Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1691 - Chương 1697: Đưa Cách

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1697: Đưa cách

Mọi người sững sờ nhìn Trác Phàm, còn Mộ Dung Tuyết ngây ngốc một lúc lâu, mới tức giận mắng to: "Nhìn đi, ta đã nói hắn không đáng tin, các ngươi còn tin tưởng hắn. Lúc trước hắn một mực cầm Phong Thiên Kiếm hạn chế chúng ta, hiện tại mới nói cho chúng ta biết đó là thần kiếm trong tay Bất Bại Kiếm Tôn, chẳng khác nào đang đùa chúng ta!"

Khẽ liếc nhìn nàng, Trác Phàm cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Mọi người trầm tư rất lâu, nhìn nhau, mày nhíu chặt, tâm thần bất an, cuối cùng vẫn là Lăng Vân Thiên lo sợ nhìn Trác Phàm, cầu khẩn nói: "Trác tiên sinh, lúc trước ngài đồng ý với chúng ta, sẽ trả Phong Thiên Kiếm, sao hiện tại lại..."

"Đúng vậy, ta đồng ý, ta cũng vừa mới nói gặp trực tiếp Bất Bại Kiếm Tôn, nói với hắn ngươi muốn có là được rồi!"

Gương mặt như sắp khóc, Lăng Vân Thiên gấp đến dậm chân: "Trác tiên sinh, ngươi không phải nói nhảm sao, lão yêu quái đã đoạt Phong Thiên Kiếm, hiện tại kiếm đã lấy được, chúng ta nói với hắn ta muốn, hắn sẽ cho à, trừ phi hắn là kẻ ngu!"

"Ôi, ngươi đừng nói, nếu không hắn biết hắn thật sự là kẻ ngu đó, hắc hắc hắc..."

Trác Phàm nhướng mày, nở một nụ cười nham hiểm, lên tiếng trêu chọc.

Mọi người quái dị nhìn về phía hắn, không rõ ràng cho lắm.

Hơi vẫy tay, Trác Phàm gọi Lăng Vân Thiên đến bên người, cúi đầu ghé tai hắn nói nhỏ: "Người vừa mới nói không phải sao, hắn đến đoạt Phong Thiên Kiếm, nhưng kiếm này không phải do hắn đoạt, đến lúc đó ngươi gặp hắn cứ nói thế này..."

Thì thầm vào tai hắn một lúc, Trác Phàm mới ngước đầu lên, khóe miệng nở nụ cười tự tin, Lăng Vân Thiên thì cau mày, nghi ngờ nhìn hắn: "Nói vậy... được không?"

"Ngươi còn không tin ta sao, chủ ý của bổn công tử chưa lần nào tính sai."

Liếc nhìn hắn, Trác Phàm kiêu ngạo, giơ ngón tay tính lấy thành tích vĩ đại của hắn: "Bách Lý Ngự Vũ không thể cướp kiếm, không ra khỏi kết giới của các ngươi, nhờ ta nghĩ kế; binh Bách Lý Kinh Vĩ vây bốn châu, các ngươi gấp như chó, cũng là lão tử nghĩ kế giải vây; lần này trực tiếp vây quét Bách Lý Ngự Thiên, bức điên tên Bách Lý Kinh Vĩ kia, không phải cũng là chủ ý của ta sao? Lần nào không có hiệu quả? Các ngươi còn hoài nghi ta?"

Nhìn hắn thật sâu, Lăng Vân Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng nhịn không được gật đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn lên tiếng: "Đúng thế, mặc kệ Trác tiên sinh ở đâu đều là đại sát khí, Kỳ Lân tài năng hiếm có trong thiên hạ. May mắn lần này ngài đứng bên phía chúng ta, nếu không chỉ sợ chúng ta chết càng nhanh hơn, thật may mắn. Như vậy đợi ngày mai chúng ta ra ngoài tìm kiếm tung tích Bất Bại Kiếm Tôn, nhìn thấy hắn sẽ nói theo lời của tiên sinh, hi vọng lại có tác dụng như trước đây!"

"Chắc chắn có tác dụng, đi thôi. Đến lúc đó đem Phong Thiên Kiếm trở về, các ngươi ba kiếm hợp nhất, dễ dàng chém chết hắn!" Không kiên nhẫn khoát tay, Trác Phàm liên tục đuổi bọn họ ra ngoài: "Hiện tại nhiệm vụ đã sáng tỏ, các ngươi nhanh hoàn thành đi. Nếu là có chuyện gì ý muốn, ta lại phối hợp tác chiến, đưa ra tính toán!"

Liếc nhìn nhau, mọi người khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Trác Phàm khom người cúi đầu, chậm rãi lùi ra ngoài: "Đã như vậy, chúng ta cáo từ trước, những ngày này tiên sinh vất vả rồi, cảm kích vạn phần!"

Vừa nói xong, mọi người chậm rãi lui ra, rời khỏi đại điện.

