"Chuyện gì xảy ra, sao phía trước lại có động tĩnh lớn như vậy?"
Nghe nói phải liều mạng với lão yêu quái Bất Bại Kiếm Tôn, dùng mạng lấp lưỡi kiếm của hắn, những tu giả khắp ba châu kêu rên than khóc. Thậm chí, âm thanh phẫn hận kia vượt qua mấy trăm dặm, xông thẳng đến quân trướng đại quân Trung Châu.
Bách Lý Kinh Vĩ đang phán đoán do hắn phá trận không thành kế của Trác Phàm, lấy không ba châu. Tiểu tử kia thế nào cũng buồn bã, bị bọn người bốn châu hung ác đâm vào cột sống, trong lòng đắc ý vô cùng chợt âm thanh tang thương truyền đến, sửng sờ hét lớn.
Chỉ trong chốc lát, một tên thám tử vọt vào trong trướng hắn, cúi người bẩm báo: "Khởi bẩm Thừa tướng đại nhân, không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên binh lực biên cảnh Bắc Châu tăng cao, tiếng khóc lóc ồn ào vang vọng, truyền ra ngoài ngàn dặm. Theo thuộc hạ thấy, bọn họ đã tăng binh lính biên giới trên diện rộng, chỉ sợ tăng gấp hai ba lần binh lực bình thường!"
"Gấp hai ba lần, sao có thể, khi nào Bắc Châu có nhiều chiến lực đến vậy?"
Mi mắt run lên, trong lòng Bách Lý Kinh Vĩ nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền gật đầu, cười xùy ra tiếng: "Ồ... Thì ra là thế, không thành kế bị phá, binh lực ba Châu rơi vào đường cùng, tất cả đều truyền tới nơi này. Hừ, một đám đào ngũ mà thôi, khí thế chắc chắn giảm lớn, khó trách khóc thảm như vậy. Truyền lệnh của ta, toàn quân đề phòng, xây dựng phòng ngự, tránh cho đối phương chó cùng rứt giậu đánh bất ngờ!"
Vâng!
Người kia khẽ khom người lĩnh mệnh, ngay lập tức đi xuống truyền lệnh.
Bách Lý Kinh Vĩ vô cùng đắc ý, miệng ngâm nga tiểu khúc hắn thích, thậm chí lúc ngâm nga hắn còn không nhịn được nhảy múa mấy đường.
Bạch!
Soái trướng bỗng dưng bị vén lên, Đan Thanh Sinh vội vã đi tới, nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, không khỏi sững sờ, cười nói: "Thừa tướng đại nhân, có chuyện gì vui vẻ mà ngài hưng phấn đến vậy?"
"Ha ha ha... Trảm Long Kiếm Vương đến thật đúng lúc, nói cho ngươi một tin tức tốt, tác chiến với bốn châu lần này, chỉ trong vòng ba tháng, nhất định có thể kết thúc. Đến lúc đó khải hoàn hồi triều, bản tướng nhất định mời lão tổ tông luận công mà thưởng. Không phải Trảm Long Kiếm Vương vẫn luôn muốn tự trị vùng đất Đào Nguyên kia sao, lần này năm châu thống nhất, ta sẽ phân ranh giới vùng đất kia ra khỏi Đế Quốc, để cho ngài tự trị."
"Ồ, như vậy, ta phải cám ơn Thừa tướng rồi, ha ha ha..."
Đan Thanh Sinh khẽ gật đầu, nhưng trong lòng bỗng dưng trầm xuống, trở nên ngưng trọng. Có điều hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, cười ha hả nói: "Đúng rồi, Thừa tướng, ngài không phải nói trận quyết chiến này ít gì một năm hoặc nửa năm mới kết thúc, sao hiện tại lại kết thúc nhanh như vậy?"
Nhìn hắn thật sâu, Bách Lý Kinh Vĩ khoan thai tự đắc dựa lưng ra sau, cười khẽ một tiếng: "Chuyện này còn phải cảm tạ đối thủ của ta, cảm tạ không thành kế Trác Phàm Trác tiên sinh, ha ha ha... Kế sách kia một khi bị nhìn thấu, chẳng khác nào tặng không ba châu cho chúng ta. Hiện tại thanh thế biên cảnh Bắc Châu bỗng nhiên tăng đột biến, chắc chiến lực ba châu thông qua truyền tống trận tới nơi này. Nói cách khác, chỗ ba châu đó không có chống cự, trong một tuần chúng ta có thể hủy tất cả thông đạo truyền tống, để binh mã ba châu không thể rút về, thu ba châu vào túi."
"Ngay sau đó, lại dùng thời gian nửa tháng rút lui binh mã tấn công ba châu, cùng lúc tấn công Bắc Châu. Cứ như vậy, cuốn vào trong nhân sủi cảo, không còn đường chạy trốn!"
"Thế nhưng... binh mã bốn châu hợp nhất, Bắc Châu phòng thủ càng kiên cố hơn, chúng ta muốn đánh hạ cũng dễ dàng như vậy!" Ngồi ở bàn trà, Đan Thanh Sinh cầm ly trà lên, nhấp hai ngụm, khẽ nói, cũng không hưng phấn gì.
