật sự không phải người xấu!"
"Hắn mà không phải người xấu, thiên hạ không có người tốt!" Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ trợn mắt một cái, sau đó dò xét kỹ nàng, lại nhìn về phía Trác Phàm, thở dài nói: "Thực sau khi hắn ra tay, không cần ta vạch trần, hắn cũng trở thành tâm điểm của mọi người. Bây giờ Hải Minh Tông chắc đã coi hắn là làm đối tượng trọng điểm mà chăm sóc, sớm muộn gì hắn vẫn sẽ phải lộ mặt thôi!"
Thượng Quan Khinh Yên quay đầu nhìn Trác Phàm, trong mắt đầy vẻ ân cần, kiên quyết nói: "Vậy. . . vậy đến lúc đó rồi tính, chúng ta đừng nói gì là được!"
Mộ Dung Tuyết thấy thế càng bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, nhưng nàng quả thật quyết định nhắm mắt lại, coi như chưa từng thấy gì.
Trác Phàm cũng đã nhìn ra biểu hiện của tất cả mọi người, một gã hộ vệ liền tiến đến, cúi người nói nhỏ bên tai Trác Phàm: "Tiên sinh, chúng ta bị phát hiện rồi!"
"Ta biết!" Trác Phàm thản nhiên gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía Sở Khuynh Thành vẫn đang rất điềm tĩnh, lại mỉm cười: "Có điều... Đều đáng giá. Bao nhiêu năm rồi, có lẽ Khuynh Thành không được nhắm mắt tu dưỡng như bây giờ. Đây là ta nợ nàng, nợ nàng rất nhiều..."
Bên cạnh, Thủy Nhược Hoa ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hai mắt đầy thâm tình kia, có chút ngây người nói: "Tiên sinh, ngài cho chúng ta cảm giác thật quen thuộc, không biết trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi sao?"
Trác Phàm trầm mặc không nói.
Bạch! Một bóng người lóe qua, Hắc Nhiêm Chí Tôn xuất hiện. Sau khi nhìn Trác Phàm, Hắc Nhiêm Chí Tôn vội vàng đỡ Diệp Lân dậy, rồi ôm ôm quyền nói: "Đa tạ tiên sinh xuất thủ cứu giúp, không biết tiên sinh xưng hô như thế nào?"
"Quản sự Tiền gia, Tiền Phàm!" Trác Phàm cười nhạt đáp.
Hắc Nhiêm Chí Tôn có hơi sửng sốt nói: "Tiền gia... Bắc Châu..."
"Đúng vậy!"
"Ừ... Bắc Châu sinh ra một nhân tài thật kiệt xuất!" Hắc Nhiêm Chí Tôn gật đầu nói, trong lòng lại oán thầm.
Hắn vẫn cho là Tây Châu sinh ra Diệp Lân và Trác Phàm, đã rất tốt, nhưng vạn vạn không ngờ, Bắc Châu cũng địa linh nhân kiệt như thế, cũng sinh ra một con quái vật. Quả nhiên là giang sơn đời nào cũng có người tài mà.
Ngay sau đó, Hắc Nhiêm Chí Tôn kiểm tra kỹ thân thể Diệp Lân, rồi nhìn Thủy Nhược Hoa nói: "Đưa Khuynh Thành về, lão phu liệu thương cho các ngươi!"
Thủy Nhược Hoa vội vàng gật đầu, muốn đưa Sở Khuynh Thành rời đi, nhưng Trác Phàm lại lên tiếng ngăn cản: "Chờ đã!"
Trác Phàm quay đầu nhìn Sở Khuynh Thành, nàng vẫn còn đang an tĩnh ngủ say, mới thản nhiên nói: "Người thụ thương chỉ có vị huynh đài này, tiền bối dẫn hắn trở về là đủ. Vị cô nương này còn cần tu dưỡng, đừng quấy rầy nàng, ngài cứ lo cho đệ tử của ngài đi, dù sao đối với ngài, vị huynh đài này mới càng quan trọng hơn, tuyệt đối đừng để thương thế kéo dài!"
