Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1700 - Chương 1706: Ngươi Là Ai A

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1706: Ngươi là ai a

“Lão đại!”

Mở ra hai con ngươi, Diệp Lân sợ hãi kêu lên. Bọn người còn lại, sau khi nghe thấy âm thanh quát nhẹ kia, thân thể run lên một cái, cũng mở ra hai con ngươi, kêu lên: “Trác Phàm!”

Ong on gong…

Từng đạo không gian ba động đột nhiên vang lên, trước kiếm cương mạnh mẽ kia sắp đánh tới, lại có từng đạo bích chướng Lôi Viêm màu đen đang thiêu đốt xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, xoát xoát xoát có tới cả ba đạo.

Mà Bách Lý Cảnh Thiên thấy đồ vật quỷ dị này xuất hiện, cũng giật mình, trong lòng ngờ vực.

Giờ khắc này, đạo Bá Thiên Kiếm kình không gì sánh được kia đã hung mãnh đụng vào trên bích chướng Lôi Viêm màu đen.

Phốc!

Không có vang động kịch liệt, phảng phất như cỗ kiếm khí kia đụng vào trên một đoàn bông, kiếm khí khi đụng vào trên bình chướng Lôi Viêm, lập tức bốc cháy kịch liệt, trong nháy mắt uy lực bị hạ xuống hơn phân nữa.

Thấy cảnh này, Bách Lý Cảnh thiên giật mình, trong lòng kinh ngạc khó hiểu.

Chuyện gì đang xảy ra, sao Bá Thiên Kiếm khí của hắn lại bị cắt giảm nhiều như vậy?

Nhưng còn không đợi hắn kịp phản ứng lại, lực lượng của đạo Lôi Viêm bình chướng thứ nhất đã bị hao hết, đụng một tiếng vỡ vụn vang lên, kiếm khí kia đã nghĩa vô phản cố mà vọt tới trên thân đạo thứ hai.

Cũng giống như lúc nãy, cũng chỉ phát ra một tiếng vang trầm, không có va chạm kịch liệt. Nhưng giống như là lấy nhu thắng cương, kiếm khi kia vọt tới trên bình chướng, làm sao cũng không thể xông qua được, mà lực lượng tự thân cũng không ngừng bị ăn mòn.

Chờ đạo bình chướng thứ hai bị phá nát, uy lực của kiếm khí đã bị tổn thất hơn phân nữa. Sau cùng lại mãnh mẽ vọt tới đạo bình chướng cuối cùng, oanh một tiếng, tầng bình chướng sau cùng cũng bị nổ vang, tiêu tán trong hư vô.

Trận gió lớn quét qua bốn phía, vung lên mái tóc ngâm đen của người ở sau bình chướng, người đó chính là Trác Phàm.

Tròng mắt run lên một cái, mười vị hoàng tử của Bách Lý gia khi nhìn thấy Trác Phàm hiện thân, khuôn mặt trở nên chấn động, trong mắt toát ra vẻ hưng phấn.

Đây chính là thủ cấp mà lão tổ tông muốn, chỉ cần lấy được đầu người của hắn, thì đã lập được công to.

Nhất thời, ánh mắt của mười vị hoàng tử đã trở nên nóng rực, cho dù là Thái tử điện hạ Bách Lý Cảnh Thiên đang ở trên không trung, cũng không ngoại lệ!

“Lão đại!”

Trong mắt hiện lên vẻ kích động, Diệp Lân sợ hãi kêu lên, nhưng rất nhanh khuôn mặt hắn liền trầm xuống, bất đắc dĩ thở dài nói: “Xin lỗi, ta cô phụ nhờ vả của lão đại, không chiếu cố tốt được đại tẩu!”

Mí mắt lắc một cái, Trác Phàm cúi đầu nhẹ liếc hắn, sau đó lại nhìn về Sở Khuynh Thành ở xa xa, trong lòng thở phào, cũng không nói gì, chỉ giữ im lặng.

