Lạc Vân Hải nhìn bàn cát mà mặt ủ mày chau, thì thào: "Không sai, bây giờ bốn châu đều bị cường địch vờn quanh, muốn có tiến triển gì khả thi ở chiến trường chính diện, cơ bản là chuyện không thể, như vậy, Lãnh tiên sinh có thể đưa kế sách công tâm gì trong triều đình Trung Châu hay không? Tỉ như bịa đặt ly gian chi kế, tạo không khí bất hòa trong quân thần, tan rã bọn họ từ nội bộ?"
"Ách, cái này..." Lãnh Vô Thường bật cười lắc đầu, nhìn về phía Gia Cát Trường Phong: "Gia chủ, chuyệnn goại giao kiểu này, Gia Cát quản gia từng làm thừa tướng Đế Quốc, rất là lành nghề, nếu làm thì nên giao cho hắn làm, ha ha ha..."
Nghe được lời này, Lạc Vân Hải hy vọng ánh mắt nhìn về phía trước mắt Lạc gia đại quản gia, Gia Cát Trường Phong.
Gia Cát Trường Phong mỉm cười than nhẹ: "Lãnh tiên sinh, ngươi vẫn cứ xảo trá như thế, loại việc khó này biết rõ không có khả năng làm được, còn đẩy đến chỗ lão phu, muốn xem lão phu bị chê cười sao?"
Lãnh Vô Thường nhếch miệng cười, cúi đầu giữ im lặng.
"Thế nào, Gia Cát quản gia, nội bộ bọn họ đều không có sơ hở sao?" Lạc Vân Hải lo lắng hỏi.
Gia Cát Trường Phong suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu ai thán: "Gia chủ, thứ cho lão phu vô năng. Kiếm Tinh đế quốc, quả nhiên là một đại kỳ hoa từ xưa đến nay, kế sách tầm thường khó có thể công phá được. Bình thường mà nói, phàm là Đế Quốc, Đế - tướng thường lục đục với nhau, Hoàng Đế kiêng kỵ nhất là thần tử quyền thế quá lớn, công cao lấn chủ. Cho nên dù chiến trường chính diện khó có thể xử lý, nhưng chỉ cần xâm nhập vào được trong nội bộ triều đình của bọn họ, bốc lên ân oán giữa bọn họ, thì rất dễ dàng!"
Lạc Vân Hải gật gật đầu, dù sao nghĩa phụ hắn chính là bởi vậy mà chết. Cho nên hắn mặc dù thống hận chuyện nghi ngờ giữa quân thần, nhưng hết sức rõ ràng trong đây còn nhiều chỗ để lợi dụng.
Cho nên, bây giờ Lạc Vân Hải mới muốn nhờ chiêu số âm hiểm, hãm hại trung lương. Dù sao trên chiến trường, một khi trở thành địch nhân, mặc kệ âm mưu hay dương mưu, chỉ cần thắng là được, ngươi quản ta bỉ ổi hay không bỉ ổi?
Nhưng hiển nhiên, nhìn sắc mặt Gia Cát Trường Phong, cho dù là chiêu số âm hiểm, giờ này khắc này đều vô dụng.
"Gia chủ, trước tạm không luận quan hệ giữa Đế VươngKiếm Tinh, Bách Lý Kinh Thế và Bách Lý Kinh Vĩ thế nào, bởi vì mấu chốt là kết cấu của Kiếm Tinh đế quốc khác biệt Đế Quốc bình thường, căn bản không thích hợp dụng kế ly gián. Đại quyền mà đế vương Kiếm Tinh và thừa tướng đang có, đều do Bách Lý Ngự Thiên ban cho, cũng phải là người tài như hai kẻ này mới có thể đảm nhận. Cho nên các đời đế vương căn bản không có mâu thuẫn cùng gút mắc lợi ích gì cả, tự nhiên không có nhiều nghi ngờ lẫn nhau!"
Gia Cát Trường Phong thở dài: "Nhưng như vậy, Đế không sợ bị lật đổ, tướng không sợ bị Đế tra, quan hệ hai người phảng phất như hợp tác, có thể tính là Song Đầu Long Kiếm Tinh, hai bên không liên quan tới nhau, căn bản là không có cách ly gián. Cho dù ly gián thành công, Bách Lý Kinh Vĩ cũng chưa chắc sẽ bị đế vương ước thúc, cho nên kế này vẫn vô dụng. Mà duy đối tượng ly gián hữu dụng nhất chính là bản thân Bất Bại Kiếm Tôn. Đáng tiếc, đó là cuồng nhân, tự cho lão tử là thiên hạ đệ nhất, thậm chí ngay cả toàn bộ Kiếm Tinh đế quốc đều không để vào mắt. Nói với hắn rằng Bách Lý Kinh Vĩ có tâm mưu phản, hắn tin thì ta đổi thành họ Bách Lý luôn, cho dù tin cũng không quan tâm. Bởi vì hắn không tin thế gian có người có thể đánh bại hắn, cho nên vẫn cứ là vô dụng :v!"
