Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1688 - Chương 1694: Khí Phách

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1694: Khí phách

"Quân lệnh, quân lệnh..."

Ở biên giới Bắc Châu và Trung Châu, chiến lực ba châu đã ào ào truyền tống đến. Tất cả mọi người yên lặng ở trong khu vực quân bản bộ của riêng mình, chờ cấp trên an bài. Lạc Minh thống soái cao thủ các tông từ Tây Châu cũng như thế, tâm thần bất an, hồi hộp ở cảnh địa này, trong lòng khẩn trương vạn phần, không biết mệnh lệnh tiếp theo như thế nào.

Đột nhiên, từng tiếng hét lớn đinh tai nhức óc truyền vang trong gió tuyết Bắc Quốc. Mấy tên lính liên lạc, bay lượn trên không, hét lớn vòng qua tất cả thế lực khu vực.

Bạch!

Lạc Vân Hải có chút nóng nảy, người chỉ huy chiến trường Tây Châu đi ra soái trướng, ngửa đầu nhìn lên trời, vẻ mặt kích động: "Lại có quân lệnh, quân lệnh của Trác đại ca, không biết đối mặt với tình huống tuyệt vọng này, Trác đại ca đưa ra diệu kế gì?"

"Đúng vậy, đã ném ba châu, lui cũng không thể lui. Nếu tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Trác quản gia, thì mệnh lệnh thứ ba nhất định kế sách phản công."

Gia Cát Trường Phong vuốt râu, nhìn mọi người nơi này, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt lóe lên tia hy vọng: "Kế sách sau cùng này quỷ thần khó lường đến nhường nào? Ha ha ha... Lần nữa chờ Trác quản gia xuất thủ thôi!"

Lời vừa nói ra, người khác nghe được cũng gật đầu tán thành, ánh mắt kích động đến run rẩy.

Vèo.

Tiếng xé gió vang lên, một tên lính liên lạc nhất thời rơi xuống trước mặt mấy người Lạc gia, khom người chắp tay nói: "Đại nguyên soái bốn châu Trác tiên sinh truyền lệnh, lệnh cho Lạc Minh dẫn một nửa cường giả Tây Châu, trợ giúp Bắc Châu, bảo vệ tốt biên cảnh!"

Nói xong, người kia cung kính đưa lên một khối ngọc giản, chính là truyền lệnh giả đặc thù của Hải Minh Tông, không giả vờ.

"Chỉ có những thứ này?"

Khẽ sửng sờ, Lạc Vân Hải cũng không tiếp nhận, trong mắt nghi ngờ hỏi: "Trác đại ca điều chúng ta đến Tây Châu, chỉ làm phòng ngự cho Bắc Châu? Chuyện này. . ."

"Đúng vậy, nếu chỉ có như thế những bố trí trước đó hoàn toàn thất bại, chúng ta vẫn ngồi ăn chờ chết, mà lại so với bố trí phòng ngự lúc trước bị chết càng nhanh hơn, điều này không giống khả năng Trác quản gia xuất thủ?" Lãnh Vô Thường cũng nghi hoặc vuốt vuốt râu, không hiểu mà nói.

Liếc nhìn bọn hắn, tên lính liên lạc mỉm cười cười, chắp tay nói: "Lạc gia chủ không nên hiểu lầm, mệnh lệnh này chỉ truyền cho các ngươi, những người kia còn có mệnh lệnh khác."

"Bọn họ có mệnh lệnh gì, mau nói!" Mọi người cùng nhau quýnh lên, hét lớn.

Sắc mặt tên lính kia trở nên ngưng trọng, nhìn đảo qua tất cả mọi người, bình tĩnh lên tiếng: "Đại nguyên soái bốn châu có lệnh, Nam Châu và Đông Châu, cộng với một nửa chiến lực Tây Châu trừ đội quân Lạc Minh, lập tức đến Hải Minh Tông. Bằng bất cứ giá nào, tìm kiếm nơi Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên ẩn nấp ở Bắc Châu."

Cái gì?

Những cao tầng bốn châu tầng lần đầu tiên nghe được mệnh lệnh này, mấy người Lạc Vân Hải tròng mắt hung hăng co rụt lại, hít sâu một hơi.

Cùng lúc đó, mệnh lệnh này cũng đã truyền đến trận doanh các châu, từng tiếng kinh hô liên tiếp vang lên theo bốn phương tám hướng.

Không ai nghĩ tới, tổng nguyên soái bốn châu lại có mệnh lệnh thứ ba điên cuồng đến vậy, tập hợp bọn hắn đến cùng một chỗ, là muốn đối phó với yêu quái trong truyền thuyết kia, cường giả đệ nhất năm châu Bất Bại Kiếm Tôn.

Ngơ ngác sững sờ rất lâu, ba người Gia Cát Trường Phong, Lãnh Vô Thường và U Minh nhìn lẫn nhau, sau đó nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to."Thì ra là thế, không hổ là Trác quản gia, chúng ta hiểu rồi, hiểu rồi, ha ha ha..."

