Rống!
Một tiếng long ngâm kinh thiên vang lên, nương theo đó là một ngọn lửa màu vàng óng ánh sáng rực đang thiêu đốt, một cỗ khí thế không gì sánh được bay mạnh về trán Bách Lý Cảnh Thiên. Tuy chưa tới, nhưng luồng khí nóng rực kia như muốn thiêu đốt cả bầu trời, làm cho sợi tóc của hắn hơi vặn vẹo.
Mí mắt nhẹ run, lúc trước là Thái Tử vân đạm phong khinh, giờ đây sắc mặt nghiêm lại, liếc nhìn về Kim Viêm đang đánh tới kia.
Sao… Trong bầy kiến hôi này lại có cao thủ như thế?
Nhưng mà, trong lòng hắn tuy có chỗ kinh dị, nhưng vẫn không hoảng hốt, vẫn bình tĩnh đứng đấy như cũ, không nhúc nhích tí nào!
Đụng!
Một tiếng vang đinh tai nhức óc nổ tung bên tai, thời khascws bóng người màu vàng óng kia còn cách Bách Lý Cảnh Thiên ba cm, liền đã bị một cánh tay mạnh mẽ ngăn lại. Kim Viêm cuồng bạo dưới trùng kích này liền tản mát ra, bên trong lộ ra một bóng người, chính là Diệp Lân.
Mà đứng trước mặt hắn, là một hán tử vai u thịt bắp, tuy hắn ta đã ngăn cản một cú đá này, nhưng sắc mặt cũng trở nên nặng nề, xem ra cũng không tốt đẹp gì. Dù sao nếu so về lực lượng thân thể, ai có thể so được với thân thể nữa người nữa thú này của Diệp Lân? Người kia có thể lấy thân thể máu thịt be bét mà ngăn lại cú đá này, đã là kỳ tích.
“Làm sao có thể, Bách Lý gia tộc còn có nhân vật bật này, có thể lấy thân thể chống lại tiểu sư đệ?” Tròng mắt co rụt lại, Vũ Thanh Thu thấy cảnh này, cũng giật nãy cả mình.
Những đệ tử Tây Châu hiểu rõ Diệp Lân còn lại, cũng phải kinh dị trước sự cường đại của tên đại hán này.
Chỉ có Mộ Dung Tuyết, mi mắt nhẹ run, sắc mặt ngưng trọng nói: “NgưỜI này là nhị hoàng tử của Bách Lý gia, Bách Lý Cảnh Cương, từ nhỏ đã ở Lôi Ngâm Các Thiên Lôi đoán thể, thân thể mạnh mẽ, trên đời hiếm thấy, luận về thực lực chỉ dưới Bách Lý Cảnh Thiên. Có thể nói, bên trong thế hệ trẻ tuổi của 5 châu, để luận về cường độ nhục thân, không người có thể so với hắn!”
Thân thể chấn động mạnh một cái, mọi người nghe được lời này, trái tim trở nên nặng nề, ánh mắt khi nhìn về phương hướng của Diệp Lân, tràn đầy vẻ sầu lo.
Diệp Lân luôn lấy cường độ nhục thân làm chính, lần này, thế mà gặp phải đối thủ.
Bất quá, bọn họ không biết là, bọn họ đang kinh dị với sự cường đại của Bách Lý Cảnh Cương, nhưng vị nhị hoàng tử kia, làm sao không kinh dị trước thể phách biến thái của Diệp Lân đây?
Ngày xưa hắn Lôi đoán khổ luyện ra Kim Cương Thể, vốn sáp lá cà một cách thuận buồm xuôi gió. Nhưng mới vừa rồi khi tiếp xúc với một đá của Diệp Lân kia, tuy miễn cưỡng có thể đỡ được, nhưng ngọn lửa màu vàng óng nóng rực cùng cường độ thân thể nữa người nữa thú kia của hắn, lại giống như thiết chùy nền thẳng vào trong xương tủy.