Bỗng nhiên, nơi này chỉ còn lại ba người Trác Phàm, Sở Khuynh Thành và nữ nhi Tước nhi không thể rời bỏ hắn, và... Mộ Dung Tuyết.

"Tại sao ngươi còn chưa đi?" Trác Phàm chớp mắt, kỳ dị liếc nhìn nàng ta: "Hiện chỗ này tạm thời không có việc gì, những lão gia hỏa kia đều lui, ngươi còn ở lại chỗ này làm gì?"

"Giám sát ngươi!"

"Giám sát ta?"

"Không sai!" Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi tâm thuật bất chính, hai mặt. Lúc thì cùng phe với Bất Bại Kiếm Tôn, lúc thì thay chúng ta bày mưu tính kế, thật sự không thể tin. Bản cô nương muốn quan sát ngươi, để ngươi không làm mánh khóe quái quỷ gì, tạo nên phiền phức không thể vãn hồi."

Vừa mới nói xong, Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống, vững vàng ngồi trên ghế gỗ, không động đậy, ánh mắt băng lãnh cũng không nhìn Trác Phàm, chỉ ở lại nơi này, như biểu hiện chính mình tồn tại mà thôi!

Ý nói đừng ra vẻ gì khác, lão nương nhìn người chằm chăm đây.

Nữ nhân này thật là phiền phức!

Trong lòng oán thầm, hai mắt Trác Phàm đảo qua đảo lại, bỗng nhiên cười xùy một tiếng, chậm rãi đến bên cạnh Sở Khuynh Thành, sâu xa nói: "Mộ Dung cô nương đã không muốn rời đi, tại hạ cũng sẽ không đuổi ngươi ra ngoài. Có điều ta cùng thê tử ly biệt lâu ngày, mấy ngày nay lại liên tiếp xử lý một số việc, không có thời gian tiểu biệt thắng tân hôn, có một vài chuyện xấu hổ vợ chồng hai chúng ta muốn làm không thể nói được. Nếu Mộ Dung cô nương nguyện ý ở lại quan sát, có thêm chút kiến thức, tại hạ cũng không chú ý đến. Hoặc cô nương nguyện ý nghiên cứu cùng một chút, như vậy tại hạ cầu còn không được, ha ha ha..."

"Ngươi..."

Mộ Dung Tuyết nghe ra hắn gương mặt bất giác đỏ bừng, tức giận đến mặt mũi tràn đầy phẫn hận, xấu hổ muốn chết. Hai mắt to xinh đẹp hung hăng nhìn hắn chằm chằm, răng ngà nghiến chặt, hai tay nắm lại nhưng cuối cùng vẫn không nói ra một câu, một lúc sau mới tức giận vung tay lên, quay đầu rời khỏi nơi này: "Hừ, nam nhân thối, không có gì tốt!"

"Ồ, lời này của ngươi đem nói với đại ca ngươi í. Mà này, thật sự không có ý định lưu lại thực hành một chút sao? Về sau sẽ tốt cho ngươi."

"Cút!"

Trác Phàm chẳng biết xấu hổ, hướng cổ ra ngoài hô to, từ xa chỉ truyền đến âm thanh tức giận vang tới.

Bật cười một tiếng, Trác Phàm lắc đầu, sau đó nhìn ánh mắt trống rỗng của Sở Khuynh Thành, trong mắt hiện lên vẻ đau thương không thể tả: "Tước nhi, đi gọi Vũ Thanh Thu, Thủy Nhược Hoa đến đây, đừng cho người ta phát hiện!"

"Dạ, phụ thân!"

Khẽ gật đầu, Tước nhi nghiêm túc rời đi. Mà Mộ Dung Tuyết ở cửa đại điện bất ngờ mai phục, vẫn chưa đi xa, còn xem Trác Phàm có động tĩnh gì. Bỗng nhiên nhìn thấy tiểu cô nương Tước nhi nhanh chóng đi ra, trong lòng ngừng lại, tin tưởng những lời vừa rồi Trác Phàm nói, liếc nhìn cung điện mắng: "Đồ háo sắc, phu nhân ngươi đã bị như vậy, ngươi còn nghĩ đến... Hừ, đồ vô sĩ!"

Giận hừ một tiếng, Mộ Dung Tuyết cũng không còn giám sát nữa, nhanh chóng rời đi.

Trong lúc nhất thời, trong đại điện Tông chủ chỉ còn lại Trác Phàm và Sở Khuynh Thành.

Nhìn dung nhan nàng như ngọc nhưng đầu lại bạc trắng, giống như hắn trước kia vì Ngưng Nhi mà thương tâm thế nào, ánh mắt Trác Phàm mông lung như có sương mù. Trong tay hắn lóe lên ánh sáng, xuất ra lược bằng gỗ, chậm rãi chải mái tóc như thác nước rủ xuống.

"Khuynh Thành, mặc dù chúng ta là vợ chồng, nhưng ta chưa từng thẳng thắn nói qua mọi chuyện với nàng."

