Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1696 - Chương 1702: Mạnh Nhất 5 Châu

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1702: Mạnh nhất 5 châu

Hưu!

Một tiếng xé gió vang lên, nhât thời có một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ, trầm thấp nói: “Mấy người các ngươi, muốn đi nơi nào vậy?”

“Ách, chúng ta chỉ đi ngang qua tìm nhà vệ sinh…” Xoay đầu qua một cách cứng ngắt, Vũ Thanh Thu ấp úng lên tiếng, thế nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của người vừa tới, lại trợn tròn mắt, bất đắc dĩ thở dài nói: “Âu Dương Trường Thanh, sao lại là ngươi, hù chết chúng ta rồi, chúng ta còn tưởng rằng là do người của Trung Châu đang đuổi theo!”

Hung hăng nhìn chầm chầm bọn hắn, Âu Dương Trường Thanh nộ hống một tiếng: “Còn người của Trung Châu, xem bộ dạng sợ hãi của các ngươi kìa, không phải các ngươi đến để trợ giúp Bắc châu bọn ta à, bây giờ địch nhân đã đến, chính là thời khắc xông pha, dấy lên nhiệt huyết. Nhưng các ngươi ngược lại, lại muốn chạy? Hừ, thì ra bọn người Tây Châu các ngươi đều nhát gan như chuột nhắt!”

“Ai nói chúng ta chạy!”

Giương đầu lên, Vũ Thanh Thủ chỉ về Sở Khuynh Thành ở một bên nói: “Chúng ta phụng mệnh lệnh đại nguyên soái của bốn châu, hộ tống Khuynh Thành về Tây Châu. Lại nói… Đối mặt với cấp bậc như Bất Bại Kiếm Tôn, chúng ta ở lại cũng vô dụng mà thôi!”

Nhìn bọn họ một cái thật sâu, hắn lại nhìn về ánh mắt ngốc trệ của Sở Khuynh Thành, Âu Dương Trường Thanh khẽ gật đầu, nói: “Đem nữ nhân mình yêu mến đưa tới chỗ an toàn bảo vệ, chuyện này ta có thể hiểu được. Nếu các ngươi muốn đưa nàng rời đi, truyền tống trận ở phía trước, đi đi. Chỉ là các ngươi có thể cho ta biết, vị đại nguyên soái của bốn châu kia, Trác Phàm Trác tiên sinh bây giờ đang ở chỗ nào không?”

“Hắn là đại nguyên soái của bốn châu, đương nhiên là đang tọa trấn trong đại điện của tông chủ rồi, để quản lý toàn cục!”

“Quản lí toàn cục cái rắm gì, ta đã di tìm, người đã sớm chạy mất tăm, hừ!” Vẻ mặt khinh thường bĩu môi, trên mặt Âu Dương Trường Thanh hiện lên vẻ tức giận: “Tiểu tử này tham sống sợ chết, biết bọn người Bất Bại Kiếm Tôn đã giết tới tận cửa, liền không nói hai lời mà chạy trước. Ta cùng Tuyết nhi muôi vẫn luôn tìm hắn, nhưng cũng không tìm thấy một cọng lông!”

Không khỏi sững sờ, mọi người nhìn nhau, trong lòng kỳ quái: “Không thể nào, lúc rạng sáng chúng ta còn gặp hắn mà, ngay đại đại điện tông chủ, sao bây giờ lại không thấy được?”

“Có lẽ hắn đã sớm đi qua truyền tống trận rồi?” Trào phúng nhún nhún vai, vẻ mặt Âu Dương Trường Thanh khinh bỉ nói: “Đây chính là tác phong của đệ nhất đệ tử Tây Châu các ngươi sao, thật kém cỏi, còn không bằng để Diệp Lân đến làm!”

“Ta nói cho ngươi biết, lão đại của ta không phải loại người này, ngươi còn nói thêm một câu nữa, lão tử đánh chết ngươi!”

“Ha ha, hiện tại đã rõ ràng như vậy, ngươi vẫn còn muốn nói đỡ cho hắn sao?