Đau, đau… Đau đớn giống như khoan tim, cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thụ được đau đớn kịch liệt như vậy, đau từ tận đáy lòng. Nếu không phải hắn vẫn luôn cắn răng kiên trì, chỉ sợ vừa rồi hắn đã đau tới muốn chảy nước măt.
Làm sao hắn có thể nghĩ đến, bên trong 5 châu này, còn có người có thân thể biến thái hơn hắn nhiều đến vậy?
Trong một lúc, tâm tình của Bách Lý Cảnh Cương phức tạp, khi nhìn về hai con ngươi kiệt ngạo kia của Diệp Lân, lại tràn đầy vẻ dè chừng sợ hãi. Người này cùng hắn không hợp, thật là khắc tinh…
Nghĩ như vậy, đang lúc hắn chuẩn bị thu chiêu để cho lão đại đi ra giải quyết. Thế nhưng đúng lúc này, Mộ Dung Tuyết lại tán dương thân thể khổ luyện của hắn trước mặt mọi người.
Lần này, thật phiền phức, nếu hắn cứ lui ra như vậy, vậy chẳng phải sẽ mất sạch mặt mũi sao?
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi dè chừng của mọi người nhìn về phía hắn, trong lòng Bách Lý Cảnh Cương ai thán một tiếng, đã minh bạch, phần đắng chát này, chính mình chỉ có thể nuốt nước mắt mà ôm lấy, nếu không thì quá thẹn với sự tôn sùng người ngoài dành cho Kim Cương Thân của mình.
Kết quả là, cố nén lại sợ hãi của một đá vừa rồi của Diệp Lân, hắn tiếp tục trùng kích cỗ lực cường đại cùng cảm giác nóng rực kia, Bách Lý Cảnh Cương vừa cản vừa cắn mạnh răng, tiến thẳng về phía trước, một bước không lùi, thậm chí còn ép cho thân thể của Diệp Lân không ngừng lùi về sau.
Thấy cảnh này, mọi người càng thêm kinh hãi, cũng càng thêm tin tưởng lời vừa rồi của Mộ Dung Tuyết: “Bách Lý Cảnh Cương này thật cường hãn, vậy mà có thể lấy lực lượng thân thể bức lui tiểu sư đệ!”
Cường hãn em gái ngươi, cũng không biết các ngươi từ đâu tìm được tên quái vật này, lại có lực lượng lớn như vậy. Đánh đến làm cho cánh tay lão tử sắp gãy này.
Do mặt hung hăng co rút lại, trong lòng Bách Lý Cảnh Cương đang chảy ra nước mắt, chỉ liều chết cắn răng, mới có thể kiên trì đến giờ này. Sau cùng đúng lúc không kiên trì nổi nữa, mới được ăn cả ngã về không, nổi giận gầm một tiếng, vừa dùng lực, đánh bay Diệp Lân ra ngoài.
Cùng lúc đó, vị hoàng tử đang giao thủ cùng Âu Dương Trường Thanh kia, cũng bỗng nhiên biến chiêu, vung chân đá bay, cũng bức cho Âu Dương trường Thanh lui về sau.
Hai tiếng vù vù nhẹ vang lên, Âu Dương Trường Thanh đã lui về chỗ, vẻ mặt trịnh trọng nhìn về mười người kia. Mà hai người Bách Lý Cảnh Cương cũng ào ào lùi bước, sắc mặt lạnh lùng nhìn người đối diện, hai tay chấp sau lưng, vẻ mặt đầy khinh thường.
Thế nhưng, bọn người Diệp Lân không thấy là, cánh tay của Bách Lý Cảnh cương đang run rẩy không ngừng, một người khác hai ngón tay cũng đang run run, từng đạo băng sương đã ngưng kết đóng băng trên đầu ngón tay.
Rất hiển nhiên, bốn người giao thủ vừa rồi, ở mặt ngoài giống như hai người của Bách Lý gia hơn một chút, nhưng trên thực tế là đang ngầm ăn thiệt. Chỉ vì để không bị mất mặt, mới mạnh miệng giả vờ không có việc gì mà thôi.
