Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1702 - Chương 1708: Thôn Phệ

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1708: Thôn phệ

“Khuynh Thành, không có chuyện gì, có ta ở đây!”

Hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt ngưng trọng, hi vọng hoặc là kiêng kỵ lo nghĩ của những người xung quanh, Trác Phàm nhìn thân thể đang run nhè nhẹ của người ngọc, trong lòng đau xót, nhẹ vịn bờ vai nàng, ôm nàng vào lòng, không coi ai ra gì mà nhẹ giọng an ủi.

Điều kỳ dị là, trong tích tắc khi ở trong lòng ngực Trác Phàm, thân thể run rẩy của Sở Khuynh Thành hơi dừng lại, giống như tàu vào cản tránh gió, bình tĩnh yên ổn đến thế.

Giờ khắc này, Trác Phàm chính là cảng tránh gió của nàng. Tuy tâm trí còn chưa khôi phục lại, nhưng nàng có thể cảm giác được, chỉ cần ở bên cạnh Trác Phàm, mặc kệ là núi đao biển lửa, nàng cũng không sợ.

Da mặt hơi run run, tròng mắt Bách Lý Cảnh Thiên hơi híp lại, nhìn về bộ dáng kiêu căng của Trác Phàm, trong lòng giận thầm.

Không sai, trong mắt Bách Lý Cảnh Thiên, bộ dáng bây giờ của Trác Phàm chính là hung hăng càn quấy, mà là loại phách lối đến từ trong bộ dáng ngông cuồng kia.

Dù sao người hung hăng càn quấy bình thường, nhiều lắm chỉ là lấy mũi nhìn người, giống như nhà giàu mới nổi. Người như vậy, lấy giáo dưỡng của Thái tử điện hạ là hắn, còn có thể nhịn được.

Thế nhưng Trác Phàm lại khác, không nhìn, trắng trợn không nhìn. Còn không coi ai ra gì mà tú ân ái, xem bọn họ là người chết sao! Đây mới thật là hung hăng càn quấy, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt.

Nếu lúc đầu, Trác Phàm tuyên bố không nhớ tên họ của hắn, là trần trụi khiêu khích, để cho hắn có chút nổi giận. Thì bây giờ Trác Phàm khinh miệt cùng coi nhẹ, lại để cho hắn tức giận đến cực điểm.

Khiêu khích tuy sẽ khiến cho người ta phẫn nộ, nhưng từ một phương diện khác, cũng cho thấy ý coi trọng. Nếu người ta không coi trọng người, thì sao phải khiêu khích ngươi?

Nhưng bây giờ, nhìn thấy một loạt hành động của Trác Phàm, trong đại quân rậm rạp, bốn bế là địch, nhưng trong mắt chỉ có ánh mắt của người mình thích, Bách Lý Cảnh Thiên đã hiểu rõ.

Thì ra tên này vừa rồi cũng không phải đang khiêu khích, mà là thật sự không đem hắn để vào mắt, không thèm đếm xỉa tới!

Phải biết, hắn là đệ nhất Thái Tử của Kiếm Tinh đế quốc, Bách Lý Cảnh Thiên, ở đâu mà không được đối đãi như nhân vật mấu chốt. Nhưng sao đến nơi này của ngươi, ngươi lại không liếc mắt nhìn ta một cái?

Thế là, vị Thái tử điện hạ này mặc dù không phải tiểu công chúa, nhưng dù sao cũng là con cháu Hoàng thất, niềm kiêu ngạo của Kiếm Tinh, khó tránh khỏi cũng dính bệnh tiểu công trúa. Bị người không để mắt đến như thế, cũng chịu không được.

Nhưng mà, mặc dù hắn nổi giận, nhưng cũng chưa giận tới mức hỏng đầu óc. Dù nói thế nào, vừa rồi Trác Phàm đột nhiên biến mất, lại xuất hiện bên người Bách Lý Cảnh Cương, thủ đoạn miểu sát trong nháy mắt đó, thật quá kỳ dị. Nếu không rõ sự ảo diệu bên trong, lung tung ra chiêu, có thể sẽ lật thuyền trong mương.

Bởi vì thực lực của Trác Phàm quá mạnh, loại uy hiếp này, không thể không cẩn thận được. Có thể miểu sát nhị hoàng tử có thực lực gần với mình, sao lại là hạng người hời hợt được?

Lãnh Vũ Kiếm Vương kia về bẩm báo lão tổ tông, nói tiểu tử này chỉ có thực lực Dung Hồn cảnh, thật là quá hại người!

Nhưng mà cũng tốt, mất đi lão nhị, đổi được loại thủ đoạn quỷ dị này, cũng tính không quá thua thiệt, chí ít cô còn ở nơi này. Nếu vì vậy, cô có vạn nhất gì, đó mới thật là tổn thất, hừ!

Trong lòng oán trách, Bách Lý Cảnh thiên suy nghĩ một chút, mới thầm nháy mắt với tám vị hoàng tử còn lại.

Hiểu rõ ý của lão đại, tám người gật đầu nhau một cái, sau đó mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn về Trác Phàm, liếc nhau một cái, đụng một tiếng, một đạo tiếng vang kịch liệt vang động, tám người cùng phóng về hướng Trác Phàm, vây hắn lại, từng đạo kiếm mang sấm sét sắc bén trong tay chớp động, hung mãnh đâm về hai người Trác Phàm.

Lần này, Trác phàm cũng không thể lui, chỉ có thể ngăn lại tám người. Thế nhưng tám người đều lêm, hai bề đều là địch, hai tay khó địch bốn quyền. Hắn có thể ngăn được một hai người, nhưng cũng không ngăn được bảy tám người, luôn sẽ có người thành công đắc thủ.

Lúc này, biện pháp tốt nhất là đi ra khỏi chiến trường, mà phương pháp thoát đi, đã không thể đi ra đơn giản, chỉ có giống như hắn lúc nãy, thuấn gian di động mà rời đi.

Nhưng nếu làm như vậy, đều sẽ bị Bách Lý Ngự Thiên đang giám thị trên không trung nhìn rõ, từ đó tìm ra lỗ thủng từ trong chiêu thức này, có thể đưa Trác Phàm vào chỗ chết.

Cho nên dù Trác Phàm động hay không động, Bách Lý Cảnh Thiên đều có sở hoạch!

Khóe miệng xẹt qua đường cong gian trá, kiếm trong tay Bách Lý Cảnh Thiên khẽ nhúc nhích, kiếm mang cường hãn đã hình thành trên đầu ngón tay. Chỉ chờ hành động của Trác Phàm, chờ trong tích tắc hắn hiện thân lần nữa, thì để hắn chết không chỗ chôn!

Thế nhưng, đối mặt với kế hoạch tỉ mỉ của Bách Lý Cảnh Thiên, giống như ác lang đang ở bốn phía đánh tới, Trác Phàm chỉ nhẹ ôm lấy đầu vai của Sở Khuynh Thành, sắc mặt bình tĩnh như mặt hồ, giống như hoàn toàn không chú ý đến tất cả nơi đây.

Không nhìn, vẫn trần trụi không nhìn!

Nhưng mà, hắn tiêu sái mười phần không nhìn tất cả nguy cơ nơi đây, nhưng Âu Dương trường Thanh thấy vậy, lại gấp đến mồ hôi đầy đầu, rống to một tiếng. Dù sao, bây giờ Trác Phàm là vị cứu tinh duy nhất của hắn.

“Lão huynh, Trác huynh, Trác đại gia, đám ác hổ của Bách Lý gia đã giết tới, ngài mau tránh đi a!”

Không để ý đến hắn, Trác Phạm vịn nhẹ vòng eo mềm mại của Sở Khuynh Thành, thì thào lên tiếng, giống như đang dỗ dành tiểu hài tửu mà làm cho tâm linh nàng bình tĩnh.

Hưu hưu hưu…

Tiếng xé gió càng ngày càng gần, tám đại cao thủ đã bao quanh 5 mét bên ngoài hắn.

“Trác gia gia, ngài cũng đừng nghĩ quẩn, bây giờ cũng không phải là thời điểm nói chuyện yêu đương, ngài muốn ân ái với đại tẩu, thì cũng nên giải quyết bọn họ xong, có thể chứ?”

Âu Dương Trường Thanh nhìn thấy, gấp đến độ sắp khóc, la to nói.

Thế nhưng Trác Phàm vẫn mang theo bộ dáng không quan trọng như cũ, lôi kéo tay ngọc của Sở Khuynh Thành, nhẹ nhàng lúc lắc, khóe miệng nhếch lên nụ cười tùy tiện, ru lên khúc hát có làn điệu nhẹ nhàng.

Bọn người Diệp Lân thấy vậy, cũng không lo lắng cho an toàn của Trác Phàm, chỉ cùng cảm thán: “Trác huynh thân là một thiết hán tranh tranh, bây giờ ở trước mặt Khuynh Thành sư muội, trái tim băng lãnh cũng bị hòa tan a. Thật khó thể tưởng tượng, Trác huynh vì để vuốt ve tâm linh chấn kinh của Khuynh Thành sư muội, lại ngâm nga làn điệu nhẹ nhàng, thật là khó có được!”

“Khó được cái rắm, hiện tại là thời điểm tán gái sao?”

Không khỏi oán hận mắng to một cái, Âu Dương Trường Thanh nhìn thấy tám người kia càng lúc đến gần Trác Phàm, khóe miệng xẹp xuống, từng viên nước mắt dung mãnh rơi xuống: “Bây giờ ta cũng biết, vì sao các ngươi nói hắn có lúc cà lơ phất phơ rồi, dưới tình thế nguy cấp như bây giờ, hắn lại đi dỗ lão bà? Cho dù lão bà hắn bị chấn kinh, thì cũng nên giải quyết xong những việc này rồi hẳn dỗ không được sao? Chẳng lẽ hắn không biết, hắn vừa chết thì chúng ta cũng không còn hi vọng, chúng ta cũng phải chết theo. Bổn công tử cũng muốn dỗ lão nà, chỉ kém một cơ hội mà thôi, hắn cũng không nên tước đoạt một cơ hội này của ta chứ!”

Nói rồi, vẻ mặt Âu Dương Trường Thanh u oán nhìn về Mộ Dung Tuyết ở một bên.

Hai gò má đỏ lên, Mộ Dung Tuyết nghiêng đầu, nhìn về chỗ Trác Phàm, lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, ta nguyên hôm nay chúng ta cùng đồng vu quy tận!”

Khóe miệng co lại, Âu Dương Trường Thanh không còn gì để nói nhìn về phía nàng, bất đắc dĩ thở dài.

Ai, Tuyết muội, chẳng lẽ ngươi thà chết cũng không muốn đính hôn với ta sao? Vì cái gì…

Hưu hưu hưu!

Mà lúc này, tám bóng người đã xuất hiện gần một mét trước người Trác Phàm, thế nhưng hắn vẫn ôm lấy Sở Khuynh thành như cũ, hoàn toàn không có ý muốn động thủ.

Mi mắt lắc một cái, vẻ mặt Bách Lý Cảnh Thiên trên không trung hiện lên vẻ kỳ quái.

Bây giờ mà gia hỏa này còn chưa động, chẳng lẽ muốn đón lấy thế công của bốn người này sao? Một mình hắn cũng không quan trọng, nhưng trong ngực hắn còn một bà cô ngốc kia. Bất luận cao thủ gì, một khi bị con tin liên lụy, chiến lực sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Chẳng lẽ hắn cho rằng, mặc dù có liên lụy bên người, nhưng vẫn có thể đồng thời đón lấy thế công của tám người? Điều này sao có thể, đây là điều mà cô cũng làm không được, chẳng lẽ hắn có thể…

Song đồng rung động, vẻ mặt Bách Lý Cảnh Thiên trở nên khó có thể tin, nhưng vẫn chăm chú nhìn, tỉ mỉ xem cử động của hắn. Mà những người đang trọng thương kia, cũng đang chăm chú nhìn tất cả, trong lòng lo sợ bất an.

Giờ khắc này, Trác Phàm chết, bọn họ chết, Trác Phàm sống, bọn họ sống. Tất cả hi vọng của bọn họ, đều đặt vào trên thân của Trác Phàm.

Bạch!

Rốt cục, một đạo hắc ảnh lóe qua, nương theo kiếm chỉ nhanh như điện chớp một cái, một đạo thân ảnh quen thuộc với tất cả mọi người xuất hiện trước người Trác Phàm, một kiếm cường hãn bỗng nhiên đánh về bên hông hắn.

“Là tam hoàng tử!” Không khỏi giật mình, Mộ Dung Tuyết hét lớn một cái, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng: “Thực lực của hắn chỉ dưới Thái tử cùng nhị hoàng tử, cũng không thể khinh thường!”