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Bách Lý Kinh Vĩ cười tà một tiếng: "Trảm Long Kiếm Vương, chẳng lẽ ngươi quên, lão tổ tông đã sớm đột phá đi vào, chờ đến thời cơ thích hợp, chúng ta nội ứng ngoại hợp, triệt để xé mở lỗ hổng kiên cố này. Hiện tại... chắc là ngày thứ chín rồi, mấy người lão tổ tông nói ngày thứ mười sẽ bắt đầu hành động. Đến lúc đó đầu đuôi giao kích, hai mặt thụ địch, ta xem bọn hắn có thể chịu nổi bao lâu, ha ha ha..."
Đan Thanh Sinh nghe Bách Lý Kinh Vĩ vui vẻ chúc mừng sớm, lại trầm mặc không nói, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng cầm lấy ly trà, trong mắt lóe lên hào quang thăm thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bách Lý Kinh Vĩ nhíu mày, liếc nhìn hắn, lại chuyển dời ánh mắt, miệng lẩm bẩm: "Tội nhân đệ nhất bốn châu, tội nhân thiên cổ, Trác Phàm... Cổ Nhất Phàm, đến lúc đó ta nhất định lập cho hắn bia đá như vậy, mỗi châu dựng một tấm, để hắn lưu danh thiên sử. Hắc hắc hắc... Không biết, đến lúc đó ta nên dùng cái tên gì cho tốt đây..."
"Báo!"
Thế mà, ngay lúc hắn đang chìm đắm trong mộng đẹp, một tiếng hét lớn từ bên ngoài truyền vào, một tên lính canh vội vàng đến trước mặt Bách Lý Kinh Vĩ, khom người cúi chào, thở hổn hển nói: "Phía trước gửi ngọc giản truyền tin, mời Thừa tướng đại nhân xem qua!"
Liếc nhìn đồ vật xanh biếc kia, Bách Lý Kinh Vĩ bật cười ra tiếng: "Tiểu tử này thật không sợ bại lộ mà, ba ngày gửi đến hai ngọc giản. Nhưng thế cục đã sáng tỏ, ván đã đóng thuyền, cho dù hắn có bại lộ cũng không sao, đọc đi!"
"Mà, Thừa tướng..."
Binh sĩ kia khó xử nhìn hắn, do dự nói: "Ngọc giản này thực hiện phép thuật quyết mật hàm, chúng ta không xem được!"
Khuôn mặt Bách Lý Kinh Vĩ cứng đờ, mi mắt run run, mày nhíu chặt, nghi ngờ hỏi: "Mật hàm? Hắn lại gửi ngọc giản có mật hàm? Nói cách khác, tình báo này tương đối quan trọng? Thế nhưng chiến sự đã rõ ràng như vậy, kết giới Phong Thiên của Hải Minh Tông cũng đã phá, còn có tình báo gì quan trọng chứ? Chẳng lẽ dù thế cục đã định, tiểu tử kia còn có chiêu gì để lật ngược tình thế sao?"
"Trình ngọc giản lên!"
Sắc mặt trở nên nghiêm trọng, Bách Lý Kinh Vĩ không dám khinh xuất, vẫy tay, tên lính kia lập tức khom người trình lên.
Liếc mắt nhìn hắn, Đan Thanh Sinh thở dài một hơi, sâu xa nói: "Là thám tử Bắc Châu lần trước đưa tới sao?"
"Đúng vậy, lão tổ tông muốn công phá Hải Minh Tông cũng không dễ, cho nên ta an bài trước. Tuy nhiên chuyện Phong Thiên Kiếm không dùng đến người này, nhưng lần trước truyền tin tức Cổ Nhất Phàm làm thống soái bốn châu vẫn rất hữu dụng."
Bách Lý Kinh Vĩ biết Đan Thanh Sinh sớm đã đoán được, cũng không giấu diếm, trong tay ấn quyết liên tục, ba bốn tiếng động nhỏ vang lên, phong ấn khối ngọc giản đã được giải trừ, sau đó ngay lập tức tâm trí hắn chìm vào bên trong.
Không xem còn đỡ, sau khi xem xong sắt mặt hắn nháy nặng nề, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Hai tay buông lỏng, một tiếng vang lên, khối kia ngọc giản đã rơi xuống mặt đất vỡ nát, tan thành mảnh nhỏ.
Đan Thanh Sinh vô cùng ngạc nhiên, chưa từng nhìn thấy Bách Lý Thừa tướng thất thố như vậy, hắn nhìn Thừa tướng chăm chú, sâu xa nói: "Thừa tướng đại nhân, ngài... không sao chứ?"
"Trác Phàm, ngươi... thật ác độc!"
Rắc rắc!
Bách Lý Kinh Vĩ hoàn toàn không nghe Đan Thanh Sinh hỏi, cơ thể run rẩy, phút sau mới lấy lại tinh thần, nhưng sắc mặt đã bắt đầu vặn vẹo, hai tay nắm thật chặt, móng tay cắm vào trong da thịt nhưng vẫn không có cảm giác. Hàm răng cắn chặt, tia máu đỏ thẫm chảy ra hắn cũng không để ý.