Ba người cười vang khiến mọi người đang ngơ ngẩn trong mệnh lệnh bừng tỉnh, cùng nhau nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Không biết ba vị trí giả này bị làm sao? Vì sao...

Nhìn bọn họ chằm chằm, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu, bởi vì bọn hắn cười rất thoải mái, nhưng trong tiếng cười xem lẫn chút bi thương, thậm chí có nước mặt đọng trên khóe mi.

"Gia Cát quản gia, các ngươi..." Lạc Vân Hải quan tâm, lên tiếng hỏi thăm.

Chậm rãi khoát khoát tay, Gia Cát Trường Phong biểu thị không có việc gì, tiếng cười của ba người cũng dần ngừng lại, sau đó ba người lại nhìn nhau, cúi đầu cười gượng.

"Haizzz, nhiều năm như vậy, Trác quản gia vẫn là Trác quản gia, chúng ta vẫn kém xa."

"Đúng vậy, đúng vậy..."

"Này, ba vị, các ngươi làm sao thế?" Vẻ mặt nghi hoặc, trong mắt Lạc Vân Hải không hiểu hỏi.

Gia Cát Trường Phong khom người cúi đầu về phía gia chủ, không khỏi thở dài một tiếng: "Haizz, gia chủ, ngài cần phải hiểu, năm đó ba người chúng ta là bại tướng dưới tay Trác quản gia. Mà những năm gần đây phụ tá gia chủ, cũng có ý phân cao thấp với Trác quản gia, cứ suy nghĩ chuyện năm đó hắn có thể làm được, ba người chúng ta cũng có thể. Nhưng hiện tại xem ra, ba người chúng ta đã thua, mà thua tâm phục khẩu phục. Trên người Trác quản gia có thứ chúng ta không có được!"

"Cái gì?"

"Khí phách!"

Ba miệng một lời, cùng nhau lên tiếng.

Tiếp đó, Gia Cát Trường Phong ngửa đầu nhìn lên trời, thở dài nói tiếp: "Gia chủ, ngươi nói nếu một tên ăn mày đầu đường bị người ta khi dễ, hắn sẽ như thế nào?"

Không khỏi sững sờ, Lạc Vân Hải không hiểu nhìn nụ cười bí ẩn của ba người, suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Khất cái bị người ta khi dễ, là bởi vì hắn nghèo khổ khổ, nếu hắn không còn nghèo khổ, thì có thể thoát khỏi cảnh này."

"Ha ha ha... Chính xác, có tiền tài có thể giảm bớt bị khi dễ." Thản nhiên cười, Gia Cát Trường Phong tiếp tục nói: "Như vậy gia chủ, nếu một thương nhân bị quan lại chèn ép thì sao?"

Lạc Vân Hải nhíu mày, trong lòng càng nghi hoặc hơn, Gia Cát quản gia có ý gì, hỏi thế nào mà đề tài nhảy vọt lớn như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt chăm chú kia, Lạc Vân Hải trầm ngâm một hồi nói: "Có câu có tiền có thể thông thần, bị quan lại chèn ép, vậy thì tìm chỗ dựa lớn hơn, mượn lực đả lực, áp hắn một bậc!"

"Không sai, đây chính là quyền mưu, dùng tư nguyên bản thân mình, đổi lấy tư nguyên lớn hơn để đề cao tư nguyên của bản thân, làm lớn từng bước. Ba người chúng ta đều làm như vậy trong những năm này."

Bất đắc dĩ thở dài, Gia Cát Trường Phong khẽ cười một tiếng, khẽ gật đầu, trong mắt lại lóe lên tia đau lòng: "Làm khất cái bị khi dễ thì chúng ta biến thành thương nhân, thương nhân bị đàn áp, chúng ta lại làm quan viên. Dù chúng ta từng bước thăng tiến đều luôn gặp phải đối thủ áp bách, cả đời vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị đàn áp. Đây là chúng ta, thế nhưng Trác quản gia thì khác, bởi vì sự khác biệt này, trong vòng mười năm ở Lạc gia có thể đánh bại cường giả thế gia, trở thành người cầm quyền chưởng khống Thiên Vũ. Chuyện này chúng ta mãi mãi không thể nào làm được."

Lạc Vân Hải run rẩy, nhìn bọn họ thật sâu, trịnh trọng nói: "Khác biệt cái gì?"

"Gia chủ, vẫn là vấn đề kia, khất cái làm sao có thể cả một đời không bị hiếp đáp?" Không trả lời hắn, Gia Cát Trường Phong mỉm cười, hỏi lại lần nữa.

Khẽ cau mày, Lạc Vân Hải trầm mặc không nói, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

Gia Cát Trường Phong hít thật sâu một hơi, thấy hắn không trả lời, hét lớn một tiếng, trong mắt tản ra ánh sáng kiên nghị khiếp người: "Gia chủ, ngài nghe kỹ, muốn cả đời không bị lấn áp, chỉ có đứng trên tất cả mọi người mà thôi. Nói cách khác, khất cái chỉ có lên làm Hoàng Đế, mới thật sự an toàn!"

