“Âm Dương Qủy Ảnh Trảo!”
Một chỗ khác, khí thế toàn thân Viêm Ma đại phóng, hắn đang giao thủ cùng một tên hoàng tử, hai loại hỏa diễm một âm một dương quỷ dị, hóa thành Qủy Trảo trùng điệp, hung ác chộp về đối phương.
Nhưng đối phương chỉ hiện lên ánh mắt lạnh lẽo, ngón tay vạch về phía trước một cái, một đạo kiếm cương đột ngột bay ra, ào ào một tiếng, đã đánh nát tất cả Qủy Trảo.
Ngay sau đó, kiếm kia thẳng tiến không lùi, phốc một tiếng đã bắn thủng ngực Viêm Ma. Viêm Ma phun ra một miệng máu tươi đỏ thẩm, đã bay ngược rơi xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Viêm Ma!”
Tròng mắt co rụt lại, Vũ Thanh Thu đang giao chiến quát to một tiếng. Thế nhưng đúng lúc này, Bách Lý Cảnh Cương đã đi đến trước người hắn, đánh ra một quyền sấm sét, mạnh mẽ đạp về Thái Thanh lĩnh vực kia: “Đang giao thủ cùng bản hoàng tử, ngươi lại còn lòng dạ quan tâm đến an nguy của người khác sao?”
Đụng!
Cánh tay sắt thép, trừ Diệp Lân ra, hắn đã là người có nhục thân mạnh mẽ nhất trong thế hệ đệ tử của 5 châu, giờ này lại hung mãnh đụng vào Thái Thanh lĩnh vực luôn lấy nhu thắng cương kia, nhất thời nện đến làm cho lĩnh vực vỡ vụn nát bét trong nháy mắt.
Một quyền không gì địch nổi kia, lại nện vài lồng ngực của Vũ Thanh Thu, lúc này nghe vài tiếng giòn vang kèn kẹt, xương ngực đã đứt gãy hoàn toàn. Vũ Thanh Thu bay ra ngoài giống như diều đứt dây, máu tươi cũng nín không được mà phun ra cuồn cuộn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Giờ khắc này, chín vị hoàng tử kia như sói rình dê, cơ hồ chỉ trong một chốc, không vượt qua mấy hơi liền đem đám người nổi bật trong bốn châu đánh bại, trên cơ bản đều miểu sát.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều thảm bại, co quắp ngã trên mặt đất, đã không còn sức tái chiến.
Thực lực của mười vị hoàng tử Bách Lý gia, thật quá mạnh, chấn nhiếp 5 châu, không người địch nổi!
Bịch!
Quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng Mộ Dung Tuyết ngậm lấy tơ máu, nàng chau mày nhìn về bốn phía, đã thấy một mãnh vũng máu, tất cả mọi người đều thua dưới cường uy của mười vị hoàng tử này. Cho dù hai người mạnh nhất trong bọn họ là Diệp Lân cùng Âu Dương Trường Thanh, lúc này cũng đang hấp hối, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn về bóng người phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Xong!
Mí mắt trầm xuống, trong lòng Mộ Dung Tuyết đau thương, lại bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng sớm nên hiểu rõ, lực lượng của mười vị hoàng tử này, không phải bọn họ có thể chống lại được. Chỉ riêng người mạnh nhất là Bách Lý Cảnh Thiên kia, quả thực như đã là Bất Bại Kiếm tôn thứ hai, không nói tới còn có chín vị hoàng tử khác, từng người đều là giao long.
Cùng so sánh với những người này, bọn họ quả thực giống như phàm phu tục tử, không thể so sánh!
Bây giờ bọn họ bị thua thảm như thế, chỉ sợ lúc này, đã không còn đường sống nào!
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung tuyết thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Mặc dù lần này tên đại ác nhân kia đã bố trí kế hoạch càng diệu hơn trước, đoạt trước một bước bọn người Bách Lý Ngự Thiên làm khó dễ bọn hắn, đã chiếm tiên cơ, nhưng những người này đã thua. Bốn châu cũng đã thua, cũng không thể quay đầu!
Đáng tiếc thương sinh, lại phải chịu khó chịu khổ…
“Đại ca, những người này không cần quan tâm tới nữa, đã bị áp chế, chỉ là nữ nhân này, phải xử trí như thế nào đây?” Lạnh nhạt quét mắt về đám bại tướng kia, Bách Lý Cảnh Cương lôi kéo thân thể run rẩy, lo lắng hãi hùng của Sở Khuynh Thành đi đến trước mặt Bách Lý Cảnh Thiên, đạm mạc lên tiếng.
Mỉm cười, Bách Lý Cảnh Thiên nhìn Sở Khuynh Thành một cái thật sâu, sâu xa nói: “Cô nương không cần sợ, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi, chúng ta chỉ muốn tìm trượng phu của ngươi, Trác Phàm Trác tiên sinh để nói chuyện, cũng không biết hắn đang ở nơi nào?”
Không nói gì, Sở Khuynh Thành vẫn luôn run rẩy, cúi đầu, không dám nhìn lên khuôn mặt của đám người.
