Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1662 - Chương 1668: Giám Sát

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1668: Giám sát

Nhìn Trác Phàm thật sâu, trong lòng Âu Dương Trường Thanh nhiều cảm xúc xen lẫn, dù ý thức được đối phương cường đại, nhưng miệng vẫn nói lời không phục như cũ: "Chưa chính thức so qua, không biết ai thắng ai thua?"

"Còn chính thức so nữa à, nhìn chiêu thức vừa rồi có thể nhìn ra được giữa các ngươi chênh lệch khá lớn!"

Lạnh lùng liếc nhìn hắn, Âu Dương Lăng Thiên lại nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt tinh mang rạng rỡ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nên biết rằng, sức mạnh băng long cho dù ngươi cùng đệ tử Tây Châu hợp lực tạo ra quái vật, tương đương với hai người các ngươi liên thủ ra oai. Lấy một địch hai, người ta cũng có thể tuỳ tiện ngăn lại, ngươi chênh lệch với hắn không thể dùng đạo lý mà tính toán, công lực của hắn mạnh hơn ngươi gấp năm lần trở lên, mà. . ."

Đột nhiên Âu Dương Lăng Thiên nói đến đây lại ngừng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, hắn không nói tiếp nữa. Âu Dương Trường Thanh nhìn thấy cảm giác vô cùng kỳ quái hỏi: "Mà cái gì?"

"Mà sức mạnh của băng long chính là Phong Thiên Kiếm quyết, nhưng hắn có thể dễ dàng giải quyết, điều này nói lên sức mạnh của hắn và của ngươi tương khắc, thậm chí là áp chế, nếu như ngươi đọ sức với hắn cũng chẳng khác gì đệ tử Tây Châu kia, căn bản không có nửa phần ưu thế, nhất định không thắng được."

Lúc này, Mộ Dung Tuyết bước lên một bước, nói tiếp lời Âu Dương Lăng Thiên còn chưa nói hết.

Nhìn chằm chằm cha mình, trong mắt như hỏi đúng không. Âu Dương Lăng Thiên tán thưởng gật đầu, nhìn Mộ Dung Tuyết nói: "Tuyết nhi giải thích không tệ, đúng là như thế. Có điều lão phu hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua kiếm quyết thần kiếm bị khắc chế, cho dù là Bất Bại Kiếm Tôn Bá Thiên Kiếm đạo, cũng không có dạng sức mạnh này, nhưng tiểu tử kia. . . Chà, không biết hắn là thần thánh phương nào?"

Âu Dương Lăng Thiên nheo mắt hung hăng nhìn chằm chằm Trác Phàm nơi xa, trong mắt tràn nhập nghi hoặc. Những người còn lại cũng kinh ngạc nhìn Trác Phàm, suy đoán lai lịch của nhân vật thần bí này, chí ít không phải đúng như hắn nói, một tiểu quản sự thương nhân mà thôi.

Mộ Dung Tuyết thì ở một bên nhìn lấy, thực hiện ước định cùng Thượng Quan Khinh Yên, không có vạch trần. Nhưng giờ khắc này, nàng có nói hay không cũng không quan trọng, bởi vì Trác Phàm đã triệt để bại lộ trong tầm mắt tất cả mọi người, thu hút sự chú ý lên người hắn, muốn lui cũng không thể lui được.

Mà Hải Minh Tông cũng sẽ không mặc cho một nhân vật thần bí nguy hiểm như thế lẫn vào trong tông, bất chấp lý do.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn, không nhúc nhích, giống như đang quan sát một động vật quý hiếm, mà Trác Phàm cũng làm như không có chuyện gì, cứ như vậy ngồi yên đó, người ngọc bên cạnh bất động, hắn cũng bất động, miễn quấy phá người ngọc tu dưỡng.

"Tại hạ Hải Minh Tông Âu Dương Lăng Thiên, không biết tiên sinh là ai, đến từ đâu, đến Hải Minh Tông có chuyện gì?" Trầm ngâm một chút, cũng tỉ mỉ quan sát kỹ một chút, chỉ thấy Trác Phàm trong tình huống lộn xộn vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, khí độ phi phàm, nhất định không phải hạng người bình thường, cuối cùng Âu Dương Lăng Thiên cũng chậm rãi tiến lên, đến chỗ Trác Phàm. Tuy nhiên đối mặt với một người nhìn qua là tu giả Thần Chiếu cảnh, nhưng một chiêu vừa rồi của Trác Phàm, hắn cũng không dám xem thường, cung kính chắp tay, khẽ lên tiếng.

Mọi người thấy hết thảy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, riêng Âu Dương Trường Thanh, càng khó có thể tin, bỗng dưng mở to hai mắt. Cha hắn, đường đường là đệ nhất cao thủ Bắc Châu thế mà lại hành lễ với một tên tiểu bối, có thể thấy trong lòng vị đệ nhất cao thủ Bắc Châu xem trọng Trác Phàm không dưới những vị chưởng sự các châu, đơn giản vì sợ hãi Thiên Long trảo vừa rồi của Trác Phàm.

