Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1663 - Chương 1669: Tuyết Phong Tứ Lão

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1669: Tuyết Phong tứ lão

“Có thể, chỉ cần người Tây Châu không ngại là được!”

Liếc nhìn sâu Sở Khuynh Thành một cái, cũng hiểu rõ tình huống của nàng, cho dù đi bên người Trác Phàm, thì cũng không giúp được hắn cái gì. Mà nhìn thấy bàn tay mười ngón đan chặt của hai người, Âu Dương Lăng Thiên cũng đoán được đại khái quan hệ của bọn họ, liền giúp người hoàn thành ước vọng, đạm mạc gật đầu.

Bây giờ còn không biết Trác Phàm là bạn hay là địch, bối cảnh thân phận, xuất thân từ nơi nào, Âu Dương Lăng Thiên luôn làm việc lão luyện, đương nhiên sẽ không tùy tiện trách móc nặng nề.

Nghe được lời này, Trác Phàm hài lòng gật đầu, nhìn hắn cười cười, sau đó nhìn về chỗ Thủy Nhược Hoa, trong mắt mang theo vẻ mong đợi.

Hiểu rõ ý của hắn, lại nhìn thấy Sở Khuynh Thành cùng tên nam tử này khắng khít không rời, chắc hẳn có giao tình không ít. Giao Khuynh Thành cho hắn, có lẽ sẽ có ích lợi cho bệnh tình của nàng. Sau đó nàng suy nghĩ một hồi, cúi cùng cũng gật đầu, buông ra hai tay đang kéo tay Sở Khuynh Thành.

Mà trong một khắc này, khóe miệng Sở Khuynh Thành bỗng nhếch lên đường cong bí ẩn, sau đó đi đến bên người Trác Phàm, càng thêm nắm chặt tay hắn.

Ngay sau đó, dưới sự áp giải của hàng dài trưởng lão Hải Minh Tông, Trác Phàm cùng một đám thương đội đều bị giải đi, trọng điểm giám sát, không khác gì ngồi tù.

Thượng Quan Khinh Yên nhìn thấy tất cả, vẻ mặt lo âu nhìn Trác Phàm rời đi, trong mắt lại tràn đầy vẻ hồ nghi nồng đậm. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Trác Phàm lại cẩn thận quan tâm đến một nữ nhân như vậy, thậm chí lúc ngủ yên, cũng không để vật gì đến quấy rầy mảy may giấc ngủ nàng.

Chỉ là nữ nhân kia… Đến cùng là ai?

“Thủy sư muội, vừa rồi xảy ra chuyện gì, người kia là ai, sao ngươi lại giao Khuynh Thành sư muội cho hắn?”

“Ta cũng không biết thân phận của hắn, chỉ biết giống như rất quen thuộc với Khuynh Thành, Khuynh Thành ở trước mặt hắn, mới sẽ trở nên bình tĩnh. Ta cảm thấy để Khuynh Thành bên cạnh hắn, có lẽ sẽ có chỗ tốt với bệnh tình của nàng!”

Vũ Thanh Thu thấy tình cảnh vừa rồi, cũng vội vàng nghe ngóng về phía Thủy Nhược Hoa, nhưng Thủy Nhược Hoa cũng bằng vào cảm giác, cũng chưa nghĩ sâu tính kỹ qua.

Nghe lời này, Viêm Ma đứng một bên rên lên một tiếng: “Sao ngươi lại hồ đồ như vậy, còn chưa biết ngọn ngành người kia, bây giờ hắn lại bị Hải Minh Tông bắt giữ, ngươi lại giao Khuynh Thành cho hắn, vạn nhất Khuynh Thành trở thành con tin thì làm sao? Đây là địa bàn của Hải Minh Tông, chúng ta làm sao cứu đây? Người ta cũng sẽ không vì một đệ tử Tây Châu là ngươi mà đạt thành điều kiện gì với người kia!”

“Khuynh Thành nhất định phải đi cùng hắn, ta có cách nào sao? Vừa rồi không phải ngươi cũng đã thấy, trừ phi chặt tay của nàng, nếu không nàng chết cũng không chịu buông tay!”