Không khỏi sững sờ, Bách Lý Cảnh Thiên quay đầu liếc mắt về mấy huynh đệ của mình, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Đây là có chuyện gì vậy, nữ nhân này vậy mà bị dọa sợ? Hắn thân là Thái Tử của đế quốc, cũng gặp qua không ít hạng người nhát gan sợ phiền phức, nhưng với tư cách là một tu giả, nhát gan đến như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Bọn họ chỉ làm trọng thương đám người này mà thôi, còn chưa giết người, mà nàng đã sợ tới như vậy rồi?
“Đại ca, hình như nàng vốn đã như vậy!”
Giống như nhìn ra nghi hoặc trong mắt Bách Lý Cảnh Thiên, Bách Lý Cảnh Cương nói: “Vừa rồi lúc chúng ta động thủ, nữ nhân này vẫn luôn run rẩy, cái gì cũng không làm, chúng ta đến bắt nàng, nàng cũng không phản kháng, giống như một kẻ ngu. Ta cũng không hiểu nổi, tên tiểu tử Trác Phàm chúng ta gặp kia, hung hăng càn quấy, xảo trá mưu mô, phô trương thanh thế, ngay cả lão tổ tông cũng lừa được, sao lại cưới đàn bà ngốc này làm vợ đây?”
Mi mắt lắc một cái, vẻ mặt Bách Lý Cảnh Thiên vô cùng nghi hoặc… Ngu ngốc?
Khụ khụ khụ…
Nhịn không được ho khan vài tiếng, Diệp Lân cố chống đỡ thân thể đang suy yếu của mình đứng dậy, chỉ về Sở Khuynh Thành, cắn răng nói: “Đừng động đến đại tẩu của ta, nàng đã mất đi tâm trí, cái gì cũng không biết. Các ngươi muốn bắt, thì cứ tới bắt ta!”
“Bắt ngươi thì có lợi ích gì, ai biết ngươi có quan hệ ra sao với Trác Phàm, có thể dẫn hắn ra hay không?”
Khinh thưỡng bĩu môi, Bách Lý Cảnh Thiên quay đầu nhìn về Sở Khuynh Thanh vẫn đang run rẩy suy nghĩ một chút, mới đạm mạc nói: “Tuy nói người này là đồ ngu ngốc, nhưng Trác Phàm đã khiến các ngươi hộ tống nàng đi, thì nhất định hắn sẽ đến tìm nàng, ngược lại là một mồi nhử không tệ lắm. Các huynh đệ, mang nàng về!”
Vâng!
Đám người khẽ khom người, gật đầu, sau đó Bách Lý Cảnh Cương bắt lấy cánh tay Sở Khuynh Thành, đang muốn áp giải rời đi, nhưng còn chưa đi được bao nhiêu bước, hắn lại quay đầu nhìn về đám người nói: “Đại ca, vậy bọn họ thì sao?”
“Tuy bây giờ đều chỉ là mấy con kiến hôi không có ý nghĩa, nhưng ai biết sau này lại khác thì sao? Riêng hai người kia, đã có tư chất trở thành cường giả Kiếm Vương, giữ lại cũng quá phiền phức, một hơi giải quyết cho xong đi!”
Nhẹ nhàng liếc mọi người, riêng trên thân Diệp Lân cùng Âu Dương Trường Thanh nhìn nhìu vài lần, sắc mặt Bách lý Cảnh Cương trở nên lạnh lùng, chậm rãi bay lên bầu trời, hai ngón tay khép lại, chỉ thẳng lên trời. Sau đó nghe thấy từng tiếng ầm vang, một luồng khí tức cuồn cuộn khủng bố phát ra từ đầu ngón tay.
Thấy cảnh này, mọi người cùng thở dài một hơi, sắc mặt bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Không nghĩ tới bọn họ thân là những thiên chi kiêu tử của Tây Châu, sẽ phải hi sinh ở chỗ này, ly biệt quên hương. Âu Dương Trường Thanh thì càng cắn chặt răng, rống to lên tiếng: “Ta không cam lòng, ta còn chưa đính hôn được với Tuyết muội, còn chưa trở thành đệ nhất nhân của 5 châu, cứ chết đi như vậy, ta thật không cam lòng!”
“Hừ, bằng ngươi cũng muốn trở thành đệ nhất nhân của 5 châu?”
Khinh thường bĩu môi, Bách Lý Cảnh Thiên ở trong không trung cười lạnh nói: “Ngươi nhiều lắm thì chỉ có thể kế thừa vị trí của cha ngươi Âu Dương Thiên Lăng mà thôi, trở thành đệ nhất nhân của Bắc châu. Đệ nhất nhân của 5 châu, từ trước đến giờ đều là vật trong túi của Bách Lý gia ta, ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. A, xin lỗi, ngươi rất nhanh ngay cả nằm mơ cũng nằm không được, cô không nên chút thương hại đó cũng không có, vẫn nên để cho ngươi nằm mơ trong mấy giây ngắn ngủi này, ha ha ha…”
Bờ môi hơi run lên, Âu Dương Trường Thanh không cam lòng cắn răng.