Nhưng đôi mắt hắn lại trở nên băng lãnh hơn rất nhiều, thậm chí có từng tia sát ý thoáng hiện, đạp nhẹ bước chân, chậm rãi đi về những người đó, giống như đi vào chốn không người, hoàn toàn không đem những người kia để vào mắt.

Mộ Dung Tuyết nhìn thấy, kinh hãi kêu lên nói: “Ác nhân, ngươi xuất hiện ở đây làm gì, chỉ nhiều hơn một bộ xác chết mà thôi, ngươi không phải đối thủ của bọn hắn. Phải biết, người trên đỉnh đầu kia, là cường giả mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của 5 châu, Bách Lý Cảnh thiên, là một Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai trong tương lai!”

Không quay đầu, Trác Phàm chỉ lạnh lùng đi về trước như cũ, trong mắt đều là vẻ băng lãnh.

“Thôi đi, nếu ngươi đã muốn tìm chết thì mặc ngươi, dù sao loại ác đồ như ngươi, chết cũng đáng!” Thấy hắn không nghe lời khuyên bảo của mình, Mộ Dung Tuyết hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới hắn nữa.

Âu Dương Trường Thanh nghe thấy vậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng nói: “Tuyết muội, tuy nói Bách Lý Cảnh Thiên kia đã giống như Bất Bại Kiếm Tôn, mạnh đến không giống người, nhưng mà dù sao Trác Phàm này cũng đã đánh thắng Diệp Lân trở thành đệ nhất đệ tử của Tây Châu, cũng sẽ có chút cơ hội thắng chứ?”

“Khẳng định không có!”

Quả quyết mười phần lắc đầu, Mộ Dung Tuyết hừ nhẹ một tiếng: “Lần trước hắn có thể ngăn lực lượng bạo tẩu của thiên địa, Âu Dương tiền bối đã nói rất rõ, có thể lực lượng của hắn vừa vặn có thể khắc chế Phong Thiên chi lực mà thôi. Lúc trước ta giao thủ cùng hắn, chỉ sàn sàn nhau. Thực lực của bản thân hắn cũng không mạnh, nếu hắn không thể khắc chế Bá Thiên Kiếm đạo, khi gặp phải dạng cao thủ chân chính như Bách Lý Cảnh Thiên này, cũng chỉ có thể chịu chết!”

“Cái gì, thật sao?”

Khẽ giật mình, Âu Dương Trường Thanh vừa mới dấy lên chút hi vọng, giờ đây lại chìm xuống, sầu mi khổ kiếm nói: “Ta còn tưởng rằng gia hỏa này xuất hiện thì còn có chút đường sống, thế mà chỉ tới trang bức chịu chết mà thôi, sao mệnh ta lại khổ như vậy chứ, còn có người nào có chút bản lĩnh tới cứu chúng ta hay không đây?”

Âu Dương Trường Thanh ai thán, phát ra lời bực tức, nhưng giờ này lại truyền ra một tiếng cười rộ yếu ớt: “Ha ha ha… Âu Dương công tử không cần gấp, chẳng phải cứu tinh đang ở trước mặt chúng ta à, ngươi còn đi cầu chỗ nào nữa?”

Sững sờ, Âu Dương Trường Thanh quay đầu nhìn qua, lại thấy hai người Vũ Thanh Thu cùng Viêm Ma đang cố chống đỡ thân thể, nhìn về tấm lưng thần quang phía trước, tràn đầy niềm tin kiên định.

“Thế nào, ngươi cảm thấy hắn có thể cứu chúng ta, nhưng vừa rồi Tuyết muội cũng đã nói…”

“Mộ Dung cô nương!”

Không để ý đến nghi hoặc của Âu Dương Trường Thanh, Vũ Thanh Thu quay đầu nhìn về Mộ Dung Tuyết, cười khẽ một tiếng: “Ngươi nói ngươi từng giao thủ với hắn, nhưng ngươi có biết hắn đã xuất ra toàn lực hay chưa không? Ngày thường hắn cà lơ phất phơ với ứng phó toàn lực, là hai việc hoàn toàn khác nhau!”