"Đúng vậy, Bất Bại Kiếm Tôn đã coi trời bằng vung, loại người này càng không dễ ly gián công tâm, bởi vì trong lòng hắn xưa nay không quan tâm mưu quyền, không có chuyện gì có thể thay đổi lòng hắn, hắn càng thêm không có điều gì phải kiêng kị. Mà không có kiêng kị, thì không có cách nào lợi dụng được!"
Lãnh Vô Thường do dự nói: "Dù sao lòng có sợ mới dễ bị lợi dụng nhất, trong lòng không có lo, sẽ không sợ lời ra tiếng vào của tiểu nhân!"
Gia Cát Trường Phong liếc mắt nhìn hắn: "Lãnh tiên sinh này, ngươi nói ai là tiểu nhân?"
"Gia Cát quản gia, làm ngoại giao khó tránh khỏi có chút thủ đoạn ám muội, có thể hiểu, mà ta cũng đâu có mắng ngài?" Lãnh Vô Thường đùa cười.
Gia Cát Trường Phong khinh thường bĩu môi: "Mấy người chúng ta làm quyền mưu, ai sạch sẽ hơn ai, mà tất cả còn không phải vì gia tộc mau chóng phát triển lớn mạnh sao?"
U Minh khoan thai nói: "Đúng vậy, muốn lớn mạnh nhanh, không thi triển chút thủ đoạn lên đồng minh, để bọn họ cảm thấy nguy hiểm, làm sao có thể khiến bọn họ phải nhờ chúng ta bao bọc? Trác quản gia trước khi đi, lưu ba người chúng ta tại nơi này, không phải là để chúng ta làm như vậy sao? Chúng ta mà là chính phái, đoán chừng năm đó Trác quản gia sẽ không chọn chúng ta để phụ trợ gia chủ!"
Nghe được lời này, sắc mặt mọi người tối sầm lại, nhưng cũng phải gật đầu, Lãnh Vô Thường thở dài: "Đúng vậy, gia chủ quá chính phái, mấy chuyện bẩn thỉu nhất định phải để chúng ta tự đi làm, chỉ là bây giờ, đối thủ chúng ta phải đối mặt thật quá toàn diện, chúng ta đã lực bất tòng tâm, khó mà giúp gia chủ giải quyết nan đề. Nếu Trác quản gia còn tại thế, không biết hắn sẽ lựa chọn ra sao?"
Bốn người liếc nhìn nhau, sắc mặt càng thêm xuống dốc. Lạc Vân Hải không khỏi hồi tưởng đủ điều.
Trác đại ca, năm đó đánh với Khuyển Nhung một trận, nhờ có ngươi chủ trì đại cục, mới tránh cho sinh linh đồ thán. Bây giờ toàn bộ bách tính Tây Châu đều sắp bị gót sắt Trung Châu chà đạp, ngươi lại đang ở phương nào, ta phải ứng đối ra sao đây?
Đúng lúc này, một diệu ấm thanh lệ đột nhiên truyền đến: "Vân Hải!"
Màn trướng cuốn lên, hai bóng hình xinh đẹp quen thuộc xuất hiện.
Lạc Vân Hải sợ hãi kêu lên: "Đại tỷ, Nguyệt Nhi, sao các ngươi lại tới đây?"
"Bây giờ Lạc Minh chúng ta là Đại Thương Cổ lớn nhất Tây Châu, lần này Tây Châu đối kháng ngoại địch, tất nhiên do chúng ta vận chuyển vật tư. Vừa đúng lúc, ta và Nguyệt Nhi trong lúc rảnh rỗi tới thăm các ngươi!"
Lạc Vân Thường mỉm cười nhìn Lạc Vân Hải, đầy thương yêu nói: "Vân Hải, thời gian gần đây ngươi tiều tụy đi nhiều quá, nhất định rất vất vả."
Lạc Vân Hải bật cười khoát tay: "Nào có, việc nên làm mà thôi!"
Ba người Gia Cát Trường Phong thấy hai nữ thì khom người cúi đầu: "Tham kiến Đại tiểu thư, phu nhân!"
"Ba vị không cần đa lễ, gần nhất làm phiền ba vị quan tâm Vân Hải nhiều hơn, thay hắn giải ưu, Vân Thường ở đây thâm biểu cảm tạ!" Nói rồi, Lạc Vân Thường cũng cúi người hành lễ. Ba người Gia Cát Trường Phong vội vàng khoát khoát tay, lần nữa khom mình: "Không dám không dám, Đại tiểu thư khách khí rồi!"
Nguyệt Nhi đến bên Lạc Vân Hải, quan tâm nói: "Phu quân, vừa rồi Lôi tỷ tỷ trở về nói, trận doanh bên đối phương lại có động tĩnh khác thường, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ hành động, không biết phu quân có đối sách gì chưa?"