Chỉ là những người khác cũng không thấy bọn họ đang bối rối, nhưng Bách Lý Cảnh Thiên đã sớm nhìn ra, mí mắt khẽ run run, trong lòng thầm than.
Không nghĩ đến trong bầy kiến hôi này, lại cũng có một thế hệ tài năng xuất chúng như vậy, xem ra thế hệ trẻ tưởi trong bốn châu, cũng không hoàn toàn đều là kẻ bất lực!
“Lão nhị lão tam, các ngươi lùi xuống cho ta, bọn họ tới tìm ta, ai bảo các ngươi tự ý xuất thủ?” Vì để giữ thể diện cho hai huynh đệ của mình, Bách Lý Cảnh Thiên liếc nhẹ bọn hắn một cái, cố tình quát mắng.
Hai người ngầm hiểu, lập tức khẽ khom người, thối lui về phía sau hắn, cũng không tiếp tục đối diện cùng hai người Diệp Lân.
Hai người này khác với những người khác, quả là thiên túng kỳ tài, trừ Thái tử ra, những người họ không ai có thể bắt được bọn hắn.
Nhẹ nhàng liếc mọi người ở đây, Bách Lý Cảnh Thiên nhẹ đạp ra cước bộ, đi đến trước mặt hai ngươi kia, bật cười ra tiếng nói: “Công tử nhà Âu Dương Thiên Lăng, tại hạ biết, nhưng không biết vị còn lại là…
“Tây Châu đệ nhất đệ tử, Diệp Lân!” Diệp Lân còn chưa trả lời, Âu Dương Trường Thanh đã giương đầu lên, thay hắn đáp lời.
Liếc hắn một cái thật sâu, Bách Lý Cảnh Thiên gật đầu: “Thì ra là thế, ta nói sao vị công tử này lại có thân thủ như vậy, thì ra là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của Tây Châu!”
“Ngươi sai rồi, ta chỉ đứng thứ hai, người thứ nhất là lão đại của ta!” Lạnh lùng liếc hắn một cái, Diệp Lân không muốn nhận danh hiệu không thuộc về mình, đạm mạc lên tiếng.
Khẽ giật mình, trong lòng Bách Lý Cảnh Thiên run lên: “Tây Châu lúc nào lại xuất hiện lớp lớp nhân tài như vậy, người thứ hai đã có thân thủ như thế, vậy chẳng phải người đệ nhất càng thêm nghịch thiên sao?”
“Này, ngươi nói vậy thì sai rồi, người đệ nhất kia là quỷ nhát gan, thấy các ngươi đến liền chạy đi rồi!”
“Ngươi nói bậy, lão đại của ta là đại anh hùng, sao lại chạy trốn? Ngươi dám nói lại thử lần nữa không?”
“Nói thì nói, Trác Phàm là quỷ nhát gan, là đồ nhát gan cụp đuôi chạy trốn… Ngô…”
Âu Dương Trường Thanh khinh thưỡng bĩu môi, chẳng thèm ngó tới mà xùy cười ra tiếng, Diệp Lân nghe thấy vậy, trong lòng liền giận dữ, không nói hai lời liền ầm ĩ với hắn, sau đó vươn tay muốn bịt cái miệng thúi của hắn lại. Âu Dương Trường Thanh cũng không để hắn như ý, lúc này mới vươn tay bóp cổ hắn không buông.
Trong một lúc, Hai người lại đánh nhau lần nữa.
Thấy cảnh này, trên đầu bọn người Mộ Dung Tuyết rớt xuống một đống hắc tuyến, trong lòng không còn gì để nói. TRước tình thế nghiêm trọng như vậy đang ở trước mắt, hai tên dở hơi này lại vung tay đánh nhau.
Chỉ có Bách Lý Cảnh Thiên nghe thấy lời nói của bọn họ, mi mắt lóe lên một cái, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang khó hiểu, cười khẽ một tiếng nói: “Trác Phàm… Vừa rồi các ngươi nhắc đến Trác Phàm, có phải là Tiền Phàm của Tiền gia thương đội, Tiền quản sự?”