“Toàn lực?”

Nhướng mày, Mộ Dung Tuyết tỉ mỉ suy nghĩ: “Dù sao ta đã xuất ra toàn lực, chẳng lẽ ngươi cho rằng, bản cô nương toàn lực ứng phó cũng không bức được để hắn ra toàn lực?”

Mỉm cười lắc đầu, Vũ Thanh Thu từ chối cho ý kiến: “Đại hội trên Song Long Viện năm đó, nghe những đệ tử của Ma Sách Tông nói, vị Trác huynh này có một đoạn thời gian tiêu cực biếng nhát. Hắn thấy không có ý nghĩa thì hắn sẽ không đánh. Đổi một cách nói khác, lúc Trác huynh giao thủ cùng Mộ Dung cô nương, hắn có dùng ánh mắt không?”

“Ánh mắt?”

“Không sai!”

Vũ Thanh Thu chưa mở miệng, trong mắt Diệp Lân đã có tinh mang rạng rỡ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trác Phàm, bình tĩnh lên tiếng: “Sáu thành… À không, bảy thành thực lực của lão đại đều tập trung trên đôi mắt của hắn. Nếu lão đại không có động ánh mắt theo ngươi, như vậy thì hắn chỉ đang chơi đùa với ngươi mà thôi. Chỉ khi hắn xuất ra cặp mắt kia, thì lúc đó hắn mới muốn xuất thủ! Năm đó ta đánh cùng lão đại, từ đầu lão đại đã vận chuyện cặp mắt không ngừng. Nếu lão đại không dùng ánh mắt quan sát ngươi, thì chỉ ra hai ba thành, thậm chí chỉ một thành công lực mà thôi, chứng minh ngươi còn không được lão đại để vào mắt!”

Không khỏi giật mình, Mộ Dung Tuyết khó thể tin mà nhìn tất cả mọi người, sau đó nhìn về Trác Phàm, nhíu chặt lông mày lại.

Ánh mắt… Ánh mắt của hắn có thật lợi hại đến vậy không? Bản thân mình chính là thiên tài khó gặp, vậy mà chỉ bằng hai ba thành thực lực của hắn, cái này sao có thể?

Mà Âu Dương Trường Thanh nghe thấy, cũng không ngừng nhìn về phương hướng của Trác Phàm, có lẽ người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của 5 châu, sẽ ra đời trong cuộc chiến này…

Chân đạp hư không, vênh váo tự đắc nhìn xuống Trác Phàm đang từng bước đi tới, Bách Lý Cảnh Thiên nhếch miệng lên một cái, lạnh nhạt lên tiếng: “Trác Phàm... Trác Phàm, ha ha ha… Ta nên xưng hô các hạ như thế nào đây?”

“Tùy ý!”

“Vậy xưng Trác tiên sinh đi!”

Nhếch miệng cười một tiếng, Bách Lý Cảnh Thiên nói: “Nhớ lần đầu tiên gặp Trác tiên sinh, Trác tiên sinh để cho người ta một một loại cảm giác thâm bất khả trắc, liền ngay cả lão tổ tông ông ta cũng bị tiên sinh lừa gạt, thủ đoạn của tiên sinh thật là cao minh, loại phô trương thanh thế này, đúng là không một kẽ hở. Sau đó Lãnh Vũ Kiếm Vương trở về, chúng ta mới biết được thì ra thực lực của tiên sinh nhiều nhất cũng chỉ là Dung Hồn cảnh mà thôi, lại có thể giả vờ như thể mình là một cao thủ Kiếm Vương, trấn tĩnh tự nhiên, để cho chúng ta thật sự rất khâm phục!”

