"Được, việc Trác huynh phân phó, chúng ta không chối từ!" Hơi hơi trầm ngâm một chút, Vũ Thanh Thu lập tức đồng ý: "Khi nào khởi hành?"
"Ngay lập tức, tuy nơi này là bản doanh Hải Minh Tông, nhưng chiến hỏa lập tức sẽ thiêu đến nơi đây, bất cứ lúc nào đều gặp nguy hiểm, ta hi vọng Khuynh Thành nhanh chóng rời khỏi!"
"Không có vấn đề gì, bây giờ chúng ta lên đường!" Trịnh trọng gật đầu, Vũ Thanh Thu cùng mọi người khom người chắp tay nói với Trác Phàm: "Trác huynh, bảo trọng!"
"Bảo trọng!"
Trác Phàm cũng chắp tay từ biệt, mọi người đỡ lấy Sở Khuynh Thành chậm rãi đi ra ngoài. Thế nhưng đúng lúc này, Sở Khuynh Thành lại vung tay, trong nháy mắt tóm lấy tay Trác Phàm, giống như kìm sắt nắm thật chặt, không buông.
Hai mắt Trác Phàm run lên, hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hi vọng, lên tiếng hỏi: "Khuynh Thành, nàng nhận ra ta..."
Thế nhưng trước mắt hắn, ánh mắt nàng vẫn trống rỗng, không chút thay đổi.
Sắc mặt tối sầm lại, Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài.
"Trác Phàm, đây là bản năng của Khuynh Thành, nếu như chờ nàng khôi phục ý thức, chỉ sợ phải mất một thời gian mới được!" Thủy Nhược Hoa cũng thở dài, đến trước mặt Trác Phàm, buồn bã nói. Sau đó nắm lấy tay Sở Khuynh Thành kéo ra, thế nhưng rất kỳ quái, lần này Sở Khuynh Thành nắm lấy tay Trác Phàm lại khẩn trương dị thường, thậm chí móng tay cắm vào da thịt hắn, máu tươi chảy ra, cũng không buông tay.
Mọi người nhìn thấy, lại liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì. Mà Trác Phàm cũng không thèm để ý đến, chỉ nhìn Sở Khuynh Thành thật sâu, trầm ngâm một lát, mới sâu xa lên tiếng, giọng nói trịnh trọng chưa từng có. "Khuynh Thành, lần này ta cam đoan với nàng, nhất định ta sẽ trở về, tuyệt không nuốt lời!"
Thân thể nhỏ khẽ run lên, sắc mặt Sở Khuynh Thành vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn ra được điều gì. Nhưng khi nghe lời cam đoan của Trác Phàm, bàn tay nắm chặt lấy hắn bắt đầu buông ra. Thủy Nhược Hoa vội vàng kéo tay nàng lại.
Đến lúc này mọi người mới thở phào, lại trịnh trọng chắp tay về phía Trác Phàm, mang theo Sở Khuynh Thành chậm rãi rời đi.
Đồng thời, trước khi đi, Diệp Lân lại liên tục cam đoan với Trác Phàm, lần này nhất định sẽ không để đại tẩu bị thương, chiếu cố nàng thật tốt.
Trác Phàm cười vui vẻ, hắn rất tin tưởng những người này, bởi vì bọn họ đã vì hắn chiếu cố Sở Khuynh Thành năm năm, điều này đáng giá để tín nhiệm!
Đợi tất cả mọi người biến mất không thấy gì nữa, Trác Phàm ngửa đầu nhìn lên trời, lại thấy bầu trời nổi lên màu trắng bạc, trời đã sáng rồi.
Trầm ngâm một chút, Trác Phàm nhìn về phía Tước nhi nói: "Hiện tại mọi chuyện đã sắp xếp thỏa đáng, Tước nhi, chúng ta lên đường đi!"
"Đi đâu?"
"Bắc Hải!" Trác Phàm thản nhiên nói.
Tước nhi sửng sờ, có chút không hiểu: "Phụ thân, không phải cha tọa trấn bốn châu sao? Nếu cha rời đi, lại xảy ra chuyện thì làm thế nào, bọn họ nên làm gì?"
"Đám nhãi nhép tôm tép kia để bọn hắn đánh đi!"
Trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, cười tà mà nói: "Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, hiện tại cơ giác đã thành. Chiến lực Trung Châu và bốn châu ngang nhau, lúc bọn họ đánh giết trời đất tối tăm, hai bên thương tổn nặng nề, đến lúc đó khi chúng ta từ Bắc Hải trở về, có lẽ thế cục của năm châu cũng biến hóa long trời lử đất, thế lực của chúng ta cũng được phân chia một phần, đến lúc đó, con đường Thông Thiên có thể bắt đầu tu lên, ha ha ha..."
