Từ trong bóng tối nhìn chằm chằm bốn lão gia hỏa kia không thả, trong lòng Bách Lý Ngự Vũ do dự. Tuy Trác Phàm kêu nàng cướp kiếm vào tối nay, nhưng vạn lần không nghĩ tới, cướp kiếm trong Hải Minh Tông Bắc Châu đệ nhất tông này cũng không phải chuyện dễ dàng. Cho dù nàng là Cửu Kiếm Vương, cũng không dám tùy ý động tới.
Đáng chết, phải làm sao đây, đấu trí cũng không phải cường hạng của ta!
Lông mày nhíu lại, Bách Lý Ngự Vũ do dự nữa ngày, trong lòng lại thầm nghĩ. Nếu tiểu tử kia gặp loại cục diện này, hắn sẽ xử lí thế nào đây?
Nhìn bộ dáng bày mưu tính kế ngày thường của hắn, loại chuyện này chắc hẳn cũng có thể xử lí dễ dàng. Sao ta lại nghĩ không ra đây?
Giữa mày ngài đã nhăn thành một đoàn, Bách Lý Ngự Vũ do dự không dứt, nàng luôn nhức óc suy nghĩ, nhưng mãi cũng không có biện pháp gì.
Giờ khắc này, kiếm ở trong kết giới, lấy lực lượng của Phong Thiên Kiếm, một khi cùng kết giới tương hợp, cho dù nàng có thực lực Kiếm Vương cũng không thể phá. Huống chi, nơi này còn có bốn lão đầu mạnh nhất trông coi.
Công phòng cực hạn, hoàn mỹ vô khuyết, tường đồng vách sắt như vậy, sao nàng có thể công phá?
Hay là… Đi về hỏi ý kiến tiểu tử kia?
Hai mắt chuyển loạn không ngừng, Bách Lý Ngự Vũ nhảy ra phương án, nhưng rất nhanh liền kiên quyết lắc đầu, phủ định dự định của mình. Không nên không nên, đã nói là tối nay sẽ cướp kiếm, nếu bây giờ cướp không được còn quay về cầu trợ hắn, chẳng phải sẽ bị hắn chế giễu hay sao? Ta đường đường là Lãnh Vũ Kiếm Vương còn mặt mũi nào để sống chứ?
Nếu cứng rắn lên, căn bản là giành không được, vậy phải làm như nào mới tốt đây?
Huống hồ, phòng ngự hoàn mỹ như thế, ngay cả Lãnh Vũ Kiếm Vương ta đều không thể phá hủy, hắn có biện pháp nào sao?
Không sai, hắn khẳng định cũng không có cách nào, hắn kêu lão nương đi dò xét địa hình rồi lại cướp kiếm trong một buổi chiều, rất hiển nhiên là không đủ thời gian, cái này đều do kế hoạch của hắn có vấn đề, không có nữa xu quan hệ cùng Lãnh Vũ Kiếm Vương ta. Coi như ta đem vấn đề khó khăn này vứt cho hắn, hắn cũng sẽ không làm được gì.
Ân, không sai, khẳng định hắn cũng không có cách nào, vậy ta cũng không mất mặt, dù sao đây cũng là một vấn đề rất khó!
Nghĩ như vậy, Bách Lý Ngự Vũ tự trấn an mình, tự tìm bật thang leo xuống cho mình, thân thể lắc một cái, lần nữa đã dung nhập vào bóng tối mà lặng lẽ rút lui.
Nàng muốn về oán trách Trác Phàm, đây căn bản chính là nhiệm vụ không người có thể hoàn thành, hừ!
Thế nhưng, sao nàng lại biết, Trác Phàm giờ khắc này đã bị người của Hải Minh Tông nhốt lại…
Một phương diện khác, trên đại sảnh của tông chủ Hải Minh Tông, đèn đuốc sáng trưng, sưu một tiếng vang nhỏ, Âu Dương Lăng Thiên đã xuất hiện ở đây, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt sững sờ.
Chỉ thấy giờ khắc này, trừ tông chủ Lăng Vân Thiên ra, còn có hai người Hắc Nhiêm Chí Tôn cùng tông chủ của Hải Dương Tông Bộ Hành Vân đang ở đây.