Thế mà, đúng lúc này, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên: “Trường Thanh, lão phu tới cứu ngươi đây. Vừa rồi thấy có người dùng Dẫn Thiên Quyết cùng Phong Thiên Quyết, lão phu liền biết là ngươi làm. Ha ha ha… Còn tốt, tới kịp thời, ngươi cũng chưa có việc gì!”
“Lỗ trưởng lão!”
Không khỏi giật mình, Âu Dương trường Thanh quay đầu nhìn sang, thấy một ông lão râu trắng, mới cấp tốc chạy về nơi đó, phía sau hắn còn có hơn hai mươi lão đầu, trên thân thể tản ra khí thế cường đại, đều là cao thủ Quy Nguyên cảnh.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Âu Dương trường Thanh mừng rỡ, nhìn về những người còn lại nói: “Được cứu rồi, có hơn 20 cao thủ của bổn tông đến, còn đều là Quy Nguyên cảnh, mà bên kia chỉ có một…”
Rầm rầm rầm…
Thế nhưng, lời hắn còn chưa dứt, đã có từng tiếng sấm rền nổ vang, trong nháy mắt hai mươi người kia đã bị lưỡi kiếm xoắn nát. Ngay cả một tiếng hét thảm cũng không có, đã hóa thành một đoàn sương máu, tiêu tán trên Cửu Thiên.
Bách Lý Cảnh Thiên thổi nhẹ hai ngón tay, khinh thường bĩu môi nói: “Vừa rồi Âu Dương công tử không nghe cô nói gì sao, luyện tập đối chiến ngày thường của cô, đều lấy một địch trăm. Chỉ hai mươi lão đầu Quy nguyên cảnh chạy đến đây muốn cứu các ngươi chạy thoát, có phải quá ngây thơ rồi hay không?”
Khóe miệng xẹp xuống, Âu Dương trường Thanh giống như sắp khóc, hô to nói: “Ngươi tên quái vật này, có biết cái gì gọi là kính lão hay không, không nói hai lời liền giết một đám lão nhân hòa ái dễ gần như vậy, chưa để nói hết câu thì đã đánh rồi, sao ngươi lại không có giáo dưỡng như thế, Hoàng thất của Bách Lý gia không dạy các ngươi sao?”
“Lão tổ tông thường nói, đối với người miệng lưỡi ồn ào, tốt nhất là cắt lưỡi của hắn trước!” Khuôn mặt xạm xuống, Bách Lý cảnh Thiên lạnh lùng nguýt hắn một cái, trong mắt lóe lên sát ý liền biến mất.
Không khỏi giật mình, Âu Dương Trường Thanh vội che miệng lại, run rẩy không nói nữa. Mộ Dung Tuyết thấy cảnh này, lại bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ một tiếng, tên công tử ca này, sắp chết đến nơi rồi mà còn phô trương như thế, thật là phục hắn.
Giơ lên kiếm chỉ lần nữa, Bách Lý Cảnh Thiên lạnh lùng nhìn mọi người, khóe miệng xẹt qua một đường cong tà dị: “Đừng si tâm vọng tưởng nữa, đoán chừng hiện tại toàn bộ Hải Minh Tông đã không còn bao nhiêu chiến lực, cũng đã không còn người có thể cứu các ngươi, các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn xuống địa ngục cho bản Thái tử đi, ha ha ha…”
Cười lạnh một tiếng, Bách Lý Cảnh Thiên hơi vung tay, một cỗ kiếm uy hủy thiên diệt địa đánh về đám người. Còn chưa tới nơi, cỗ lực lượng khủng bố đó đã áp đá trên mặt đất thành phấn vụn, mọi người đang trọng thương cũng bị trì trệ, sắp không thở nổi, trong lòng hoảng hốt.
Bọn họ cũng biết, không ai có thể ngăn được một kiếm này, cuối cùng bọn họ cũng sẽ bỏ mạng tại nơi đây.
“Lão đại, vĩnh biệt. Thật xin lỗi, lần này ta không thể bảo vệ được đại tẩu!” Diệp Lân chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng ai thán.
“Trác Phàm, lần này huynh đệ hổ thẹn với ngươi!” Vũ Thanh Thu cùng Viêm Ma nhìn nhau một chút, cũng bất đắc dĩ cúi thấp đầu.
“Biến thái trên đời quá nhiều, đệ nhất 5 châu, ta làm không được…” Âu Dương Trường Thanh méo miệng, trong lòng có cả vạn phần ủy khuất không cam lòng.
“Khó thể ngăn cản gót sắt của Trung Châu, ta lo thế nhân, ai oán khổ nhiều…” Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài lên tiếng.
Giờ khắc này, thời khắc sắp chết, tất cả mọi người đều thổ lộ ra nỗi ưu thương cuối cùng của mình. Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng nói quen thuộc lại vang vọng bên tai bọn họ: “Không Minh Thần Đồng tầng thứ năm, Lôi Viêm Bích Chướng!”