Lạc Vân Hải nhìn ba người Gia Cát Trường Phong, mọi người đều lắc đầu, liên tục cười khổ.
Nguyệt Nhi thấy vậy liền trầm ngâm, đột nhiên hiện vẻ mặt vui cười, an ủi: "Phu quân chớ có quá lo lắng, Sương Nhi tỷ tỷ đã trở về từ tổ địa, cầu hỏi lão tổ tông anh linh kết quả chiến sự, nghe nói rất linh, có lẽ trời cũng giúp chúng ta"
"Trước khi chiến trận nổ ra, Thánh nữ đã đoán được lần này đại tai, số ngày đã định, muốn phá giải, muôn vàn khó khăn, không dưới đại chiến lần trước, bây giờ chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, nghe Thiên Mệnh, nếu Thiên muốn ta vong, chúng ta cũng không có cách nào!" Lạc Vân Hải cười khổ lắc đầu, giọng điệu có phần hơi xuống dốc.
Nguyệt Nhi vội vàng khoát khoát tay khuyên nhủ: "Phu quân chớ gấp, Sương Nhi tỷ tỷ nói tổ lão tổ tông dự đoán số ngày sẽ còn chuẩn hơn nàng, có lẽ sẽ có cơ hội chuyển mình, phu quân chớ có nhụt chí. Còn nữa, nguy nan lần trước không phải đã được giải quyết sao?"
"Đó là bởi vì có Trác đại ca, thánh nữ nói hắn là người bên ngoài Thiên Mệnh, có thể Cải Thiên Nghịch Mệnh. Lần này... những phàm phu tục tử chúng ta sao có thể đấu với trời!"
Nghe đến hắn, trong lòng mọi người đều trầm xuống, vô ý thức gật đầu. Tuy mấy người Gia Cát Trường Phong không tin mệnh số, nhưng theo thế cục trước mắt, lại chỉ có thể tin số mệnh, bởi vì bọn họ căn bản không còn sinh cơ nào nữa.
"Bất kể như thế nào, cứ chờ kết quả từ Sương Nhi, nếu thật sự Thiên Mệnh khó trái, chúng ta vẫn phải làm hết sức mình, đấu với trời cũng phải đấu!" Lạc Vân Thường bình tĩnh nói.
Mọi người đều kiên định gật đầu.
Bạch! Đúng lúc này, màn chướng lần nữa hất ra, Vân Sương vội vàng đi đến, thở hổn hển nói: "Có một đường sinh cơ đang sinh ra!"
"Thiên Tượng có biến!"
Trong mắt Vân Sương hiện ra vẻ hy vọng, sau khi thở hổn hển, mới nói rõ: "Ta đến tổ địa, lúc đầu anh linh lão tổ quan thiên tượng, thấy toàn là tử cục, nhưng về sau Thiên Tượng đột nhiên đại biến. Có một cỗ lực lượng không rõ đang thay đổi Thiên Tượng, có một đường sinh cơ trong từ cục, một trận chiến này, chúng ta có lẽ vẫn đánh được!"
Lạc Vân Hải run giọng hỏi: "Thánh nữ, ngươi nói lời ấy là có ý gì?"
"Ta nói là, giống hệt lần đại chiến trước đó, lại có một người ở bên ngoài Thiên Mệnh đang Cải Thiên Nghịch Mệnh. Lần chiến sự này có lẽ sẽ có cơ hội khác!"
Lạc Vân Hải quá sợ hãi thốt lên: "Lại có người bên ngoài Thiên Mệnh giống như Trác đại ca, còn nhúng tay chiến sự lần này? thánh nữ, ngươi không phải nói người bên ngoài Thiên Mệnh gần như không tồn tại, Trác đại ca là dị loại sao? Làm sao nhanh như vậy lại xuất hiện một người khác?"
Vân Sương nhíu mày lại, mê mang nói: "Ta cũng không rõ, chẳng lẽ bây giờ kỳ nhân đào thoát khỏi Thiên Cơ bị lạm phát sao :v?". Mhưng rất nhanh liền cảm thấy thoải mái: "Nhưng thiên to lớn, có lẽ thật có người thứ hai như vậy thì sao?!"
Lạc Vân Hải lại trầm ngâm, khó tin lắc đầu: "Nhân sinh giữa thiên địa, có thể thoát khỏi vận mệnh, lại có bao nhiêu người, làm sao lại trùng hợp như vậy thời điểm, nguy nan lại xuất hiện một người nữa? Các vị, ta có dự cảm, người này, chúng ta quen biết, thậm chí..."
Nói đến đây, Lạc Vân Hải không dám nói tiếp nữa, bởi vì phỏng đoán này quá lớn mật, nếu thất bại, mọi người sẽ chỉ càng thất vọng, chỉ là hai mắt hắn lại không ngăn được mà sự nổi lên, trái tim cũng đang bịch bịch nhảy loạn.
Trác đại ca, huynh... trở về sao?