Trong lòng suy nghĩ một chút, Âu Dương Lăng Thiên đã hiểu rõ, khom người ôm quyền nói: “Tông chủ, chắc hẳn ngày đã biết tât cả!”
“Đương nhiên!”
Khẽ gật đầu, Lăng Vân Thiên chỉ chỉ hai người kia nói: “Lúc nãy Hắc Nhiêm Chí Tôn cùng Bộ tông chủ đã báo cáo tất cả, tuy lão phu cũng nhìn ra vị Tiền quản sự kia không tầm thường, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lại là một kỳ nhân có thân thủ phi phàm, một chiêu liền diệ đi Tinh Linh được hình thành từ Phong Thiên đại đạo, quả làm người sợ hãi thán phục. Phải biết, nếu không có thần kiếm tương trợ, cho dù là chúng ta cũng không cách nào đối phó với lực lượng hợp thể của thiên địa!”
Bất đắc dĩ trợn mắt, Bộ Hành Vân bĩu môi nói: “Lăng tông chủ, sao ngài lại khen hắn như vậy? Hắn là một mật thám, là mật thám của Trung châu đó, bản tông chủ đã sớm nói. Bây giờ xem xét, cũng không sai đi!”
Thế mà, lời hắn chưa dứt, Hắc Nhiêm Chí Tôn đã bật cười một tiếng, khoác tay nói: “Tuy nói công pháp của người này quỷ dị, thực lực cường hãn, nhưng cũng có thể xác định hắn không có ác ý gì với Hải Minh Tông. Suy đoán lung tung như thế, cẩn thận lại oan uổng cho người tốt!”
“Oan uổng người tốt cái gì chứ? Loại người bối cảnh không minh bạch này, đến Hải Minh Tông còn có thiện ý gì? Chẳng lẽ hắn không đến làm thám tử cho Trung Châu mà đến Hải Minh Tông chúc thọ sao? Huống hồ, cho dù oan uổng hắn lại như thế nào? Thời khắc mấu chốt như này, thà giết lầm còn hơn bỏ xót, không được buông tha, còn phải xuất ra thủ đoạn phi thường mới được!”
“Không thể không thể, bây giờ không biết địa vị của đối phương mà tùy ý chém giết, nếu lại dây vào thế lực khác thì càng phiền toái hơn!” Thế nhưng khi nghe thấy lời này của Bộ Hành Vân, Hắc Nhiêm Chí Tôn đã vội khoác tay, mi mắt nhíu lại, tràn đầy vẻ ngưng trọng, giống như đang nhớ về chuyện xưa đáng sợ gì đó.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Bộ Hành Vân xùy cười một tiếng, châm chọc nói: “Ngươi nói Tây Châu của ngươi trải qua đại nạn Thiên Ma Sơn, hừ, Hắc Nhiêm Chí Tôn sợ là bị rắn cắn một lần, 10 năm sợ dây thừng. Đừng nói tới việc chưa ai thấy qua tên Thiên Ma Sơn này, có lẽ cũng chỉ là thứ giả dối không có thật mà thôi. Coi như tồn tại thật, chẳng lẽ đệ tử của hắn lại chảy dài khắp thiên hạ? Sao chúng ta lại xui xẻo mà đụng phải đây?”
“Có lẽ bị xui xẻo như thế, cũng không nhất định!”
Da mặt co lại, Hắc Nhiêm Chí Tôn đạm mạc lên tiếng: “Thực lực của người kia mạnh, trên đời hiếm thấy. Toàn 5 châu, có mấy người trẻ tuổi có thể so với hắn? TRừ địa phương thế ngoại như Thiên Ma Sơn kia, ai còn có thể dạy ra dạng đệ tử như này? Mà lại, người kia nếu thật sự đến từ thiên Ma Sơn, chúng ta cũng không thể đắc tội!”
“Chí Tôn thật là bị tên đệ tử Thiên Ma Sơn này dọa đến mất mật, nếu tên đệ tử Thiên Ma này có ác ý gì với Bắc Châu, chẳng lẽ chúng ta còn phải trưng lên khuôn mặt vui vẻ đón chào, ủy khuất cầu toàn sao?”
“Thiên Ma Sơn xưa nay không tham dự chuyện thế tục, chỉ cần chúng ta không chọc bọn họ thì bọn họ cũng không tùy tiện đối địch với chúng ta!”