“Bây giờ nàng mất đi tâm trí, tất nhiên là cố tình gây sự, chẳng lẽ ngươi cũng mất tâm trí sao?”

“Ngươi…”

Viêm Ma cùng Thủy Ngược Hoa cãi nhau một hồi, Vũ Thanh Thu cau mày, sau nghĩ trầm ngâm một chút, lúc này mới đi đến trước người Âu Dương Lăng thiên, ôm quyền nói: “Âu Dương tiền bối, sư muội bị điên của ta cũng không hiểu mọi việc, đến lúc đó còn xin tiền bối quan tâm nhiều, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cần thiết, để hắn…”

“Ngươi không cần nhiều lời, ta đã hiễu rõ. Ngươi cũng yên tâm đi, người kia đối với sư muội của ngươi cũng không có ác ý!” Chậm rãi khoác tay, trong nháy mắt Âu Dương Thiên Lăng đánh gãy lời lời nói hắn.

Sững sờ, ánh mắt Vũ Thanh Thu lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tiền bối, sao ngày lại xác định như vậy…”

“Tình cảm của người kia đối với sư muội ngươi đã rõ như ban ngày, sư muội ngươi cũng rất ỷ lại hắn, phần cảm tình này cũng không thể gạt người.” Mỉm cười một tiếng, Âu Dương Lăng Thiên từ chối cho ý kiến nói: “Lão phu hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, sao lại nhìn nhầm được. Để sư muội ngươi ở bên người người kia, sẽ được an toàn tuyệt đối, ngươi cứ yên tâm đi, ha ha ha…”

Cười lớn một tiếng, Âu Dương Thiên Lăng vỗ vỗ đầu vai hắn, liền rời đi, chỉ để lại một người hắn đang âm thầm suy tư tại chỗ, tinh quang trong mắt chiếu sáng rạng rõ.

Ngay sau đó, Âu Dương Thiên Lăng đi đến bên người nhi tử của hắn, sắc mặt trầm xuống, bàn tay nâng lên muốn vỗ xuống, Âu Dương Trường Thanh thấy vậy liền co rụt đầu, ngồi xổm xuống câm như hến.

Nhìn thấy tên nghịch tử suốt ngày gây chuyện thị phi này của mình, Âu Dương Lăng Thiên cắn mạnh răng, một chưởng này cũng không đánh xuống, mắng to nói: “Thằng nhãi con, ngươi có biết ngươi xông họa lớn bao nhiêu không? Không chỉ phong ấn làm trọng thương những đệ tử này, lại đi vào Phong thiên các giải phong. Mấu chốt là một khi Phong Thiên Kiếm này rời khỏi Phong Thiên các, kết giới tông môn sẽ bị suy yếu mạnh? Đến lúc đó Bất Bại Kiếm Tôn thừa cơ đánh tới thì làm sao? Nếu tông môn có bị tổn thất gì, thì ngươi chính là tội nhân thiên cổ.”

“Hôm nay lão tử nhất định phải đặt kiếm về chỗ cũ, rồi lại bẩm báo tông chủ về chuyện của Tiền quản sự kia, việc hôm nay ngươi nhớ kỹ đó cho ta, đợi sau khi những việc này yên ổn, lão tử lại đến thu thập ngươi sau, hừ!”

Hất mạnh ống tay áo, Âu Dương Thiên Lăng bước ra một bước, bay đi trong nháy mắt, chỉ để lại Âu dương Trường Thanh mang vẻ mặt ủy khuất, nhìn về bóng lưng rời đi của lão cha, hung hăng méo miệng.

Trong lòng hắn thầm hi vọng cái thế giới này vĩnh viễn không yên ổn, lão cha có việc để làm, liền sẽ không tìm hắn tính sổ!

“Tên Âu Dương Trường Thanh này…”

Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Mộ Dung Tuyết cười khổ một tiếng, quay qau nhìn về Thượng Quan Khinh Yên ở một bên nói: “Yên nhi, ngươi xem hắn sao lại không trưởng thành lên một chút… Ách, Yên nhi…”

Thế nhưng, chẳng biết lúc nào. Bóng người Thượng Quan Khinh Yên cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.