“Không sai, lúc trước hắn dùng tên giả lẻn vào Hải Minh Tông của chúng ta!” Một bên vừa đánh, Âu Dương Trường Thanh vẫn không quên trả lời câu hỏi của Bách Lý Cảnh Thiên.
Khóe miệng giương lên, Bách Lý Cảnh Thiên lộ ra một tiếu dung tà dị: “Vậy xin hỏi các vị, Trác Phàm Trác tiên sinh này, bây giờ đang ở nói nào?”
“Sao ta biết được, ngươi đi hỏi bọn hắn đi!”
Quả nhiên, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Âu Dương Trường Thanh đánh cùng Diệp Lâm, đã đánh tới hồ đồ. Nghe thấy câu hỏi này, thì bĩu môi, chỉ về phương hướng bọn người Vũ Thanh Thu, còn lắm mồm nói: “Bọn họ đang hộ tống thê tử của Trác Phàm về đoàn tụ với hắn, khẳng định cũng biết hắn ở đâu!”
A, thê tử của Trác Phàm… Cũng ở chỗ này?
Trước mắt sáng lên, Bách Lý Cảnh Thiên lộ ra vẻ quỷ dị, giương mắt nhìn về phía mọi người.
Bọn người thấy vậy, trong lòng run lên, vội vàng cùng nhau ngăn cản trước mặt Sở Khuynh Thành. Thế nhưng bọn họ càng làm như vậy thì càng làm cho Bách Lý Cảnh Thiên dễ dàng xác định mục tiêu.
Gật gật đầu, Bách Lý Cảnh Thiên mỉm cười một tiếng, trong mắt lóe lên tinh mang, tà mị nói: “Rất tốt, bắt lại thê tử người kia lại cho ta, ta tin sẽ rất nhanh liền tìm ra chỗ của hắn, ha ha ha…”
Vừa dứt lời, Bách Lý Cảnh Thiên khẽ vẫy tay một cái, mười tên hoàng tử sau lưng sưu một tiếng, cùng nhau phóng về bọn người Vũ Thanh Thu.
Tròng mắt co rụt lại, mọi người trở nên kinh hãi, chỉ riêng Diệp Lân, càng thêm kinh hãi thất sắc, cũng không đánh nhau cùng với Âu Dương Trường Thanh nữa, nhất thời ra tay ngăn cản.
Mà Âu Dương trường Thanh khi nhìn đến đối phương động thủ, cũng kịp phản ứng lại, phân rõ giới hạn địch bạn, cùng Diệp Lân tiến lên phía trước ngăn lại.
Thế nhưng hai người vừa động, phạch một cái, một bóng người đã xuất hiện trước mặt bọn họ, chính là Bách Lý Cảnh Thiên.
Khóe miệng nở ra nụ cười quái dị, Bách Lý Cảnh Thiên vạch vạch ngón tay về phía hai người, khinh miệt lên tiếng: “Vừa mới hai vị không phải muốn tìm cô động thủ à, hiện tại cô thành toàn các ngươi, cùng lên đi!”
“Lăn, đừng động tới đại tẩu ta!”
Gầm lên giận giữ, lúc này song chưởng của Diệp Lân chuyển động, ngọn lửa màu vàng óng ánh hóa thành một chiếc vảy rồng, như cuồng phong bạo vũ bay về Bách Lý Cảnh Thiên: “Long lân lóe!”
“Không sai, ngươi muốn tìm Trác Phàm, thì cứ đi tìm hắn, đừng động đến nữ nhân của hắn. Bình sinh bản công tử coi thường nhất, chính là loại hỗn đản liên lụy phụ nữ trẻ em như ngươi!”
Âu Dương Trường Thanh cũng gầm thét một tiếng, khí thế toàn thân đại phóng, hai ngón tay thành kiếm hất về phá trước, từng đạo hàn khí băng lãnh, đột bột bay về Bách Lý Cảnh Thiên: “Phong Thiên Kiếm quyết, đóng băng ngàn dặm!”