“Ha ha, hiện tại đã rõ ràng như vậy rồi, ngươi còn nói đỡ cho hắn? Lại nói thêm, nếu hắn không còn danh hào Tây Châu đệ nhất đệ tử này, chẳng phải ngươi liền sẽ đường đường chính chính ngồi lên sao, có gì không hài lòng?”

“Đồ vật Diệp Lân ta muốn lấy, luôn luôn sẽ quang minh chính đại mà lấy, thắng thì thắng, thua thì thua. Nếu ta là thứ nhất, sẽ không nhường cho người nào, nếu ta là đệ nhị, ta cũng sẽ không dùng loại hành động của kẻ xấu này bôi nhọ người hạng nhất, quả thực là hành động của tiểu nhân. Hôm nay nghe Âu Dương công tử nói vậy, chỉ sợ cái danh hào đệ nhất của Bắc Châu ngài, trình độ này cũng không thấp đi!”

“Ha ha, ngươi có ý gì, lão tử đây cũng đường đường chính chính…”

Hai hán tử lỗ mãng Âu Dương Trường Thanh cùng Diệp Lân thấy ngứa mắt lẫn nhau, đã bắt đầu cãi lộn, sau đó liền nắm cổ áo lẫn nhau, động thủ. Bọn người Vũ Thanh Thu thấy cảnh này, vội vàng chạy lại khuyên can.

Thế nhưng hai người bọn họ đều là những người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của hai châu, nếu bọn họ không muốn dừng lại, những người khác sao có thể khuyên đây?

Kết quả là, trong trận cãi lộn ầm ỉ này, tiếng cãi của hai người càng lúc càng nhanh, đã có xu thế muốn vung tay đánh nhau.

Bạch!

Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp thoáng hiện, chính là Mộ Dung Tuyết xuất hiện, thấy tình cảnh này, vẻ mặt nàng trở nên mê mang, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: “Các ngươi đang làm gì vậy, lửa xém đến lông mày rồi mà còn nội chiến?”

“Ách, Tuyết muội?”

Nhìn thấy nữ thần trong lòng xuất hiện, Âu Dương Trường Thanh vội buông tay, sợ để lại ấn tượng không tốt với nữ thần, vội vàng giải thích nói: “Tuyết muội, ngươi phải tin ta, ta là một người văn minh, xưa nay cũng không tùy tiện động thủ, đều là do bọn họ quá thô lỗ, không thèm nói đạo lý…”

Da mặt co lại, Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ trợn mắt một cái, trong lòng bĩu môi.

Nàng còn không biết bản tính của tên công tử này sao, người văn minh cái gì? Ngày thường lại một tay chuyên đi gây chuyện, nếu hắn không có một người cha tốt, đoán chừng sớm đã bị người ta đánh chết.

Cho nên nàng cũng không tiếp tục để ý tới hắn nữa, mà trực tiếp nhìn về phía bọn người Vũ Thanh Thu, vội vàng nói: “Trác Phàm đâu, các ngươi biết hắn ở đâu không?"

Liếc nhìn nhau, bọn người không biết làm sao nhún vai, lực bất tòng tâm!

“Tên ác đồ này, thời khắc then chốt thì lại không thấy bóng dáng đâu!” Hung hăng cắn mạnh răng ngà, mi mắt Mộ Dung Tuyết nhăn lại thật chặt, vẻ mặt đầy phiền muộn.

Âu Dương Trường Thanh thấy vậy, cũng ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Tuyết muội, tên kia chính là hạng người tham sống sợ chết, đoán chừng khi thấy địch nhân đánh tới, đã sớm bỏ chạy. Dựa vào người khác không bằng dựa vao chính mình, ta không tin không có hắn, chúng ta liền chống không được? Chẳng phải, bình thường ngươi cũng thường nói, tiểu tử kia một bụng đầy ý xấu, đi càng tốt hơn, bớt hại người khác sao, hắc hắc hắc…

Nghe được lời này, Diệp Lân giận dữ muốn tiến lên tranh luận, nhưng lại bị Vũ Thanh Thu một tay ngăn lại, không để cho hắn gây chuyện.