Một chỗ khác, Vũ Thanh Thu nghe thấy câu trả lời chắc nịch của Âu Dương Thiên Lăng, hắn trấn an bọn người Viêm Ma, Thủy Nhược Hoa một chút, liền đường ai nấy đi.

Nhưng trước khi đi, tâm tư của Vũ Thanh Thu rất nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu.

Thủy Nhược Hoa sau khi đi ra khỏi diễn võ trường, trước mặt lại xuất hiện một bóng người xinh đẹp, làm nàng sững sờ: “Tiểu thư, ngươi là…”

“Đông Châu, Thượng Quan Khinh Yên!” Bóng người xinh đẹp nho nhã ôm quyền, Thượng Quan Khinh Yên làm lễ thật sâu với Thủy Nhược Hoa.

Trong mắt chớp động lên vẻ nghi hoặc, vẻ mặt Thủy Nhược Hoa khó hiểu: “Thượng Quan tiểu thư, thất kính thất kính, chỉ không biết sao ngươi lại chặn đường ta, đến cùng là có việc gì?”

“Ta muốn biết tất cả mọi thứ về cô nương kia, rõ ràng chi tiết, ngươi có thể cho ta biết không? Cầu ngươi!” Chăm chú nhìn về hai con ngươi Thủy Nhược Hoa, mặt mũi Thượng Quan Khinh Yên tràn đầy vẻ chân thành tha thiết.

Mi mắt khẽ run, Thủy Nhược Hoa giật mình, trong mắt phủ đầy vẻ kỳ dị. Sao nàng này lại có hứng thú với chuyện của Khuynh Thành như vậy?

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt gấp đến không thể chờ tiếp của nàng, Thủy Nhược Hoa suy nghĩ một chút, lại hơi gật đầu, xem như đồng ý…

Nữa canh giờ sau, mặt trời đã lặn về phía Tây, Ngô Đồng trên ánh trăng, là thời khắc màn đêm buông xuống.

Hưu một tiếng, một đạo lưu quang chợt hiện, một gian lầu các mênh mông trên cao, nổi trên đất liền, từng đám mây trắng như tuyết thỉnh thoảng lướt qua, giống như Quỳnh lâu tiên cung.

Lắc mình một cái, bóng người của Âu Dương Thiên Lăng xuất hiện ở chỗ này. Nhìn về phía trước, ngay vị trí trung tâm nhất, trưng bày một đồng đài cao hai mét, đường kính chừng nữa mét. Từng đạo ký hiệu quỷ dị điêu khắc trên đồng đài, phát ra ánh sáng rạng rỡ.

Hít thật sâu một hơi, sắc mặt Âu Dương Lăng Thiên trở nên nghiêm túc, Phong Thiên Kiếm trong tay quét ngang, hai tay chấp lại cung kính cúi về đài cao: “Đệ tử Âu Dương Lăng Thiên, mượn Phong Thiên Thần Kiếm của bản tông dùng một chút, nay trả lại, mời bốn vị cung phụng mở ra kết giới, làm cho Thần kiếm quy vị!”

“Ha ha ha… Lần này thật nhanh!”

Bỗng dung, trong Phong Thiên Các phát ra một tiếng cười khẽ già nua, bốn bóng người đầu tóc bạc phơ xuất hiện trên bốn phía của đồng trụ, nhìn về phía Âu Dương Lăng Thiên, cười nói: “Lăng Thiên, hôm nay ngươi mượn kiếm, nói rõ trong tông đã có nguy hiểm trí mạng, chúng ta cũng không hỏi nhiều, cứ mượn đi đi, dù sao thời gian cấp bách. Bây giờ ngươi tới trả kiếm, cũng phải cho chúng ta một lý do để biết chứ!”