Dù sao, một chiêu này cũng phá hủy Phong Thiên Kiếm không gì địch nổi trong nháy mắt, nói trắng ra cũng là khắc tinh của Phong Thiên Kiếm. Vì vậy sao có thể khiến một người cầm Phong Thiên Kiếm không xem trọng hắn được chứ?

Tuy người này có thực lực thua xa hắn, nhưng chiêu số lại khiến hắn hoảng sợ, không dám tùy tiện đối đãi.

Trác Phàm nhìn Âu Dương Lăng Thiên, biết trải qua chuyện này, hắn cũng khó có thể che dấu thân hình, cũng không kiềm chế, khôi phục bản tâm, tùy ý mà làm. Nhìn thấy vị tiền bối Bắc Châu cũng không đứng dậy hành lễ, vẫn ngồi yên tĩnh như cũ, khẽ lên tiếng: "Âu Dương tiền bối minh giám, tại hạ chỉ là một quản sự của Tiền gia mà thôi, tới đây vì vận chuyển vật tư cho quý tông, tạm thời ở nơi này nghỉ chân, chỉ thế thôi!"

"Quản sự Tiền gia? Ha ha ha. . . Tiên sinh xem lão phu là đứa trẻ ba tuổi sao? Tiền gia nội tình thế nào chúng ta đều rõ ràng, cũng sẽ không có được người tài ba như tiên sinh!"

Mỉm cười lắc đầu, Âu Dương Lăng Thiên thản nhiên nói: "Tiên sinh không muốn tỏ rõ chân tình, tại hạ cũng không ép hỏi. Nhưng trước mắt chuyện quá khẩn cấp, người như tiên sinh lại đột nhiên xuất hiện nơi đây, khiến bọn ta rất sợ hãi, gây nên sơ suất, còn khiến tiên sinh bị ủy khuất. Nếu có gì đắc tội, mong tiên sinh rộng lòng tha thứ!"

Vừa dứt lời, sắc mặt Âu Dương Lăng Thiên trở nên lạnh lẽo, liếc mắt nhìn những lão giả bên cạnh.

Hiểu được ý hắn, một đám cao thủ Quy Nguyên cảnh, khoảng vài chục người lập tức cùng nhau đến trước mặt Trác Phàm, xếp một hàng quanh thương đội, đến nước chảy không lọt.

Thấy tình cảnh này, vẻ mặt mấy người thương đội vô cùng căng thẳng, cùng nhau nhìn về phía Trác Phàm, chờ hắn phân phó.

Thượng Quan Khinh Yên cũng giật mình, song quyền ôm vào ngực, mày nhíu chặt, tim đập thình thịch.

Mộ Dung Tuyết thấy bộ dáng của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, những đệ tử Tây Châu và đệ tử Hải Minh Tông thì kinh ngạc mà nhìn, chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Riêng hai người Thủy Nhược Hoa càng che kín triệt để, nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm. Làm sao công phu của vị tiên sinh này lại trở nên nguy hiểm như vậy, hắn có bị bắt không? Đến cùng hắn là ai?

Trác Phàm vẫn không có bất kỳ động tác gì, cảm nhận đầu vai ấm áp kia, khóe miệng xẹt qua nụ cười lạnh nhạt, hoàn toàn không để những này người vào mắt.

Khẽ nhìn Âu Dương Lăng Thiên, Trác Phàm nhẹ nhàng lên tiếng: "Âu Dương tiền bối, có thể cho ta chút thời gian, để ta ở chỗ này ngồi một chút không?"

"Lại ngồi một chút? Ngươi muốn làm gì?" Âu Dương Lăng Thiên chớp mắt, không hiểu quay đầu nhìn xung quanh một chút, căn bản không nhìn ra Trác Phàm đang đùa kiểu gì.

Thản nhiên cười, Trác Phàm nhàn nhạt lắc đầu: "Âu Dương tiền bối không cần hồ nghi, tại hạ chỉ muốn ngồi ở đây một chút, không có mục đích gì khác. Sau trận ồn ào của băng long vừa rồi, nơi phế tích này, dưới tuyết trắng trời chiều lại có phong cảnh không tệ."

Thưởng thức phong cảnh?

Âu Dương Lăng Thiên nhíu mày nhìn bốn phía đổ nát thê lương, gió sương mưa tuyết, lại nhìn nụ cười thần bí của Trác Phàm, trong nháy mắt mơ hồ không hiểu.

Chuyện quái gì thế này, hắn sắp bị tóm mà không chút kinh sợ, không bối rối, không khiếp đảm, không nổi giận, còn có tâm tư thưởng thức phong cảnh, hắn hồ đồ rồi sao?