“Nói cũng đúng, giống như Trung Châu Hải Xuyên thương hội lần trước, chính hắn gây ra họa chỉ phủi mông một cái liền, để lại mộ cục diện rối rắm cho người khác thu thập.” Nhẹ nhàng nhíu lại lông mày, Mộ Dung Tuyết suy nghĩ một chút, cũng khẽ gật đầu: “Đi cũng tốt, ta cũng không tin không có hắn tên ác nhân này pha trộn vào, bằng bọn người đại ca đồng tâm hợp lực, lại không chặn lại được Bất Bại Kiếm Tôn, hừ!”

“Mộ Dung cô nương, lời này của ngươi cũng quá ngây thơ rồi. Cho dù bọn người lệnh huynh ngươi có hợp lực đi chăng nữa, sao lại có thể đich với lão tổ tông?

Thế mà tiếng nói nàng vừa dứt, một tiếng cười khinh miệt lại vang lên. Một khắc sau, mấy đạo tiếng xé gió sưu sưu vang lên, mười bóng người khoác hoàng phục, trước người có Long Ấn đã xuất hiện trước mắt bọn họ.

Mà người cầm đầu, ôn tồn lễ độ, diện mục thanh tú, nhưng trên khóe miệng lại hiện lên đường cong tà dị như có như không, trong mắt hiện lên tinh mang như lợi kiếm trực chỉ nội tâm của mọi người.

Kiến lòng người ta chấn động, giống như bị đâm xuyên, trái tim đau đớn.

Cao thủ!

Bỗng dung, trong lòng tất cả mọi người run lên, sắc mặt trở nên nghiêm túc, không còn thái độ nhẹ nhõm giống như vừa rồi. Cho dù Âu Dương Trường Thanh luôn lỗ mãng kia, giờ khắc này, cũng trở nên lạnh lùng, hai con ngươi chăm chú nhìn thẳng người kia, dựa về Mộ Dung Tuyết thăm thẳm nói: “Tuyết muội, các ngươi quen nhau sao, hắn là ai?”

“Đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi Trung Châu, Thái Tử của Kiếm Tinh đế quốc, Bách Lý Cảnh Thiên!”

Mi mắt nhè nhẹ run lên, sắc mặt Mộ Dung Tuyết trở nên ngưng trọng, không lưu loát nói: “Nói không chừng, hắn mới thật là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi ở 5 châu, mà sau lưng hắn lại là chín vị hoàng tử, từng người đều có thân thủ bất phàm!"

Lời nói vừa dứt, Bách Lý Cảnh Thiên đã xem thường mà bật cười một cái, chin vị hoàng tử còn lại cũng đều ngẩn cao đầu, cười lạnh liên tục.

Mà sắc mặt của bọn người Vũ Thanh Thu thì càng thêm nặng nề, nắm chặt song quyền lại, trong lòng nặng trĩu. Sao dưới thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, lập tức liền chạy thoát được, sắp đưa được Khuynh Thành rời khỏi, lại gặp phải cường địch như vậy đây?

Nhưng mà, trong những người này, hoàn toàn ngược với thái độ vui cười giận mắng, bất cần đời trong ngày thường, ánh mắt Âu Dương Trường Thanh hiện lên ánh sáng hung phấn, song quyền nắm chặt lại rắc rắc, kích động đến run rẩy.

Thế hệ trẻ tuổi, đệ nhất 5 châu!

Dường như uống phải thuốc kích thích, trong mắt Âu Dương Trường Thanh đều là ánh sáng nóng rực.

Cũng không phát hiện được dị dạng của hắn, Mộ Dung Tuyết đem tất cả lực chú ý dồn vào trên thân Bách Lý Cảnh Thiên, trầm mặc, thăm thẳm lên tiếng: “Thái tử điện hạ, không nghĩ ra từ lần từ biệt ở Trung Châu, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này..."

"Đệ nhất 5 châu!”