Sắc mặt đỏ lên, Âu Dương Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Gia môn bất hạnh, nghịch tử gây rắc rối, suýt tạo thành đại nạn…”

Thở dài, Âu Dương Lăng Thiên nói rõ chân tướng. Bốn lão giả kia nghe thấy, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.

“Đứa nhỏ Trường Thanh này thiên phú dị bẩm, vốn là một mầm mống tốt, nhưng lại thích làm lớn công to, tâm tính còn nhiều khuyết điểm. Thực lực càng mạnh, thì mầm tai vạ càng lớn. Lăng Thiên, hắn là nhi tử ngươi, ngươi phải dạy bảo cho tốt! Mặc kệ sau này hắn trở thành thế nào, nếu theo chính đạo, thì chính là đại hạnh của tông môn. Nhưng nếu đi đường tà đạo, thì cũng là bất hạnh của thế gian, không thể dung túng!”

“Cẩn tuân chỉ giáo của bốn vị cung phụng, Lăng Thiên minh bach!” Cúi thấp đầu, Âu Dương Lăng Thiên đã thẹn càng thêm thẹn, bốn người thấy cảnh này, cũng khẽ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời.

Trong tay cùng ấn quyết, một tiếng ông nhỏ vang lên, đồng trụ kia đã có không gian ba động, mở ra kết giới tứ phương. Một vị lão giả khẽ vẩy tay, Phong Thiên Kiếm liền lăng không bay đi, rơi vào nữa mét trên không ở đồng trụ, thăm thẳm phiêu đãng.

Mà trong tay những lão giả kia lại biến quyết, lại một trận không gian ba động, kết giới chung quanh lại khép lại lần nữa.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hoa một chút, Phong Thiên Kiếm lại tản ra hào quang sáng tỏ, từng luồng quang mang màu u lam băng lãnh thấu xương đã tỏa ra. Chỉ là, có kết giới kiềm chế, quang hoa kia cũng không phát tán ra ngoài, chỉ trong giây lát, liền bị hấp thụ dưới thân đồng trụ kia.

Cùng lúc đó, kết giới tông môn hơi chấn động, hiện ra từng ánh sáng màu xanh lam băng lãnh, tà mị mà quỷ dị.

Thấy cảnh này, bốn tên lão giả kia khẽ gật đầu: “Tốt, cứ như vậy thì kết giới của tông môn cũng đã không có việc gì, xem như đã an toàn. Cho dù Bất Bại Kiếm Tôn kia đích thân tới, cũng sẽ không vào được dễ dàng, ha ha ha…”

“Không sai, bốn vị cung phụng, Lăng Thiên còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng tông chủ, cáo từ trước!” Khẽ gật đầu, Âu Dương Lăng Thiên cúi đầu thật sâu.

Bốn người gật đầu, phất phất tay về phía hắn, xem như đồng ý. Hắn liền cung kính lùi bước lại, sau đó bước ra một bước, bay về nơi khác.

Chỉ là không ai trong bọn hắn phát hiện, ngay trong Phong Thiên các này, trừ năm người bọn họ ra, còn có một bóng người xinh đẹp đang ẩn tàng một bên, ngó nhìn tất cả mọi thứ, trong đôi mắt giống như rắn độc hiện lên tinh mang.

Khó trách Phong Thiên Các này trọng yếu như vậy lại không có ai trông coi, thì ra là có kiếm giả mạnh nhất Bắc Châu, Tuyết Phong tứ lão đến canh chừng!”

Lắc mình nhúc nhích, bóng người Bách Lý Ngự Vũ xuất hiện trong bóng tối, nhìn bốn lão giả đang ngồi ngay ngắn bên cạnh đồng trụ, mí mắt nàng hơi run lên, vẻ mặt ngượng nghịu: “Bốn lão gia hỏa này liên thủ thì tương đương với thực lực Kiếm Vương, không dưới Âu Dương Lăng Thiên, muốn đoạt kiếm từ trong tay bọn họ cũng không dễ. Lại nói, một khi đánh nhau, tất sẽ là một cuộc chiến bền bỉ, nếu dẫn những người khác tới vây công, thì thật phiền phức… Nên làm gì bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment