“Một kẻ suốt ngày cố làm ra vẻ, cố lộng huyền hư, giờ đây trờ xiếc bị vạch trần, lại còn muốn lập lại chiêu cũ, giả bộ lão sói vẫy đuôi? Ha ha ha… Trác tiên sinh, như vậy cũng quá không thú vị”
Liếc nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong mắt Bách Lý Cảnh Thiên ngưng tụ sát ý, khóe miệng giương lên, lộ ra một đường cong khinh miệt, sau đó vung tay với Bách Lý Cảnh Cương, sâu xa nói: “Tiếc là cô cũng không muốn dong dài với ngươi, đầu người của ngươi, ngoan ngoãn để cô lấy xuống đi. Lão nhị, đàn bà ngốc kia đã vô dụng, giải quyết đi!”
Gật đầu, Bách Lý Cảnh Cương cười lớn một tiếng, sấm sét toàn thân nổ vang, đánh ra một quyền mạnh mẽ về hướng Sở Khuynh Thành.
Khóe miệng xẹt qua đường cong tà dị, cùng lúc đó, trên tay Bách Lý Cảnh Thiên tản mát ra uy thế cực kỳ khủng bố, nhẹ liếc Bách Lý Cảnh Cương mới vừa động thủ một cái, rồi lại nhìn về Trác Phàm, khinh thường nói: “Lúc trước ngươi cố lộng huyền hư không phải rất tự đắc à, bây giờ lại bất lực mà nhìn nữ nhân của ngươi chết thảm dưới một quyền này, xem ngươi còn đắc ý được không… Ách”
Thế nhưng, lời hắn còn chưa dứt, một kiếm chuẩn bị chém về Trác Phàm cũng chưa kịp xuất ra, đã bị trì trệ dừng lại, bất khả tư nghị nhìn về chỗ của Trác Phàm, giờ khắc này lại trống rỗng, trong lòng hắn khẽ giật mình!
Người… Đâu?
Bạch!
Cùng lúc đó, khuôn mặt Bách Lý Cảnh Cương dữ tợn, mang theo phong lôi chi thế, một quyền mạnh mẽ đánh đến trước mặt Sở Khuynh Thành. Mà lạnh lẽo cương phong kia đã thổi từng sợi tóc trắng của người ngọc trước mắt bay lộn xộn.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng không gian ba động vang lên, một đạo hồng mang lóe qua, ngăn trước người Sở Khuynh Thành, đập về Bách Lý Cảnh Cương.
Thứ gì?
Tròng mắt run lên một cái, trong lòng Bách Lý Cảnh Cương cả kinh, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Đạo hồng mang này chợt hiện, thời gian vội vã, hắn cũng không nhìn kịp hình thái của đạo hồng mang này, cũng không để nó vào trong lòng, có thể nó là Linh binh hộ thể gì đó của đàn bà ngốc này đi.
Nhưng như vậy cũng không quan trọng, lấy Kim Cương Thân của hắn, cho dù là Thất phẩm Linh binh, hắn cũng có thể một quyền đánh nát.
Thế là, lại hét lớn một lần nữa, Bách Lý Cảnh Cương không lùi mà tiến, lôi mang toàn thân càng thêm sôi trào mãnh liệt, một quyền kia đánh ra càng thêm sắc bén.
Đụng!
Một quyền của hắn hung mãnh đụng vào hồng mang trước mắt, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, bây giờ hắn mới phát hiện, vật kia không phải Linh binh Ma bảo gì, mà là một nắm đấm hiện ra hồng quang.
Thấy cảnh này, trong lòng Bách Lý Cảnh Cương cười to, tuy hắn không biết một quyền này từ đâu mà đến, nhưng trong thiên hạ, người dám cùng hắn cứng đối cứng, cũng không có mấy người. Vừa rồi Diệp Lân kia đã xem như một quái vật kỳ hoa, có điều hiện tại hắn đã bị trọng thương ngã trên mặt đất, chẳng lẽ nơi này còn người yêu nghiệt giống vậy sao?
Đáp án khẳng định là không thể nào, nếu trên đời này nhiều yêu nghiệt đến như vậy, vậy người thường bọn họ làm sao sống được đây?
Cười nhạo lắc đầu, vẻ mặt Bách Lý Cảnh Cương khinh thường bĩu môi, chẳng những không lùi, ngược lại còn tiến lên một bước, thêm ba phần lực, hưng phấn quát to: “Ha ha ha… Tạp chủng đến từ nơi nào, lại dám liều quyền vật lộn cùng gia gia ngươi, thật là muốn chết, xem gia gua có nện ngươi thành thịt nát hay không!”
“Bị nện thành thịt nát, chỉ sợ là ngươi đó!”
Nhưng đáng tiếc là, mặc dù yêu nghiệt trên đời không nhiều, nhưng cũng đều bị hắn đụng trúng, sau khi nói ra một tiếng phách lối, lại có một âm thanh lãnh lẽo tràn ngập sát ý vang vọng bên lỗ tai hắn.
Khẽ giật mình, Bách Lý Cảnh Cương còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì xảy ra, đã cờ-rắc một tiếng, một tiếng xương nứt thanh thúy đã truyeenf vào lỗ tai hắn.
Sau một khắc, một cỗ đau đớn bứt rứt đã giống như điện giật mà vọt thẳng vào nội tâm hắn, làm thân thể hắn chấn động, toàn thân cao thấp phạch một cái chảy ra mồ hôi lạnh như thác.
Sao có thể?
Tròng mắt co rụt lại, trong lòng Bách Lý Cảnh Cương hoảng hốt.
Người này… Đến tột cùng là ai? Lực lượng một quyền, lại có thể mạnh đến loại trình độ này? Này… Vẫn còn là một quyền làm bằng máu thịt sao?
Song đồng run rẩy, Bách Lý Cảnh Cương giật mình lo lắng nhìn về phía trước, thân ảnh mơ hồ dưới một quyền đỏ thẫm kia cũng dần trở nên rõ ràng, chính là Trác Phàm đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không nhúc nhích, giống như đang muốn nhìn đến chết người vậy: “Phế vật, cách thê tử của ta xa một chút!”
Soạt!
Nắm đắm đỏ thẫm hơi lắc một cái, nguồn sóng lãng đã khuấy động đại chấn ra bên ngoài, cánh tay được bao trùm bởi lôi mang của Bách Lý Cảnh Cương ở giữa vòng xoáy này, cũng bị nổ bể, bay ra xương cốt máu thịt vỡ vụn, tứ tán trong không gian.
Hoàn toàn trợn tròn mắt, cảm thụ vị trí cánh tay vốn tràn đầy cường lực của mình, giờ khắc này chỉ còn cảm giác trống rỗng, Bách Lý Cảnh Cương thân là hán tử Hoành Luyện Kim Cương Thân, cũng không khỏi mê mang.
Ánh mắt khi nhìn về Trác Phàm, đã đều là vẻ chấn kinh cùng sợ hãi. Sao hắn có thể nghĩ ra, trên đời này lại có người đem thân thể luyện đến cấp độ khủng bố như thế, ngay cả thể phách cường hãn của hắn có thể tùy tiện đánh nát Thất phẩm Linh binh, cũng có thể đánh cho vỡ vụn dễ dàng như thế.
Tên này… Còn là người sao?
Trong nhất thời, trong lòng Bách Lý Cảnh Cương run rẩy, muốn co giò chạy. NHưng đáng tiếc là, vừa nãy hắn ra lực quá mạnh, quá tự phụ, giờ đây cũng không thể thu lực hoàn toàn lại được. Bây giờ muốn dừng lại, đã không kịp nữa.
Kết quả là, trong mắt hắn tản ra ý giật mình nồng đậm, Bách Lý Cảnh Cương vừa bị chặt đứt một tay, theo quán tính cũng chỉ có thể bất lực bay về đạo hồng mang đáng sợ kia.
Oanh!
Rốt cục, thân thể của Bách Lý Cảnh Cương và một quyền của Trác Phàm đã hung hăng đụng nhau, vang lên một tiếng chấn thiên triệt địa, Bách Lý Cảnh Cương cũng không kịp kêu thảm một tiếng, thì đã hóa thành bọt máu, chết không chỗ chôn. Mà quyền uy của một quyền kia, xuyên qua thân thể hắn, giống như sao băng mà lao ra ngoài, nhất thời chấn tất cả mọi thứ ngoài trăm dặm thành phấn vụn.
Bụi mù cuồn cuộn, cát bay đá chạy, xông thẳng lên trời!
Thân thể run lên, mọi người nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, giờ đây mới phản ứng lại được, cùng nhìn qua chỗ phát ra âm thanh đó, chỉ thấy dưới cuồng phong tàn phá bừa bãi, hai bóng người của Sở Khuynh Thành cùng Trác Phàm cứ bình tĩnh mà đứng đó.
Mà Bách Lý Cảnh Cương lúc trước tạm giam Sở Khuynh Thành đã không còn bóng dáng, chỉ có một đám huyết khí đang tiêu tán trong không trung, sau đó rơi xuống đất, nhuộm đỏ khắp nơi.
Vừa rồi hai ngươi tuy dùng lực lượng thân thể mạnh nhất để giao chiến, nhưng thời gian lại trôi qua rất nhanh, chỉ trong tích tắc mà thôi. Chỉ một thoáng, Bách Lý Cảnh Cương đã đầu một nơi thân một nẻo.
Thậm chí chưa chờ mọi người kịp phản ứng lại, trận chiến này đã kết thúc, mà bọn họ cũng không biết Bách Lý Cảnh Cương ngỏm củ tỏi như thế nào!
“Nhị ca!”
Quát to một tiếng, tám vị hoàng tử còn lại của Bách Lý gia nhìn thấy thảm cảnh này, trong lòng từng người đều hãi nhiên, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, ánh mắt khi nhìn về Trác Phàm, cũng nhiều thêm một chút kiêm kỵ cùng mê mang.
Người này… Sao có thể thần không hay quỷ không biết mà đi đến chỗ đó? Hơn nữa… Thực lực của lão nhị chỉ dưới Thái tửu, sao lại bị miểu sát trong nháy mắt?
Mà hắn bị giết như thế nào, cũng không ai nhìn kịp, vậy thực lực người kia chẳng phải…
Bỗng nhiên, tất cả hoàng tử đều nhìn về Thái tử đang ở trên không trung, vẻ mặt muốn bao nhiêu nặng nề liền có bấy nhiêu nặng nề. Ánh mắt Thái tử Bách Lý Cảnh Thiên cũng run lên, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, âm trầm nói: “Thì ra… Tiểu tử này cũng không phải hoàn toàn chỉ phô trương thanh thế. Chỉ là… Sao hắn có thể vòng qua tám vị hoàng đệ, chạy về chỗ đó được? Chẳng lẽ tốc độ của hắn đã nhanh đến trình độ ngay cả cô cũng không bắt được sao?”
Ánh mắt híp lại, Bách Lý Cảnh Thiên nắm chặt ngón tay, trong lòng càng thêm cẩn thận.
Mà bọn người Mộ Dung Tuyết đang trọng thương nhìn thấy cảnh này, cũng đã kinh ngạc đến ngây người. Riêng Mộ Dung Tuyết, càng thêm khó tin, song đồng run lên, sắc mặt kinh dị.
Chẳng lẽ giống với lời nói của Diệp Lân, đây là bộ dáng khi xuất ra toàn lực của ác nhân kia sao? Qủa nhiên… Hoàn toàn khác biệt khi cùng ta giao thủ, nhanh hung ác chuẩn, trong nháy mắt liền miểu sát nhị hoàng tử của Kiếm tinh đế quốc, thật là lợi hại.
Lúc này nàng nhớ lại một màn lúc trước đánh với Trác Phàm ở Phong Sương Trấn, Trác Phàm cố ý tiếp một chiêu của nàng, hoàn toàn là vì trả nhân tình trước kia.
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết lại hung hung cắn môi, mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng.
Bản cô nương xuất thủ trừ gian, lại để cho ác nhân nhường, thực sự quá… Buồn cười…
“Uy uy uy, Diệp Lân huynh, Tây Châu các ngươi, đều muốn nghịch thiên a!”
Cũng đứng một bên nhìn hết thảy những thứ này, Âu Dương Trường Thanh vội vàng vỗ vỗ cánh tay của Diệp Lân, tròng mắt đều sắp lòi ra ngoài: “Đệ nhất đệ tử này của Tây Châu các ngươi, đến cùng là tu luyện như thế nào mà có thể mạnh mẽ đến vậy? Phải biết vừa rồi Bách Lý Cảnh Cương kia giao thủ với ngươi, cũng không rơi vào thế hạ phong, bây giờ lại bị giết dễ dàng như vậy? Uy uy uy, ngươi nói thật cho ta biết đi, lúc trước ngươi nói khoác có phải hay không? Ngươi thật là lúc tranh giành danh hiệu đệ nhất đệ tử Tây Châu với tên biến thái này, chỉ thua đúng một chiêu thôi sao?”
Da mặt run rẩy một cách hung ác, trong tai nghe thấy tiếng nói ồn ào của tên công tử này bên cạnh, Diệp Lân hận đến không thể quất hắn mấy cái, nhưng khi nhìn về Trác Phàm ở nơi xa, mí mắt hắn rung động một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, thì thào lên tiếng “Lực lượng của Kỳ Lân quả nhiên là mạnh nhất trong Thánh thú, Kỳ Lân Tí của lão đại thật là đã tu luyện đến càng thêm lô hỏa thuần thanh. Chỉ sợ hiện tại, cho dù là ta, bằng vào lực lượng nhục thân cũng khó ngăn lại một tay thần uy kia. Chỉ là… Lúc này mới mấy năm, sao ta lại thua xa hắn nhiều như vậy?”
Gãi mạnh đầu, sắc mặt Diệp Lân buồn rầu.
Âu Dương Trường Thanh thấy vậy, cũng đồng cảm, không nói chuyện, chỉ oán thầm trong lòng.
Diệp huynh a, có một vầng sáng nóng rực giống như mặt trời cứ soi vào người ngươi, ngươi còn phải đi so ánh sáng với hắn, số ngươi cũng thật khổ!
Ánh sáng đom đóm, há có thể tranh huy cùng hạo nguyệt!
Vẫn là bổn công tử tốt số, ở Bắc Châu cũng không có biến thái như vậy đi dạo trước mặt ta, nếu không thì ta không ghen ghét chết mới lạ.
Nhưng mà, bây giờ chúng ta thân lâm hiểm cảnh, vị Trác huynh này càng biến thái càng tốt, chúng ta càng thêm có vài phần cơ hội sống, hắc hắc hắc…
Bỗng nhiên, lúc này, trong mắt Âu Dương Trường Thanh tản ra hào quang hi vọng, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, tràn đầy vẻ chờ mong.
Trác huynh, bây giờ cái mạng nhỏ cùng hạnh phúc tương lai của bản công tử đều ở trên thân thể ngươi. Nếu lần này ngươi có thể cứu tánh mạng ta cùng Tuyết muội, vậy Âu Dương Trường Thanh ta nhất định đời đời kiếp kiếp khó mà quên…