Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1703 - Chương 1709: Chánh Thức Mạnh Nhất

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1709: Chánh thức mạnh nhất

Cái gì, đó là…

Tròng mắt co rụt lại, thân thể Bách Lý Cảnh Thiên chấn động, bất khả tư nghị nhìn về Hắc Viêm đang thôn phệ kia, đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Xì xì xì…

Liệt diễm thiêu đốt không dứt, một mảnh Viêm Hải màu đen lan tràn, lại không nghe ra bất cứ động tĩnh nào.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả sinh vật đều bị Hắc Viêm thôn phệ, hoàn toàn đã không cảm giác được gì.

Bách Lý Cảnh Thiên ở trên không trung, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh, chuẩn bị xuất ra một kiếm kia, đầu ngón tay lại khẽ run, do dự không quyết.

Sao hắn có thể nghĩ đến, Trác Phàm thế mà còn có một chiêu quỷ dị như vậy, trong chốc lát, dưới thế công của tám vị hoàng tử có thực lực cường hãn lại có thể miểu sát tất cả trong nháy mắt.

Chuyện này, làm sao có thể?

Mà lại… Ngọn lửa màu đen kia lại là cái gì, sao có thể bao phủ tám đại cao thủ Dung Hồn cảnh của Bách Lý gia, ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra mảy may?

Nhíu chặt mi mắt, vẻ mặt Bách Lý Ngự Thiên ngưng trọng nhìn về chỗ ngập tràn màu đen kia, trong mắt lần đầu tiên tản ra cảm giác sợ hãi nồng đậm.

Cho dù lòng hắn cũng không nguyện thừa nhận nỗi sợ hãi này, nhưng hiển nhiên, trái tim của hắn lại nhảy nhanh hơn ngày thường…

Một chỗ khác, bọn người Vũ Thanh Thu nhìn cảnh này, vẻ mặt cũng kinh ngạc vô cùng. Tuy bọn họ biết rõ tính tình Trác Phàm, biết hắn có phương pháp chống lại dạng cường giả như tám vị hoàng tử kia, nhưng cũng không nghĩ tới, thủ đoạn này lại kinh khủng như vậy, trong nháy mắt liền toàn diệt!

Điều này làm cho tròng mắt của từng người bọn họ cũng sắp lòi ra.

Phải biết, đây chính là tám vị hoàng tử lúc trước có thể dễ dàng đánh ngã bọn họ, nhưng sao khi vào tay Trác Phàm, lại bị xử lí dễ dàng đến như vậy?

Không, không phải bọn họ quá cùi bắp, mà là do Trác Phàm quá mạnh, mạnh đến làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Như này, mới thật là cao thủ mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của 5 châu, là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai trong tương lai!

Liếc nhìn nhau, bọn người Vũ Thanh Thu cùng Viêm Ma bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài lên tiếng: “Ai, mới mấy năm, hoàn toàn đã không thể so sánh!”

“Đúng vậy, uy lực con mắt này của lão đại càng ngày càng mạnh!” Phun ra một ngụm trọc khí thật dài, Diệp Lân cũng cúi mặt xuống lắc lắc đầu: “Lúc trước một chút Hắc Viêm của hắn liền kém chút nữa đã lấy mạng ta, bây giờ hắn lại thả ra nhiều như thế, đoán chừng ta lên cũng sẽ bị miểu sát. Thực lực bây giờ của lão đại, đã không phải người thường có thể sánh được, trong thế hệ của chúng ta, dõi mắt khắp thiên hạ, còn có người nào có thể tranh phong cùng hắn?”

Nói rồi, Diệp Lân không biết cố ý hay vô tình giương mắt nhìn Bách Lý Cảnh Thiên trên không trung, ánh mắt hiện lên tia chế nhạo.

Giống như cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của hắn, Bách Lý Cảnh Thiên quay người nhìn Diệp Lân một cái, cũng hiểu rõ ý của hắn, rõ ràng là cáo mượn oai hùm.