“Chỉ là, tiên sinh quen thói lừa gạt, lần này lại lừa gạt lầm người. Để cho lão tổ tông rất tức giận, muốn lấy đầu của tiên sinh. Vậy nên chúng ta liền đến đây, nếu không ngại, có thể đem thủ cấp của ngài giao cho chúng ta được hay không?”

Thân thể chậm lại, Trác Phàm chậm rãi dừng bước, ngẩng đầu lên liếc nhìn Bách Lý Cảnh Thiên một chút, lẩm bẩm nói: “Ngươi là ai a, ta gặp qua ngươi sao?”

“Đương nhiên, tại hạ là Thái tử của Trung Châu Kiếm Tinh đế quốc, Bách Lý Cảnh Thiên, đã từng cũng lão tổ có duyên gặp qua tiên sinh, tiên sinh không nên quên nhanh như vậy đi!” Nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt Bách Lý Ngạo Thiên ngạo nghễ nhìn hắn.

Chậm rãi nhắm lại hai con ngươi, giống như đamg suy nghĩ điều gì, thật lâu sau Trác Phàm mới mở ra hai con ngươi, cười khẽ một tiếng: “Xin lỗi, ta không có ấn tượng gì với người qua đường!”

“Tiên sinh có ý gì, tại hạ mới vừa rồi đã báo ra danh tính!” Sắc mặt trầm xuống, Bách Lý Cảnh Thiên nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói.

Mỉm cười lắc đầu, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: “Ngươi báo ra danh tính thì ta phải nhớ kỹ ngươi sao? Muốn được Trác Phàm ta nhớ kỹ, phần lớn đều là thế hệ xưng hùng một phương, nhân vật lãnh tụ của 5 châu. Ngươi nói lần trước ngươi theo chân Bách Lý Ngự Thiên… Xin lỗi, cho dù ta gặp, cũng sẽ chỉ nhớ kỹ lão tổ tông của các ngươi mà thôi, Ngũ Kiếm Vương ta còn chưa nhớ, huống chi chỉ là một tiểu tùy tùng ngươi? Thật bất đắc dĩ, ta phải nhớ rất nhờ việc trọng yếu, một số tin tức râu ria bỏ đi, ta cũng không muốn để nó chiếm cứ trong đầu ta!”

“Tin tức… râu ria?” Da mặt co rụt lại, sắc mặt Bách Lý Cảnh thiên trở nên âm trầm: “Trác tiên sinh, ngươi cũng quá không coi ai ra gì rồi!”

Chậm rãi khoác tay, Trác Phàm liếc nhẹ hắn một cái, lộ ra một đường cong khinh miệt nói: “Trác Phàm ta luôn hành sự theo chuẩn tắc của mình, trong mắt ta chỉ có hai loại người, bằng hữu, địch nhân, ngươi thấy ngươi là loại người nào?”

“Địch nhân!”

Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm từ chối cho ý kiến

“Không phải bằng hữu chứ, như vậy Trác tiên sinh sai rồi!”

“Không không không, ngươi không phải loại nào cả!”

Bật cười một tiếng, Trác Phàm liếc hắn một cái thật sâu, lại đột nhiên lại nở ra một nụ cười chế nhạo: “Bởi vì ngươi chưa từng được vào mắt ta, ta vừa rồi không phải đã nói, ngươi chỉ là một người qua đường mà thôi, Trác Phàm ta sao lại tốn công đi tìm hiểu ngươi. Lại nói… Ngươi là ai a?”

Phốc!

Bọn người Vũ Thanh Thu nghe thấy Trác Phàm chế nhạo Bách Lý Cảnh Thiên như vậy, cũng cùng che miệng cười rộ lên.

Mà thân thể của Bách Lý Cảnh Thiên lại lắc một cái, khuôn mặt run rẩy, ánh mắt khi nhìn về Trác Phàm, lộ ra vẻ phẫn nộ ác độc, cuồn cuộn sát ý không ngừng chảy ra ngoài.

Tên tiểu tử thúi này… Thật đáng chết!

Bình Luận (0)
Comment