Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1683 - Chương 1689: Trở Về

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1689: Trở về

"Lạc Nguyên soái, có quân lệnh..." Soạt, một tiếng hét lớn thô kệch vang lên, một lão giả xông vào trong soái trướng, nhìn thấy mọi người hoặc nghi vấn, hoặc kích động, hoặc sắc mặt do dự, liền sững sờ hỏi: "Ây... Các ngươi làm sao vậy?"

Lạc Vân Hải bật cười, chỉnh chỉnh lại sắc mặt, cười nói: "Thác Bạt lão nguyên soái, có quân lệnh gì mà gấp gáp như vậy, ngươi còn phải đích thân chạy đến chỗ này?"

Lãnh Vô Thường xùy cười: "Đúng vậy, Thác Bạt Thiết Sơn, lúc trước mời ngươi gia nhập Lạc Minh, không phải rất ngạo khí, còn gào ra một đống yêu cầu không hợp lý mới bằng lòng gia nhập. Hên cho ngươi lúc đó gia chủ chúng ta mềm lòng, kính ngươi đệ nhất lão soái, đáp ứng, nếu là ta, hừ hừ."

"Bây giờ thì sao, truyền quân lệnh còn tự thân chạy tới, khi đó ngươi còn nhất định phải bình khởi bình tọa với chúng ta, phải biết, dù là ngự hạ thất gia gia nhập Lạc Minh sớm nhất đều không có đãi ngộ như này, Khuyển Nhung ngươi còn là bên thua, còn..."

"Lãnh tiên sinh!" Lạc Vân Hải ngăn cản hắn tiếp tục nói móc, rồi mới cười nhạt, quay qua Thác Bạt Thiết Sơn, ôm quyền bồi tội: "Xin lỗi, vừa rồi Lãnh quản gia có nhiều bất kính với Lão nguyên soái, tại hạ thay hắn nhận lỗi, mong ngài đừng để bụng!"

"Ấy không không không, Lạc Nguyên soái làm vậy là giết lão hủ đấy!" Thác Bạt Thiết Sơn vội vã khoát khoát tay, rồi thở dài nói: "Thực Lãnh tiên sinh nói rất đúng, lúc trước Lạc Minh mời lão phu gia nhập, lão phu thật là đã cậy già lên mặt, có rất nhiều chỗ vô lễ. Chỉ là bởi vì lão phu từng là tướng bên thua, sợ gia nhập Lạc Minh sẽ bị lạnh nhạt, mới cố ý làm khó dễ. Chỉ là không ngờ, Lạc Nguyên soái đại nhân đại lượng, chiêu hiền đãi sĩ, thật làm cho lão hủ xấu hổ không thôi. Nói thật, lúc trước vì lão hủ biết quá nhiều bí mật của Hoàng thất Khuyển Nhung, vốn đã làm tốt dự định bị diệt khẩu, nhưng về sau nhờ có Lạc Minh che chở, mới thoát được mà sống tiếp, chỉ một điểm này, lão phu đã phải cảm tạ ân cứu mạng cả đời của Lạc Nguyên soái mới phải!"

Nói rồi, Thác Bạt Thiết Sơn bái xuống, Lạc Vân Hải ngay lập tức đỡ hắn, cười nói: "Thác Bạt Nguyên soái khách khí rồi, Thác Bạt Nguyên soái là nổi danh bất bại chiến thần cùng nghĩa phụ ta, có thể gia nhập Lạc Minh, chính là nhất đại chiến lực Lạc Minh, lại là trưởng bối của ta, Vân Hải thấy anh hùng như Nguyên soái bị triều đình mưu hại, chỉ là ra một điểm lực nhỏ, lão nguyên soái không cần quá coi nặng trong lòng!"

Nghe được lời này, Thác Bạt Thiết Sơn càng kích động nắm chặt tay Lạc Vân Hải.

"Lạc gia Nhân Nghĩa Chi Sư, không thẹn danh này!"

"Lão nguyên soái quá khen!" Lạc Vân Hải cười vui vẻ, rồi quay đầu nhìn Lạc Vân Thường và Nguyệt Nhi, ai nấy đều cảm thấy sâu sắc vui mừng.

Lãnh Vô Thường lại mặt không biểu tình, nhìn sang Gia Cát Trường Phong, lặng lẽ nói: "Lão gia hỏa, nếu lão nguyên soái biết lúc trước Hoàng Đế Khuyển Nhung bỗng nhiên nổi sát tâm với hắn là do ngươi đi cố ý trêu chọc thị phi, không biết bây giờ có kích động lệ nóng đầy mặt như vậy không nhở?!"