Nhưng không thể không nói, Trác Phàm con cọp này, thật sự để cho hắn có chút sợ hãi!

Trong mắt càng thêm ngưng tụ, Bách Lý Cảnh Thiên tiếp tục nhìn về chỗ Hắc Viêm kia, trong tay ấp ủ cuồn cuộn phong mang. Mà hai người Âu Dương Trường Thanh cùng Mộ Dung Tuyết cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm về chỗ đang bị Lôi Viêm tàn phá bừa bãi kia, vẻ mặt mê mang.

Sau đó hai người nhìn nhau, cùng hít sâu một hơi, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Dù bọn họ biết thực lực của Trác Phàm trên bọn họ, là hi vọng được cứu duy nhất lần này của bọn họ, nhưng sao có thể nghĩ đến, cái hi vọng này lại to lớn đến vậy?

Thậm chí hi vọng này lớn đến mức đã san bằn tất cả lo lắng trong lòng bọn họ, để bọn họ hoàn toàn quên đi tồn tại của cường địch là Bách Lý Cảnh Thiên. Bởi vì khi so sánh với ánh mặt trời nắng gắt như Trác Phàm, tinh quang sáng chói của Bách Lý Cảnh Thiên cũng phải ảm đạm không ánh sáng.

Không nghĩ tới tên ác nhân này lại đáng sợ đến như vậy, vậy mà lúc trước ta lại muốn ra tay trừ hắn, thật quá ngây thơ!

Nhìn chằm chằm Hắc Viêm kia không thả, cảm xúc trong lòng Mộ Dung Tuyết ngổn ngang.

Tên ma đầu này… Là tồn tại căn bản ta không thể đối phó! Thế nhưng không trừ người này, tương lai trở thành Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai, tất sẽ trở thành đại nạn của thiên hạ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Tuyết vừa hi vọng, lại vừa lo âu, vô cùng mâu thuẫn…

Hô!

Nói đốt liền đốt, nói diệt liền diệt, chỉ trong nháy mắt, một làn gió nhẹ lướt qua, Lôi Viêm trong ngàn mét tiêu tán vô tung. Phóng tầm nhìn nhìn qua, chỗ Lôi Viêm kia vừa đốt, lại đã không còn bất kỳ vật gì trên thế gian còn tồn tại. Tám người kia, càng không còn một cọng lông. Ngay vị trí trung tâm nhất, Trác Phàm vẫn nhẹ ôm thân thể mềm mại của Sở Khuynh Thành, mảnh đất dưới chân kia, vẫn chưa bị ngọn lửa xâm nhập, hoàn hảo không chút tổn hại.

Trong miệng Trác Phàm còn đang ngâm khẽ từ khúc, giống như dỗ hài tử mà dỗ Sở Khuynh Thành trong ngực hắn, sắc mặt nàng điềm tĩnh an tường, không có chút vẻ sợ hãi gì.

Thấy cảnh này, khóe miệng Trác Phàm xẹt qua một đường cong vui vẻ, âm thanh ngâm nga cũng dần nhẹ lại, dừng hẳn. Còn Sở Khuynh Thành thì vẫn yêu ổn nằm trong ngực hắn lộ ra nụ cười điềm tĩnh, yên ổn chìm vào giấc ngủ!

Mọi người nhìn thấy cảnh này, cũng giật mình, trong lòng đối với thực lực của Trác Phàm cũng càng thêm kinh dị, có nhận thức mới.

Vừa lúc bắt đầu hắn miểu sát nhị hoàng tử Bách Lý Cảnh Cương, bây giờ lại diệt đi tám vị hoàng tử có thực lực mạnh mẽ, hắn làm tất cả đều không dùng để ứng phó trên chiến đấu, mà chỉ để vuốt lại trái tim kinh hoảng của Sở Khuynh Thành. Nhưng dù vậy, cũng có thể nhẹ nhõm tiêu diệt đi tám đại cao thủ.