Nhìn thật sâu vào ánh mắt không đáy dưới mặt nạ ưng kia, Âu Dương Lăng Thiên sửng sốt, trong mắt vô số hồ nghi.

Yêu cầu của Trác Phàm hắn không thể hiểu rõ, những người xung quanh thấy Âu Dương Lăng Thiên Nhất chưa đưa ra quyết định, cũng không biết hành sự thế nào.

Bỗng dưng, tất cả mọi người ngây ngốc vây quanh Trác Phàm, nhìn sắc mặt nhàn nhã của hắn đang nhìn chằm chằm mặt trời nơi xa, không biết nên làm thế nào cho phải.

Nói thật, nhiều năm như vậy những lão gia hỏa bọn họ cũng chứng kiến đủ loại đối thủ, cũng đấu thắng loại hồ ly giảo hoạt, nhưng kỳ hoa giống như Trác Phàm, là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ưm!

Bỗng nhiên, một tiếng rên khẽ vang lên, Sở Khuynh Thành chớp chớp mí mắt, cuối cùng chậm rãi mở hai con mắt long lanh, tuy sáng ngời hơn trước nhiều nhưng vẫn có chút vô thần, chậm rãi rời khỏi đầu vai Trác Phàm.

"Khuynh Thành tỉnh rồi!"

Thấy tình cảnh này, hai mắt Thủy Nhược Hoa tỏa sáng, kêu lên sợ hãi, vô cùng vui mừng: "Bao nhiêu năm, nàng chưa từng nghỉ ngơi, không ngờ ở nơi ồn ào náo nhiệt này, nàng lại ngủ lâu đến vậy, xem như kỳ tích. . ."

Nói xong, nước mắt Thủy Nhược Hoa bất giác chảy ra. Trác Phàm nhìn Sở Khuynh Thành một lúc lâu, cũng khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Lăng Thiên nói: "Âu Dương tiền bối, chúng ta đi thôi. Thủy cô nương, Sở cô nương giao cho ngươi chăm sóc!"

"Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không động là vì sợ quấy rầy nàng ta sao?"

Trong lòng run lên, Âu Dương Lăng Thiên chăm chú nhìn sắc mặt không gợn sóng của Trác Phàm như hiểu ra điều gì, khẽ gật đầu: "Thì ra là thế, lão phu hiểu rồi. Tiên sinh, mời!"

Âu Dương Lăng Thiên đưa tay mời, những lão giả đến bên người Trác Phàm chuẩn bị áp giải hắn đi. Mà Trác Phàm cũng không phản kháng, giao Sở Khuynh Thành cho Thủy Nhược Hoa, liền muốn quay người rời đi, trong mắt tinh quang rạng rỡ.

Khuynh Thành, nàng yên tâm, chờ cứu được Tiểu Tam Tử, ta liền trở về mang nàng rời đi, sẽ không buông tay nàng lần nào nữa.

Ba!

Thế mà, không đợi hắn rời đi mấy bước, một tiếng vang nhỏ đột nhiên phát ra. Bàn tay ngọc của Sở Khuynh Thành chẳng biết duỗi ra lúc nào như kìm sắt lôi kéo bàn tay Trác Phàm không buông.

Trác Phàm quay đầu nhìn qua, trong mắt mang theo một tia hi vọng. Chẳng lẽ, Khuynh Thành khôi phục. . .

Nhưng thật tiếc, hắn nhìn đến ánh mắt giai nhân vẫn ngốc trệ như cũ, không có chút thần thái, bàn tay nàng như nắm lấy một đồ vật vô cùng quan trọng, càng lúc càng chặt, dù thế nào cũng không buông tay.

Mặc kệ Thủy Nhược Hoa kéo thế nào, bàn tay bé nhỏ không tách rời bàn tay hắn.

Điều này khiến Thủy Nhược Hoa vô cùng xấu hổ, không biết làm thế nào mới tốt, đồng thời trong lòng nghi hoặc, hôm nay Khuynh Thành bị sao thế này? Chỉ có Trác Phàm là hiểu rõ hết thẩy, Sở Khuynh Thành nắm lấy tay hắn, không phải nàng khôi phục tâm trí, mà chỉ nắm theo bản năng thôi.

Bất cứ lúc nào, cho dù mất đi tâm trí, không có trí nhớ, thế nhưng cảm giác cũng không thay đổi. Giờ này khắc này Sở Khuynh Thành dùng cảm giác, tìm kiếm Trác Phàm!

Nghĩ tới đây, trong lòng Trác Phàm lại đau xót, hắn nhìn về phía Âu Dương Lăng Thiên, kiên định nói: "Âu Dương tiền bối, mặc kệ người muốn đem tại hạ mang đi đâu, có thể mang theo vị cô nương này không?"

Bình Luận (0)
Comment