“Không sai, vừa rồi chính hắn ngăn lại bổn công tử, Âu Dương trường Thanh thấy thế cũng hô lớn: “Nếu chỉ có một người hắn xuất thủ, có lẽ Trác huynh có thể ứng phó, nhưng bây giờ…”

Xoát xoát xoát…

Cùng lúc đó, bảy ánh kiếm còn lại cũng ào ạt đi vào bên người Trác Phàm, hung hăng đánh về phía hắn, cho dù là Trác Phàm, không chết cũng trọng thương.

Thấy tình cảnh này, lòng mọi người xiếc chặt lại, nắm chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Bây giờ đã không còn chỗ trống, nếu Trác Phàm còn không hành đọng, thì cũng sẽ không thể hành động được nữa. Bởi vì hắn… Đã trở thành một người chết!

C-K-Í-T… T… T!

Tựa như ý thức được tình thế nguy cấp trước mắt, Trác Phàm đang lay thân thể Sở khuynh Thành cũng dừng lại, trên sắc mặt bình tĩnh kia, cũng dần hiện lên vẻ âm trầm.

Hừ, bây giờ mới động thủ, đã muộn!

Nhếch miệng cười một cái, kiếm chỉ của tam hoàng tử cũng không trì trệ mà đâm thẳng hướng hông của Trác Phàm, chỉ kém một li nữa, liềm có thể xuyên thủng thân thể hắn.

Tựa hộ đã cảm nhận được sự vẫy gọi của nữ thần thắng lợi, khóe miệng tam hoàng tử hơi giương lên, giống nhưu sắp cười lớn ra.

Lần này, thủ cấp của tiểu tử này là của lão tử, người lập công trước mặt lão tổ tông, cũng là lão tử, ha ha ha…

Sưu!

Thế mà, ngay lúc này, lại cso một trận gió lạnh thổi qua, tam hoàng tử kia không biết tại sao lại có cảm giác không rét mà run, rất là kỳ lạ.

Chuyện gì xảy ra, sao lại có sát khí nồng đậm như thế!

Trong lòng ngờ vực, tam hoàng tử nhìn về chỗ truyền đến hơi lạnh kia, đối diện với đôi mắt lạnh như băng giống như nhìn người chết của Trác Phàm, trong lòng run lên một cái, vô cùng sợ hãi.

Thiếu chút nữa kiền có thể đánh ra kiếm chỉ kia, nhưng tam hoàng tử lại giống như chuột thấy mèo, giật mình không dám động đậy. Ánh mắt lạnh lùng kia của Trác Phàm phảng phất như có uy áp thiên nhiên, giống như lưỡi hãi của tử thần đang gác trước cổ hắn, để hắn không dám phản khan một chút nào.

Lạnh lùng theo dõi hắn, cũng hoàn toàn không quan tâm đến kiếm khí bảy người kia đánh tới, trong mắt Trác Phàm chỉ có hắn, cũng không nhìn về những người khác, lạnh lùng nói: “Phế vật, ai bảo các ngươi bắt Khuynh Thành đến đây, muốn chết!”

Vừa dứt lời, từng tiếng ầm vang vang lên, ngay trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, trong vòng bốn ngàn mét xung quanh Trác Phàm, đã chấn động kịch liệt, Lôi Viêm cuồn cuộn màu đen như cuồng phong vũ bão bao phủ tất cả mọi thứ, tám người vừa mới đi vào kia, cũng giống như bị song biển ngập trời nuốt vào, phúc chốc liền không còn tiếng vang!

“Không Minh Thần Đồng tầng thứ tư, Lôi Viêm hư Không Chấn!”

Mắt phải chớp động lên bốn đạo vầng sáng màu vàng, mắt trái có Lôi Viêm màu đen đang điên cồng tàn sát bừa bãi, Trác Phàm đứng ở giữa, lại vẫn êm ái mà ôm Sở khuynh Thành, thân thể vẫn hơi lắc lư, hừ nhẹ làn điệu thư giãn, nhưng khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng túc sát.

Trác Phàm hắn chỉ khi ở trước mặt Sở Khuynh Thành mới là một nam nhân ôn nhu, nhưng khi đối mặt với những người khác, lại là một ác ma chân chính. Ai dám tới gần hắn, vận mệnh sẽ bị hắn thôn phệ, không có ngoại lệ…

Bình Luận (0)
Comment