“Vậy nếu như bọn họ muốn tham dự vào thì sao?”
“Không biết, ít nhất trước kia sẽ không…”
“Tốt!”
Hắc Nhiêm Chí Tôn cùng Bộ Hành Vân ầm ĩ không thôi, Lăng Vân Thiên bỗng vung tay áo, hét lớn một tiếng: “Nơi này là khu vực của Hải Minh Tông, muốn xử lí người có hiềm nghi như thế, cũng phải do người Hải Minh Tông tự làm chủ, không nhọc hai vị hao tâm tổn trí!”
Liếc nhìn nhau, hai người giận hừ một tiếng, cũng vẫn không nói tiếp.
Bất đắc dĩ nhìn bọn họ, Lăng Vân Thiên thở ra một ngụm trọc khí thật dài, nhìn về Âu Dương Lăng Thiên nói: “Lăng Thiên, nên xử trí hắn như thế nào?”
“Không có sự phân phó của tông chủ, ta không dám tùy ý xử trí, mà tên tiểu tử kia khí vũ phi phàm, tuyệt không phải kẻ tầm thường, ta cũng không dám làm khó dễ. Bây giờ để đám trưởng lão phong ấn lại nguyên lực của hắn, đầu nhập kết giới, tạm thời giam lỏng, đang chờ sự phân phó của tông chủ!”
“Vậy thì tốt, thủ tục phá phong của Trùng Thiên Kiếm chuẩn bị tới đâu rồi?” Hơi gật đầu, Lăng Vân Thiên lại hỏi.
Hơi trầm ngâm một chút, Âu Dương Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Phong Thiên Kiếm đạo của chúng ta ngậm lấy hai bộ phận là Phong Thiên quyết và Phá Thiên quyết. Theo lý thuyết, bất luận là thuật phong ấn hay là phá mở phong ấn thì chúng ta đã là thiên hạ độc nhất. Nhưng duy chỉ có phong ấn của Trùng Thiên Kiếm này lại rất kỳ quái, không biết nên giải phong như thế nào, chúng ta cũng đã thửu qua rất nhiều cách, nhưng cũng không làm gì được. Thật không biết người phong ấn kiếm này lại là thần thánh phương nào, phong ấn thật mạnh mẽ. Muốn giải phong thì chúng ta còn cần phải nghiên cứu một chút.”
“Đúng vậy a, Thượng Quan Phi Hùng kia cũng thật là một con lừa ngốc, phong ấn khó đến vậy nghiên cứu nữa năm cũng không ra. Nếu không phải hai người trước hắn đang phá phong bị chúng ta đụng phải, đoán chừng hắn cũng sẽ không nói ra bí mật này, ha ha ha…” Cười lớn một tiếng, Hắc Nhiêm Chí Tôn thở dài.
Hơi gật đầu, vẻ mặt Âu Dương Lăng Thiên bất đắc dĩ bĩu môi: “Hắc Nhiêm, ngươi còn mặt mũi nói hắn? Hai người các ngươi phat hiện cũng không nói cho ta một tiếng. Nếu không pahir hôm nay Mộ dung Liệt gọi ta đi kết ấn, thì ta vẫn còn phải mơ mơ màng màng!”
“Là lão gia hỏa kia kêu hai người chúng ta giữ bí mật, sợ bị mất thể diện!”
“Ai, hai lão gia hỏa không biết nặng nhẹ các ngươi, hắn bảo các ngươi giữ bí mật thì các ngươi giữ bí mật thật sao!” Bất đắc dĩ trợn mắt, Âu Dương Lăng thiên bất đắc dĩ bật cười lắc đầu.
Chậm rãi khoác tay, sắc mặt Lăng Vân Thiên trở nên nghiêm nghị một chút: “Tốt, các vị nắm chắt mở ra phong ấn Trùng Thiên kiếm là chủ yếu, gác lại tất cả đi. Đợi sau khi mở ra phong ấn, chưởng sự các châu đều tề tụ thì chúng ta lại nghiên cứu lai lịch bối cảnh của vị Tiền quản sự này một chút, sau đó mới quyết định phải xử lí như thế nào!”
Khẽ gật đầu, mọi người tán đồng, chỉ có Bộ Hành Vân cau mày, gấp đến không chờ nổi mà nói: “Còn nghiên cứu gì nữa, giết thẳng là được mà?”