"Dcm im mồm!" Gia Cát Trường Phong nghiến răng kèn kẹt nói: "Đừng để gia chủ nghe thấy, mấy chuyện vụng trộm như này, chính chúng ta bí mật làm là được. Lúc trước gia chủ mời lão gia hỏa này nhập bọn, gia hỏa này còn gáy, hừ, nếu không phải gia chủ một mực nhớ mãi hắn không quên, chúng ta lại cần tướng soái mở rộng quân lực, tự nhiên lão phu rảnh quá chạy đến đó à? Dù sao trợ giúp gia chủ hoàn thành ý nguyện, chính là trách nhiệm của chúng ta. Mà lại, trong lòng Hoàng Đế Khuyển Nhung vốn cũng có khúc mắc với hắn, nếu không lão phu có nói gì cũng vô dụng. Cuối cùng vẫn là do quân thần bọn họ xảy ra vấn đề, lão phu chỉ là châm thêm tí lửa thôi, cũng coi như giúp hắn thoát khỏi chỗ tệ nạn ấy. Nếu không về sau vấn đề càng ngày càng nặng, bọn họ chắc chắn có họa sát thân, chúng ta cũng không kịp cứu. Coi như ngày sau gia chủ biết, lão phu làm chuyện xấu nhưng vẫn sẽ là người tốt!"

Lãnh Vô Thường khẽ gật đầu: "Hay lắm bạn già ạ, ha ha ha..."

"Đúng rồi, lão nguyên soái, vừa nãy thấy ngươi vô cùng lo lắng, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mà ngươi phải tự mình đến nơi đây báo tin vậy?" Lạc Vân Hải hoàn toàn không biết chuyện năm đó, vẫn thản nhiên hỏi.

Nói đến chính sự, Thác Bạt Thiết Sơn vội vàng trình lên ngọc giản, nổi giận đùng đùng nói: "Lạc Nguyên soái mời xem, thực sự buồn cười. Đám cao tầng tứ châu không biết ăn nhầm cái gì, vậy mà phát ra mệnh lệnh hoang đường như thế, thế mà để nhân mã ba châu còn lại trừ Bắc Châu, toàn bộ từ bỏ phòng ngự biên cảnh, thối lui đến bản bộ. Ngươi nói xem, đây không phải làm loạn sao? Phòng ngự trận thức nơi biên cảnh là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta, một khi lui về, người ta tiến quân thần tốc, chúng ta không có gì chặn, vài phút thôi là binh bại như núi đổ. Đầu óc đám cao tầng các châu bị chó gặm à, đến cùng đang nghĩ cái gì vậy?"

"Cái gì, lại có việc này?" Lạc Vân Hải giật nảy cả mình, vội vàng cầm lấy ngọc giản, xem được một lúc thì sắc mặt trầm xuống, thì thào nói: "Tấm bình phong lớn nhất phải nhường cho địch thủ, quả thực là tự chui đầu vào rọ!"

Thác Bạt Thiết Sơn gật đầum phẫn nộ nói: "Thì chính là vậy, một đám ăn trên ngồi chốc căn bản chưa từng lên chiến trường, thế mà dám đi chỉ huy tướng lãnh thân kinh bách chiến như chúng ta, thực sự buồn cười, không thua thì đúng là không có thiên lý. Tuy nói... Cho dù chúng ta tử thủ, không nhất định thắng, nhưng sẽ không thua nhanh như cái lệnh đáng chết này. Lạc Nguyên soái, ngươi là tổng Nguyên soái Tây Châu được Song Long Chí Tôn bổ nhiệm trước khi đi, tất cả mọi chuyện đều nghe ngươi, ngươi nói nên làm thế nào mới tốt?"

"Quân mệnh không trái!"

Lạc Vân Hải đập nát ngọc giản xuống đất, căm hận nói: "Mệnh lệnh ngu ngốc như vậy, phàm là có chút thường thức quân sự sẽ không tuân theo, đây quả thực là coi chiến tranh là trò đùa mà!"

"Thì đúng vậy, phía trên bị bại não cả rồi, mệnh lệnh như này mà cũng dám phất ra. Dù cao tầng một châu bị ngu, não không dùng được, nhưng cao tầng cả ba châu cũng đều ngu ngốc cả sao?" Thác Bạt Thiết Sơn thở hổn hển tức giận đến nổi trận lôi đình: "Thật khó có thể tưởng tượng, người cầm quyền bốn châu lại là một đám khờ khạo không não, thật không biết bốn châu bị Trung Châu không ngừng xâm nhập, làm thế quái nào mà sinh tồn được đến bây giờ, hừ, mẫu thân nó!"

Nghe được lời này, mọi người ào ào gật đầu tán đồng, Lãnh Vô Thường suy nghĩ một hồi, lại mặt ủ mày chau nói: "Gia chủ, mặc kệ mệnh lệnh ấu trĩ như này là do ai phát ra, nhưng là ý của phía trên, nnếu ngươi kháng lệnh bất tuân, cho dù thắng, cũng bị phía trên trừng phạt, có lẽ về sau Tây Châu sẽ chẳng còn nơi chõ chúng ta đặt châ nữan. Cứ như vậy, bất kỳ thắng thua, chúng ta đều không có tốt chỗ gì, cần gì phải tái chiến?"