Ách! Hắc Nhiêm Chí Tôn trì trệ, nghe ra ý trong lời này, rõ ràng châm chọc hắn lúc đó chỉ lo bảo vệ Diệp Lân mà từ bỏ người khác, nhưng mà đúng vậy, hắn chỉ có thể thở dài, không nói lời nào, lần nữa ôm quyền, đưa Diệp Lân rời đi.
Hai người Thủy Nhược Hoa thì lâm vào tình cảnh xấu hổ, các nàng phải làm thế nào đây?
Đúng lúc này, Âu Dương Lăng Thiên đáp xuống diễn võ đài, đầu tiên thấy nhi tử mình vẫn còn có vẻ nhởn nhơ, liền giơ tay lên muốn fang cho phát, Âu Dương Trường Thanh liền bị dọa cho thất kinh chạy trối chết.
"Nghịch tử, ngươi xông ra đại họa, ngươi có biết hay không?"
Âu Dương Trường Thanh ôm đầu, mặt mũi đầy ủy khuất kêu lên: "Ta biết ta biết, mấy vị trưởng lão cũng đã nói với ta rồi mà!". Rồi ngay sau đó vội vàng đổi chủ đề, chỉ bầu trời nói: "Chỉ là bây giờ việc cấp bách của người có phải phong ấn thông đạo thiên địa hay không, không cho lực lượng thiên địa tiếp tục trút xuống... Ách, xảy ra chuyện gì rồi, trên trời sao lại không có kiếm khí?"
Âu Dương Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, giọng căm hận nói: "Thông đạo thiên địa này không cần phong ấn, bởi vì đã tự động được tu bổ tốt rồi!"
"A, thần kỳ như vậy sao, mới vừa rồi còn..."
Âu Dương Lăng Thiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hét lớn: "Ngươi vẫn không biết có phải hay không, còn nói trưởng lão đã nói rõ với ngươi? Thằng nhãi con này, ngươi nghe kỹ cho ta. Lực lượng thiên địa cần kíp nổ mới có thể trút xuống nhân gian, bị người khống chế. Bình thường thủ quyết ngươi dùng chính là một loại kíp nổ. Mà thiên địa bạo động chính là kết quả biến thành sau kíp nổ. Như vừa rồi đó, nhưng là bây giờ, băng long kia đã bị hủy đến không còn sót lại cặn, lực lượng thiên địa không còn chỗ để chứa đựng, tất nhiên sẽ không thể tiếp tục hạ phàm, thiên địa tự nhiên khôi phục bình thường!"
Âu Dương Trường Thanh gật đầu, cuối cùng hiểu ra.
Lúc này, một thanh âm suy yếu lại kiên định lạ thường vang lên: "Âu Dương Trường Thanh, lần sau tái chiến!"
Nhìn về nơi phát ra giọng nói, chính là Diệp Lân đang được Hắc Nhiêm Chí Tôn đỡ lên.
"Hừ, đánh thì đánh, lần sau ta lại dùng kiếm quyết này thắng ngươi. Nói cho ngươi, vị trí thứ nhất bốn châu, sớm muộn vẫn là của bổn công tử, ha ha ha..."
Đùng! Âu Dương Lăng Thiên cay cú vỗ cho tên nghịch tử một phát: "Tái chiến cái cẹc, còn ngại chưa gây đủ rắc rối cho lão tử đúng không? Còn nữa, chính thức đệ nhất thế hệ trẻ tuổi tứ châu, không phải đã quyết ra rồi sao!"
Nói tới đây, Âu Dương Lăng Thiên chậm rãi chuyển mắt về phía Trác Phàm.
Mọi người cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía đó.
Có lẽ người này không chỉ đơn giản là đệ nhất tứ châu...