Vừa dứt lời, Trác Phàm nhất thời đạp chân xuống, phi thân lên bay thẳng về phía Bắc Hải Chi Tân. Tước nhi cũng cười khẽ, vội vàng đuổi theo.
Cứ như vậy, dưới nắng sớm mờ mờ, cha con Trác Phàm đi thẳng đến mục tiêu chính của bọn họ, kết giới hộ tông Hải Minh Tông không có sức mạnh Phong Thiên Kiếm gia trì, Diệt Thế Lôi Viêm của Trác Phàm dễ dàng thiêu ra một cái động lớn, nhanh chóng có thể lên phía Bắc Băng Hải, nghênh ngang rời đi, kết giới này chỉ là chuyện cười.
Mà cùng lúc đó, ngay khi cha con Trác Phàm rong chơi trên biển, trò đùa tương tự cũng áp dụng trên thân người khác, cũng có thể nói áp dụng thêm mới đúng.
Ầm ầm...
Giống như vạn mã lao nhanh, sấm vang chớp giật kèm theo từng đạo tử lôi nổ vang, rung chuyển đất trời. Toàn bộ kết giới hộ tông của Hải Minh Tông giống như trứng gà rơi trên mặt đất, vỡ tung tóe, tiêu tán giữa thiên địa, trong nháy mắt biến mất hoàn toàn.
Ngay sau đó, trên chín tầng trời, tử sắc lôi mang hóa thành ngàn vạn lưỡi kiếm, vờn quanh bầu trời. Uy áp đáng sợ, như muốn đập vụn cả vùng, cho dù là cường giả Quy Nguyên Dung Hồn trong tông dưới màn trời tử sắc cũng trở nên khó thở, nguyên lực bình thường chảy xiết như đại hải, hiện tại chỉ còn như đoạn suối nhỏ, khó có thể lưu chuyển được.
Chỉ là một cỗ uy áp đã khiến tất cả cường giả tông môn mất đi hơn phân nửa chiến lực. Uy lực của màn trời tử sắc không ngờ lại khủng bố như vậy.
Mà Lăng Vân Thiên cùng cao tầng bốn châu nghe động tĩnh cũng chạy ra xem, nhưng tất cả đều hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, kêu lên sợ hãi: "Ôi không... lão yêu quái Bất Bại Kiếm Tôn... Xuất hiện!"
"Cái gì, Bất Bại Kiếm Tôn?"
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Mộ Dung Tuyết vừa chạy đến nhìn thiên tượng như diệt thế này, kinh hoảng la lên, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ: "Đây chính là thiên tượng Bất Bại Kiếm Tôn xuất thủ? Còn kinh khủng hơn đại ca nhiều, đây mà là người sao?"
Trong tay Mộ Dung Liệt chợt xuất ra một thanh Chích Viêm trường kiếm vàng óng, nhưng trán nàng mồ hôi cũng đổ như thác, nghiến răng nói: "Lão quái vật Bất Bại Kiếm Tôn kia ai nói hắn là người chứ? Nếu hắn là người thì dễ đối phó rồi, hừ hừ!"
Nghe được lời này, các cao tầng liếc nhìn nhau, run sợ gật đầu, thậm chí người bắp chân run lên, muốn khụy xuống.
Đây chỉ là uy thế của Bất Bại Kiếm Tôn, người còn chưa lộ diện, đã có thể khiến mấy vị cao tầng của bốn châu sợ muốn rụt đầu, miệng câm như hến!
Rầm rầm rầm...
Từng tiếng nổ tung rung chuyển đất trời từ xa vọng lại, liệt phong cuồng mãnh kèm theo tiếng kêu tê tâm liệt phế, nhanh chóng bao phủ toàn bộ Hải Minh Tông. Sương mù đỏ thẫm như máu cuồn cuộn thoáng chốc tràn ngập toàn bộ thương khung, sấm sét tử sắc xen lẫn giống như tu la địa ngục làm cho tất cả mọi người run sợ. Tiếng vang phát ra chỉ trong giây lát nhưng mùi máu tươi nồng đậm khiến người ta nôn mửa, đã trôi dạt đến chỗ sâu nhất trong tông môn.
"Tông chủ, tông chủ, không tốt rồi, Bất Bại Kiếm Tôn mang theo ngũ đại Kiếm Vương, cùng mười con cháu gia tộc phá thủng kết giới của tông ta, đang đánh giết vào trong nơi này."
Bạch!
Đúng lúc này, một vị trưởng lão toàn thân đẫm máu, kinh hoảng đến trước mặt mọi người, lớn tiếng cầu xin."Chỉ trong chốc lát, cao thủ của tông ta đã chết mấy vạn, xin tông chủ cứu mạng."