"Làm sao có thể?" Lạc Vân Hải biến sắc, kỳ quái hỏi.

Bật cười gật đầu, Gia Cát Trường Phong thở dài, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, khất cái biến thành Hoàng Đế, nói mơ giữa ban ngày, chuyện này sao có thể? Thế nhưng suy nghĩ chuyện Lạc gia lúc trước một chút, cùng Lạc Minh hiện tại, không phải cũng nói mơ giữa ban ngày sao?"

Lạc Vân Hải bình tĩnh lại.

"Đây chính là khác biệt của Trác quản gia với chúng ta, khí phách của hắn chúng ta không thể so sánh được."

Lãnh Vô Thường chậm rãi đến bên cạnh Lạc Vân Hải, vỗ nhè vào đầu vai hắn, lắc đầu bật cười nói: "Lúc trước chúng ta bại trong tay hắn, vẫn luôn không hiểu, luận về tài trí chúng ta không kém hắn, tên tuổi tam đại Trí Tinh Thiên Vũ cũng không phải trưng cho đẹp. Nhưng hiện tại đã biết rõ, lòng dạ chúng ta không rộng lớn như hắn, tầm nhìn không xa bằng hắn, khí phách càng không thể so sánh với hắn."

"Bất Bại Kiếm Tôn chính là gốc rễ Kiếm Tinh, chúng ta vẫn luôn biết, nhưng hắn quá mạnh, căn bản chúng ta không dám nghĩ đến việc dây dưa với hắn, bởi vì phải trả giá quá lớn, thậm chí hoàn toàn không có khả năng thành công. Nhưng từ đầu Trác quản gia đã nhìn chằm chằm vào hắn, đập nồi dìm thuyền, bỏ rơi ba châu, Trực Đảo Hoàng Long, phần khí phách này ba người chúng ta không ai sánh nổi. Bây giờ nghe toàn bộ kế hoạch của hắn, chúng ta nghĩ mới hiểu được. Chiến lực một châu khoảng hai mươi đến ba mươi triệu người, một châu còn lại năm mươi triệu người. Dùng số người này bao vây, cho dù Bách Lý Kinh Vĩ có binh cứu viện cũng khó mà đột phá."

"Mà chiến lực hai châu rưỡi nhân số cũng gần trăm triệu, Bất Bại Kiếm Tôn tuy mạnh, danh xưng có thể một người chiến một châu, không nói chơi. Nhưng đối với bao vây tấn công này hắn có thể chống đỡ đến khi nào? Dùng mạng người hai châu rưỡi đổi tính mạng một người, dạng sức mạnh này, ai có thể đụng được? Dù sao trước khi nghe mệnh lệnh, chúng ta không dám nghĩ đến. Mà kết quả của những điều này là Kiếm Tinh Đế Quốc sụp đổ trong nháy mắt. Một chiêu này của Trác quản gia đâm thẳng vào chỗ yếu hại, thiên cổ kỳ kế. Chỉ sợ cho dù Bách Lý Kinh Vĩ, cũng không thể nào nghĩ đến, Trác quản gia sẽ ra kế hiểm như vậy."

Lạc Vân Hải giật mình kinh hãi, ngửa đầu nhìn về phía tinh không, khóe miệng xẹt qua ý cười không hiểu: "Đúng vậy, ba vị quản gia nói rất có lý, ta còn nhớ rõ năm đó ở Tiềm Long Các, Lạc gia chỉ có bốn người chúng ta, Trác đại ca tuyên bố muốn đưa Lạc gia lên đứng đầu. Lúc đó, chúng ta cũng không tin, nhưng bây giờ... Ha ha ha, ngay từ đầu Trác đại ca đã nhắm đến người cao nhất, không có đại ca cũng ko dám nghĩ, không có đại ca cũng không làm được chuyện này, đây chính là Trác đại ca, quản gia đệ nhất Lạc gia, Thần Thủ Hộ!"

Ba người đều tán đồng gật đầu.

"Như vậy lần này, Trác đại ca để chúng ta chặn đánh là..."

"Bảo hộ chúng ta!" Khom người nói khẽ, Lãnh Vô Thường kiên định nói: "So với giao chiến với tên chó điên Bất Bại Kiếm Tôn, giao chiến với Bách Lý Kinh Vĩ và Trảm Long Kiếm Vương đơn giản hơn nhiều..."

"Đúng vậy, lần này các ngươi may mắn rồi." Lúc này, tên lính liên lạc cũng hâm mộ mà nói: "Đúng là trong triều có người làm quan cũng dễ dàng hơn, việc khổ sai vây quét Bất Bại Kiếm Tôn, người khác nghe đến, đoán chừng đều muốn khóc lên!"

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, từng tiếng kêu rên đã vang truyền khắp bốn phương tám hướng, tiêng khóc tê tâm liệt phế, xông thẳng lên trời.

Bình Luận (0)
Comment