“Còn nữa!”
Thế nhưng, lời hắn vừa dứt, Lăng Vân thiên đã lạnh lùng liếc hắn, thản nhiên nói: “Bộ tông chủ, dù sao nơi này cũng là Hải Minh Tông, còn xin ngài tôn trọng quy củ của tông môn chúng ta một chút, đừng lại thả ra tai mắt của ngài đi khắp bốn phía?”
Trì trệ, da mặt Bộ Hành Vân co rụt lại nói: “Lăng Tông chủ, lời này của ngươi có ý gì?”
“Ha ha ha… Bộ tông chủ hẳn phải biết, nơi này là khu vực của Hải Minh Tông, tất cả nhất cử nhất động của các ngươi, lão phu đều thấy rất rõ. Ngài phái đệ tuer tông môn quan sát động tĩnh của đám người Tiền Phàm. Nếu không phải, sao hắn vừa mới có chút chuyện, người chạy đến trước bản tong cáo trạng lại là ngài?”
“Ta… Ta đây còn không phải vì an toàn của Hải Minh Tông sao, Lăng tông chủ cũng đừng suy nghĩ nhiều!” Da mặt co lại, Bộ Hành Vân xấu hổ cười cười.
Ba!
Nhự vỗ cánh tay hắn, Lăng Vân Thiên thản nhiên cười nói: “Tình ngay lý gian, nếu Bộ tông chủ không muốn lão phu nghĩ ngợi thêm thì chính ngươi cũng phải làm được. Chuyện vượt biên, về sau chúng ta sẽ nói sau!”
Trong lòng run lên, Bộ Hành Vân liếc nhìn Âu Dương Lăng Thiên một cái, thân thể hơi lay động, gật gật đầu.
Lão gia hỏa này, xem ra cũng không hiền lành giống như ngày thường, thật lợi hại…
Cùng thời gian đó, trong một khu địa lao cực kỳ rộng rãi, đoàn người của Trác Phàm đều bị phong ấn tu vi, yên lặng ngồi chỗ này, bốn phía là từng đồng vách sắt, cứng rắn kiên cường, có tầng tầng kết giới không gian vô hình giam mọi người vào trong, không đi ra được một bước.
Tước nhi ở bên trong cũng không quan tâm cho lắm, mà tiểu cô nương này cũng làm cho đám trưởng lão xem nhẹ, dù sao chỉ là một đứa bé còn có thể lợi hại đến đâu được?
Sắc mặt của Trác Phàm cũng cực kỳ bình thản, không chút để ý tới ngục lao tối tăm này, chỉ cần trong tay hắn còn nắm chặt tay của người ngọc bên cạnh liền đã đủ.
“Tiên sinh, chúng ta làm sao bây giờ? Chuyện này cùng dự tính lúc trước của chúng ta, khác một trời một vực!” Một gã hộ vệ đi đến trước mặt Trác Phàm, thăm thẳm lên tiếng.
Thản nhiên cười, Trác Phàm chậm rãi lắc đầu: “Không gì đáng ngại, kế hoạch cũng sẽ không thay đổi, tương kế tựu kế thì tốt rồi. Nếu không, chúng ta cứ ở nơi này chờ mấy ngày, sau đó đi ra cũng không muộn!”
“Nhưng bây giờ bọn họ canh giữ rất nghiêm ngặt với chúng ta, tiên sinh có nắm chắt không?”
“Không nắm chắt sao ta có thể an tâm yên ổn ngồi nơi này, lắm miệng!” Hung hung nguýt hắn một cái, Trác Phàm quay qua nhìn Sở Khuynh Thành vẫn còn ngốc trệ như cũ, phun ra một ngụm trọc khí thật dài: “Ngược lại… Mượn cơ hội lần này bồi bên nàng nhiều một chút. Dù sao lần đi Bắc Hải này, nguy cơ trùng điệp, ta có thể ở bên nàng nhiều thêm một ngày, cũng tốt…”
Ba ba ba!
Chợt, một tiếng vỗ tay vang lên, một âm thanh cười to vang vọng trong địa lao truyền vào trong tay tất cả mọi người: “Ha ha ha, quả nhiên ta không có đoán sai. Trác huynh, thật là ngươi. Ngươi chưa chết, lại còn sống trở về…”