Lạc Vân Hải giận hừ: "Đại trượng phu làm việc, có việc nên làm có việc không nên làm, quân nhân có thiên chức của quân nhân. Lạc Vân Hải ta đánh một trận, là vì ngăn cản gót sắt Trung Châu chà đạp lãnh thổ Tây Châu, tránh cho ngàn vạn sinh linh đồ thán, không phải vì a dua phía trên."

Ngay sau đó ngửa cổ lên quát to: "Chỉ cần Lạc gia ta còn có một binh một tốt, nhất định phải ngăn trước Tây Châu. Nếu không Tây Châu đại nguyên soái ta chẳng cần làm nữa, còn về sau thắng hay thua, phía trên muốn làm gì ta cũng được, lão tử không thẹn với lương tâm, hừ!"

Mọi người run lên trong lòng, nhìn về phía Lạc Vân Hải, ánh mắt đầy vẻ kính nể. Lạc Vân Thường và Nguyệt Nhi đều mang ánh mắt kiêu ngạo nhìn hắn.

"Tính khí phu quân... Càng lúc càng giống sư phụ!"

"Hắn chính là mưa dầm thấm đất bên cạnh Trác Phàm mãi, tính nết còn thật bị tên xấu xa kia truyền cho!" Lạc Vân Thường cười nói.

Thác Bạt Thiết Sơn còn dựng thẳng lên một ngón tay cái, khen lớn: "Tốt, Lạc Nguyên soái thật là trượng phu vĩ đại. Lạc Nguyên soái đã nguyện cùng tồn vong với Tây Châu, vậy lão phu nhất định bồi tiếp, ha ha ha..."

"Đã là quyết ý của gia chủ, như vậy chúng ta tự nhiên tuân theo!" Tam đại Trí Tinh liếc nhìn nhau, lòng đầy bội phục, khom người nói: "Chỉ là gia chủ cương trực không thiên vị, thà bị gãy chứ không chịu cong, nhưng chúng ta lại không thể để gia chủ bởi vậy gặp rủi ro, năm đó Trác quản gia lưu lại chúng ta chính là có ý đồ này, việc gia chủ không muốn làm, chúng ta đi làm, cả việc hòa giải với bên trên, phải do chúng ta làm. Chỉ là trước đó, chúng ta phải hiểu rõ bên trên đã xảy ra chuyện gì đã, Thác Bạt Nguyên soái, mệnh lệnh này là do người nào đưa ra vậy, có những ai phản đối không, cuối cùng làm thế nào mà thông qua được, chúng ta phải biết rõ ràng, mới dễ hành sự, giúp gia chủ thoát tội kháng lệnh!"

Thác Bạt Thiết Sơn nghe vậy thì nhăn mày nói: "Ta cũng không rõ ràng cho lắm, lão phu đã cho người đi thăm dò được cả ngày rồi. Ta muốn xem xem, cái con lợn não bị chó ăn nào dám phát ra quân lệnh hoang đường như thế, hắn có tư cách ngồi ở phía trên chỉ huy sao?"

"Báo!" Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên từ ngoài trướng.

Thác Bạt Thiết Sơn nhếch miệng cười nói: "Trở về rồi, hắc hắc... vào đi!"

Một tên binh lính xông vào, quỳ sát xuống, khom người nói: "Khởi bẩm Lạc Nguyên soái, Thác Bạt Nguyên soái, đã tra rõ người phát ra mệnh lệnh này. Là một vị Đại Nguyên soái tứ châu được cả cao tầng bốn châu quyết định đề cử ra, đệ tử đệ nhất Tây Châu, Trác Phàm, Trác tiên sinh!"

Tất cả mọi người nghe được lời này, đều quá sợ hãi, gần như gào lên: "Trác... Trác Phàm? Cái này. . . không phải là trùng tên chứ?"

Nguyệt Nhi ngốc mấy giây, mới hưng phấn nói: "Làm sao có thể trùng tên, hắn nói hắn là đệ nhất Tây Châu!"

"Đúng đó, là sư phụ, nhất đinh là sư phụ, sư phụ còn sống, chỉ có hắn mới chân chính là đệ tử đệ nhất Tây Châu, người duy nhất còn mạnh hơn Diệp Lân năm đó!"

Lạc Vân Hải cũng run run cả người, ngay sau đó trở nên kích động vô cùng, hốc mắt không khỏi đỏ bừng: "Ta biết rồi, người bên ngoài thiên mệnh, chỉ có thể là Trác đại ca, huynh rốt cục trở về rồi!"

Hai hàng thanh lệ trượt xuống, Sương Nhi không ngăn được mà nở nụ cười mừng rỡ: "Đúng vậy, người bên ngoài Thiên Mệnh, quả nhiên chỉ có một mình hắn! Lần này, lại phải làm phiền ngươi cứu vãn thiên hạ rồi, Trác quản gia!"

Bình Luận (0)
Comment