Thế mà, lời nàng còn chưa dứt, liền nghe một tiếng vang thật lớn vang lên, Âu Dương Trường Thanh đã bỗng nhiên bước ra bước chân, bay nhào về chỗ Bách Lý Cảnh Thiên, trong miệng còn không ngừng gào rú: “Chỉ cần ta có thể đánh bại ngươi, bổn công tử sẽ trở thành đệ nhất 5 châu danh chính ngôn thuận, ha ha ha…”

“Âu Dương Trường Thanh không được làm ẩu, ngươi không phải là đối thủ của hắn…”

“Tuyết muội ngươi cứ nhìn kỹ đi, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta có đủ tư cách để đính hôn với ngươi!”

Mộ Dung Tuyết giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại xúc động đến như vậy, lập tức rống to. Nhưng tâm nguyện nhiều năm của Âu Dương Trường Thanh đã ngay tại trước mắt, không gì có thể thuyết phục được hắn,

Mang theo một cỗ man kình trong nháy mắt tiến về trước người Bách Lý Cảnh Thiên, hiện ra kiếm chỉ hàn mang hung hăng điểm về trước ngực hắn.

Phong Thiên Kiếm Kình, Tiệt Mạch Phong HuyẾt!

Thế nhưng đối mặt với một kích mãnh liệt này, Bách Lý Cảnh Thiên lại không chút để trong lòng, khóe miệng vẫn treo lên nụ cười lạnh nhạt, không nhúc nhích: “Vị này chính là công tử nhà đệ nhất cao thủ Bắc Châu Âu Dương Lăng Thiên sao, quả là hổ phụ sinh khuyển tử, kế thừa chân truyền của Âu Dương tiền bối. Nhưng thật đáng tiếc, có được chân truyền của tuyệt thế cao thủ cũng không phải chỉ một mình ngươi, ngươi… Còn chưa xứng để cho cô tự mình động thủ!”

Đụng!

Một tiếng đinh tai nhứt óc phát ra, kình khí cường liệt khếch tán bốn phía, làm cho quần áo của các vị hoàng tử tung bay phấp phới.

Nhưng Bách Lý Cảnh Thiên lại đứng ở đó như cũ, không nhúc nhích, giống như ngày thường.

Tròng mắt co rụt lại, Âu Dương Trường Thanh giật nãy mình, sau đó mới chăm chú nhìn về kiếm chỉ vừa xuất ra, đối diện là một kiếm chỉ mang theo tử lôi màu tím, nhìn theo kiếm chỉ kia, người xuất thủ, lại là một vị hoàng tử bên người Bách Lý Cảnh Thiên.

Trung Châu đệ nhất đệ tử còn chưa xuất thủ, người bên cạnh hắn đã có thể chặn lại một chiêu toàn lực của ta, điều này sao có thể?

Trong lòng cực kì chấn động, Âu Dương Trường Thanh không thể tin đây là sự thật.

Nhưng rất nhanh, hắn lại nhớ tới lời nói lúc trước của Mộ Dung Tuyết, những hoàng tử có bài danh trước mười của Trung Châu, mỗi người đều có thực lực vấn định đệ nhất đệ tử của các châu khác.

Chuyện này, là thật?

Mí mắt run run, Âu Dương Trường Thanh gấp đến mức cắn chặt răng, mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng.

Trong lòng bọn người Mộ Dung Tuyết cùng Vũ Thanh thu cũng trầm xuống, lông mày nhăn lại thật sâu. Cái gia tộc mạnh nhất 5 châu, Bách Lý thế gia này thật đáng sợ, cho dù là thế hệ trẻ tuổi, đều cũng đã có lực lượng chấn nhiếp 5 châu!

Xem ra người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi cảu 5 châu cũng nằm trong Bách Lý gia tộc, chỉ không biết, nếu Trác Phàm đánh với hắn, còn có phần thắng nào hay không.

Trong lòng mọi người tuy có mong đợi, nhưng giờ khắc này, càng nhiều hơn chính là ngưng trọng. Mọi người cũng biết thực lực của Âu Dương Trường Thanh, đến ngay cả hắn cũng không thể làm cho Bách Lý Cảnh Thiên xuất thủ, vậy còn có ai có thể…

Bạch!

Thế mà, đúng lúc này, lại có một bóng người phóng ra ngọn lửa vàng óng, đập mạnh về hướng Bách Lý Cảnh Thiên…

Bình Luận (0)
Comment