Chỉ một thoáng, khuôn mặt Bách Lý Kinh Vĩ như bị xé toạt, trong mắt hiện lên vẻ oán độc: "Quả nhiên, nam nhân này không nên giữ lại, để hắn chưởng khống bốn châu, quả thật đáng sợ. Điểm đau duy nhất của Bách Lý Kinh Vĩ ta lại bị hắn bắt lấy, hơn nữa còn thật sự dám làm. Đủ hung ác, đủ ngoan độc,..."
Nói đến đây, rốt cuộc Bách Lý Kinh Vĩ cũng không nói được, căn bản không rảnh để nói, vội vã nhảy dựng lên, quát lớn: "Người đâu!"
Một tên lính liên lạc chạy đến trước mặt hắn, quỳ xuống, chắp tay nói: "Thừa tướng đại nhân, có chuyện gì cần phân phó?"
"Tấn công, tấn công cho ta." Bách Lý Kinh Vĩ tức giận gào thét: "Mệnh lệnh toàn quân xuất phát về phía biên cảnh Bắc Châu, xé mở lỗ hổng cho ta."
"Hả?"
"Hả cái gì?"
"Không phải... Thừa tướng đại nhân, ngài vừa mới hạ lệnh bảo chúng ta xây dựng hệ thống phòng ngự, hiện tại các huynh đệ khí thế ngất trời mà làm lấy..."
Ba!
Người kia còn chưa nói xong, Bách Lý Kinh Vĩ đã vung tay cho hắn một cái tát vang dội, mắng lớn: "Đánh rắm, lão tử bảo các ngươi xây dựng hệ thống phòng ngự khi nào? Ngay lập tức, liều chết đến người cuối cùng xé mở lỗ hổng Bắc Châu cho ta, nhanh đi!"
"Dạ... Vâng vâng vâng..." Từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy Bách Lý Thừa tướng nổi giận như thế, tên lính liên lạc kia sợ hãi vô cùng, gật đầu liên tục rời đi.
Vẻ mặt kinh hoảng đi tới đi lui trong soái trướng, Bách Lý Kinh Vĩ như biến thành một người khác, không còn cơ trí lanh lợi như lúc trước, lúc này thân thể hắn run rẩy, như chim sợ cành cong, lẩm bẩm: "Hôm nay là ngày thứ chín, ngày mai lão tổ tông hành động, nói cách khác... Hắn vừa xuất hiện, lại trở thành mục tiêu tấn công của trăm triệu người. Mà lão tổ tông vừa xuất hiện... Trác Phàm, tên chó chết nhà ngươi, quá ác..."
"Truyền lệnh, để nhân mã ba châu lập tức truyền đến Bắc Châu, không được sai sót!" Đột nhiên hét lớn một tiếng, Bách Lý Kinh Vĩ lại truyền lệnh cho binh lính.
Vội vã gật đầu, người kia cũng nhìn ra hôm nay Thừa tướng không bình thường, sau khi lĩnh mệnh, không nói hai lời, lập tức rời khỏi chỗ thị phi này.
Thấp thỏm đi tới đi lui, Bách Lý Kinh Vĩ đã không có cách nào yên ổn ngồi xuống, đầu đổ mồ hôi nói: "Binh mã ba châu xâm nhập vào trong nội địa đã ba ngày, nói cách khác, nhanh nhất ba ngày mới có thể trở lại đường biên giới, dùng truyền tống trận truyền tới, cũng phải mất ba ngày. Hết thảy sáu ngày, sáu ngày, trong sáu ngày này, lão tổ tông có thể chịu nổi những người này liên tiếp tiến lên không? Trác Phàm, ta thao bà nội ngươi, ngươi không cần phải bức ta như thế chứ!"
Bách Lý Kinh Vĩ điên tiết rống to.
Đan Thanh Sinh nhìn thấy trong lòng có chút sững sờ, sau đó khóe miệng hắn nhếch lên, hỏi: "Thừa tướng đại nhân, xảy ra chuyện gì sao?"
"À, cái này. . . Không có việc gì!" Thân thể khẽ run, Bách Lý Kinh Vĩ quay đầu liếc nhìn hắn, lời định nói ra nhanh chóng nuốt trở vào.
Tinh tức lão tổ tông bị Trác Phàm ám sát tuyệt không thể bốn Kiếm Vương ngoại tính biết, nếu không sợ càng thêm phiền phức.
Tên Trác Phàm này đúng là cao thủ tâm lý chiến, mưu kế có lực sát thương lớn, một chiêu này của hắn thật sự cô lập bản tướng, không thể trông cậy vào ai, tử địch bốn phía, may nhờ có thám tử dò xét, nếu không biết chỉ sợ…
Ánh mắt khẽ híp lại, Bách Lý Kinh Vĩ không dám tiếp tục tưởng tượng, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nam nhân này thật đáng sợ.