Chải mái tóc dài của nàng, hai mắt Trác Phàm đẫm lệ: "Ta vốn không phải là người ở đây, thậm chí không nên xuất hiện ở nơi này, xuất hiện trước mặt nàng. Ta vốn là Ma Hoàng, trên thân nghiệp chướng nặng nề, nơi ta xuất ra hiện không biết có phải là thiên mệnh hay không, đều sẽ mang đến tai nạn vô tận. Ngưng Nhi như thế, nàng cũng như thế. Vốn ta tiên đoán được tai họa sẽ buông xuống, nghĩ rời xa nàng, nhưng vì sao nàng lại đi con đường năm đó của ta? Ha ha... Không, hôm nay nàng còn nặng tình với ta hơn năm đó ta đối với Ngưng Nhi, chí ít năm đó tâm trí ta vẫn không thất thường."

"Không biết Trác Phàm ta tay dính đầy máu lại có tài đức gì mới được nàng đối đãi thâm tình như thế?"

Tay chải tóc run lên, Trác Phàm nghẹn ngào mà nói: "Trác Phàm ta trải qua hai đời, chưa nếm qua cảnh có người thật tình đợi ta. Đầu tiên là Ngưng Nhi, có điều nàng đã quên ta, mặc dù trong lòng ta có chút buồn bã nhưng cũng vui mừng, đây là chuyện tốt, bởi vì nàng sẽ không còn có tai nạn. Thứ hai là nàng, bây giờ nàng cũng quên ta, nhưng trong lòng ta đau quá. Khuynh Thành, mặc dù ta hi vọng nàng quên ta, nhưng lại không hy vọng nàng quên ta, thật đó! Khuynh Thành, ngày mai ta muốn đi Bắc Hải, sinh tử trời định. Ta hi vọng trước khi ta đi, nàng có thể nhớ tới ta. Tuy chuyện này lại có thể khiến nàng đau lòng, trái tim ích kỷ của ta thật hy vọng trong lòng nàng không phải trống rỗng, thật..."

Tay cầm lượt nhẹ nhàng dừng lại, hắn chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng, vùi đầu vào đầu gối nàng, cố kiềm nén run rẩy, giọng nghẹn ngào nói không ra lời.

Vèo

Gió nhẹ lướt qua, tóc trắng nhẹ phất lên, con ngươi Sở Khuynh Thành dần dần có ánh sáng, lệ quang trong hốc mắt chậm rãi rơi xuống. Hai tay trắng nõn hơi động, Sở Khuynh Thành chậm rãi cúi đầu, nhìn thân thể run rẩy của Trác Phàm năm năm chưa từng thấy, ánh mắt lộ vẻ nhu hòa.

Một tay nhẹ nhàng nâng lên, sờ đầu hắn...

"Trác huynh!"

Thế mà, đúng lúc này, một tiếng hét đột nhiên vang lên, Sở Khuynh Thành như bị kinh hãi, thân thể run lên, bàn tay nâng lên chợt hạ xuống, ánh mắt lần nữa trống rỗng.

Hoàn toàn không phát hiện sự khác thường này, Trác Phàm ngẩng đầu lên, chậm rãi đứng dậy, cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh trở lại, mới quay đầu lại. Không biết mấy người Vũ Thanh Thu, Diệp Lân cùng Thủy Nhược Hoa đã đến từ lúc nào. Theo sau là Tước nhi gọi bọn họ tới.

Trịnh trọng chắp tay, Vũ Thanh Thu cười khẽ một tiếng: "Trác huynh hiện tại là đại nguyên soái bốn châu, mấy ngày nay chúng ta muốn gặp đều không gặp được. Không biết lần này Nguyên soái triệu kiến, có gì phân phó?"

"Ha ha ha... Vũ huynh đùa rồi, trước mặt bằng hữu, cái gì mà đại nguyên soái bốn châu chứ, đều là hư danh, ta chỉ có một việc muốn nhờ. Vũ huynh, ngươi đừng quên, trong lao ngươi đánh cược thua ta, thay ta làm một chuyện, đừng quỵt nợ!"

"Ha ha ha... Thì ra là thế, Trác huynh muốn thanh tẩy sổ sách đánh bạc nhanh như vậy sao?" Vũ Thanh Thu cười lớn, bình tĩnh gật đầu: "Được, Trác huynh có chuyện gì cứ phân phó, đừng ngại, các huynh đệ nhất định sẽ làm!"

Lời vừa nói ra, những người khác cũng kiên định gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ kính phục.

Chậm rãi đỡ Sở Khuynh Thành, giao cho Thủy Nhược Hoa, sắc mặt Trác Phàm nghiêm túc nói: "Bây giờ Bắc Châu không ổn định, các ngươi giúp ta đưa Khuynh Thành đưa về Tây Châu đi. Hiện tại đại quân tiến công ba châu cũng nhanh chóng lui về, các ngươi dùng truyền tống thông đạo trở lại Song Long Viện là lựa chọn an toàn nhất."

Bình Luận (0)
Comment