Thân thể Lăng Vân Thiên run lên, bước chân hoảng loạn quay đầu nhìn về phía mọi người, vội vàng nói: "Lăng Thiên, Mộ Dung gia chủ, Song Long Chí Tôn, các vị cao thủ các châu. Chúng ta đã chuẩn bị hợp sức tất cả mọi người giảo sát lão yêu quái này, hiện tại hắn tự mình đi ra, đúng lúc không cần tìm hắn. Theo như lời Trác tiên sinh nói, chúng ta đi lên nghênh chiến, trì hoãn thời gian, chỉ cần chờ chiến lực tiền tuyến hai châu rưỡi vừa đến, lập tức có thể mài chết hắn!"
"Vâng!"
Mọi người đều bình tĩnh lên tiếng, nhưng trong lòng tâm thần bất định.
Tuy nói thì nói thế nhưng có kéo dài được đến lúc đó không bọn họ không thể đảm bảo.
Dường như không quá tin tưởng vào sức mạnh cao thủ bốn châu liên hợp, Lăng Vân Thiên sau khi an bài những nhiệm vụ rõ ràng, lại nhìn Mộ Dung Tuyết nói: "Mộ Dung cô nương, ngươi..."
"Chuyện gì, Lăng tông chủ, chỉ cần tiểu nữ tử làm được thì ngài cứ nói!"
"Được, ngươi lập tức đi tìm Trác tiên sinh, hỏi hắn hiện tại Bất Bại Kiếm Tôn đánh tới, phải làm sao?"
"Hả, sao bảo tiểu nữ đi hỏi hắn?" Vẻ mặt Mộ Dung Tuyết vô cùng không tình nguyện.
Mộ Dung Liệt hung hăng trừng mắt nhìn về phía nàng, quát mắng nói: "Tuyết Nhi đứng ngây đó làm gì, còn không mau đi? Hiện tại chúng ta cần diệu kế của Trác tiên sinh, nếu không phải chúng ta nhất định phải đi nghênh chiến thì tự chúng ta đi thỉnh giáo. Việc quan hệ đến an nguy của thiên hạ, ngươi cũng đừng dở tính trẻ con ra."
Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ hừ nhẹ, trầm ngâm một chút, mặc dù không tình nguyện, nhưng lấy đại cục làm trọng cũng nhanh chóng bay về phía đại điện Tông chủ.
Mà mấy người Mộ Dung Liệt thì gấp gáp chạy đi về phía tiếng nổ lớn kia, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Vèo vèo vèo.
Sau vài nhịp thở, Mộ Dung Liệt, Âu Dương Lăng Thiên cùng những cao thủ mạnh nhất bốn châu rốt cuộc cũng đuổi tới chiến trường Hải Dương Tông, chỉ thấy mười sáu bóng người nhàn nhã tự đắc chậm rãi bước về phía trước.
Phía trước nhất là ngũ đại Kiếm Vương, sắc mặt lạnh lùng, giống như tử thần chầm chậm đi về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo, thậm chí hai con ngươi như trống rỗng, không có linh hồn.
Mỗi khi gặp phải trận pháp kết giới, hoặc những cao tầng trưởng lão tông môn đến ngăn cản, bọn họ cũng chỉ vung nhẹ tay đã ầm ầm đổ nát hết thẩy.
Còn bọn họ vẫn nhàn nhã đi tới, chậm rãi tiến lên, nhưng tuyệt không dừng bước. Giống như xe ủi, ủi tất cả nọi thứ trước mặt, nghiền nát không còn một mảnh.
Đây chính là tiên phong của Đế vương, mở đường của đế vương, thế bất khả kháng.
Phía sau bọn họ, là một lão giả thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, chậm rãi cất bước, nhưng cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ kia khiến mọi người khiếp đảm, không dám tùy tiện chạm vào. Hắn giống như người chưởng khống thiên địa, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, không ai có thể sánh được.
Cho dù những cao thủ cấp Kiếm Vương, cũng phải cúi đầu xưng thần trước hắn, tuyệt không có ngoại lệ.
Đây chính là khí thế đệ nhất cao thủ năm châu Bất Bại Kiếm Tôn.
Sau lưng hắn, mười tiểu bối trẻ tuổi, giống như thuận tiện cùng đến rèn luyện, hóp lưng, cúi đầu đi sau hắn, vẻ mặt kính cẩn nghe theo, lại không làm gì.
Có điều cũng không cần bọn họ làm gì, bởi vì người đi phía trước bọn hắn đã bình định sạch sẽ, ngay cả một con rệp cũng không tồn tại.