Cái này gọi là, trong lúc nói cười cột buồm biến thành tro bụi.

Người ta căn bản không muốn đánh với ngươi, thậm chí không muốn nhìn thẳng ngươi một cái, chỉ bằng một ý niệm trong đầu, liềm có thể đưa ngươi vào chỗ chết, đây mới chân chính là thực lực cường hãn!

Dưới sự vây công của tám người các ngươi, người ta lại cảm thấy dỗ lão bà càng thêm trọng yếu hơn. Cái này gọi là cái gì, chính là hoàn toàn xem các ngươi như con kiến hôi, đơn giản không thèm nhìn, người ta căn bản không tin các ngươi có thể động đến một cọng lông của người ta, đây chính là tự tin phát ra từ đáy lòng của cường giả.

Trong một lúc, ánh mắt khi mọi người nhìn về Trác Phàm đã biến hóa, biến đến có chút kỳ dị, biến đến càng thêm sùng kính.

Lúc này, Trác Phàm đã tương đương như ẩn sĩ trên núi cao vạn trượng, không để những tục nhân bọn họ vào mắt, bọn họ dù muốn chạm đến hắn, nhưng mong muốn cũng không thành.

Cái này, đây là một loại cảnh giới, một cảnh giới mà bọn họ khó có thể chạm tới!

Đột nhiên, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía TRác Phàm có chút giật mình lo lắng, hoảng hốt, giống như đây là mục tiêu bọn họ muốn đạt đến, nhưng vĩnh viễn cũng không thể đạt được.

Cho dù là Mộ Dung Tuyết, giờ khắc này cũng sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, dường như Trác Phàm đã không phải đại ma đầu mà nàng một mực căm hận, mà là một tồn tại càng cao, nhưng cao đến mức nào, thì nàng cũng không rõ!

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Trác Phàm, quên đi thời gian, không gian, quên cả kình địch, nhưng trong mắt Trác Phàm thì chỉ có một người mà thôi.

“Khuynh Thành, lần này ta tự mình đưa nàng an toàn rời đi!”

Nhẹ sờ an ủi Sở Khuynh Thành đang ngủ say, Trác Phàm nhếch miệng, thăm thẳm lên tiếng, yêu thương nói không ra lời.

Hưu!

Thế mà lúc này, lại xảy ra chuyện bất ngờ, một tiếng phong minh bén nhọn vang lên, trên chín tầng trời, hiện ra kiếm khí lôi mang màu tím, mang theo kiếm uy không gì địch nổi bắn thẳng tắp về hai người Trác Phàm.

Còn chưa tới, trong một dặm, bao quát nơi của những người đang bị trọng thương kia, khí tức đã bị trì trệ, đá Hoa Cương cự thạch dưới chân cũng lấy tốc độ mắt trần có thể thấy mà vỡ vụn, quỷ dị mười phần bay vào không trung.

Uy áp mạnh mẽ này, tạo thành uy thế nghịch chuyển cả quy tắc thiên địa. Nếu bị đánh trúng, kết cục chắc sẽ thịt nát xương tan.

Tròng mắt co rụt lại, mọi người cùng hoảng hốt, sau đó mới lấy lại tinh thần dưới trạng thái kỳ dị, riêng Âu Dương Trường Thanh, cũng nhịn không được mắng to nói: “Bách Lý Cảnh Thiên, tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi, lại dám ra tay đánh lén? Còn tính đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của 5 châu cái gì chứ?”

“Hừ, nếu cô không xuất thủ, cái vị trí đệ nhất 5 châu này mới thật không thể ngồi nổi nữa!”

Cười lạnh một tiếng, Bách Lý Cảnh Thiên không chút phật lòng, sau đó hung ác nhìn về phía Trác Phàm, liên tục hét lớn, trong mắt đều là vẻ điên cuồng: “Trác Phàm, bây giờ xem ngươi sao có thể tránh thoát Bá Thiên Kiếm kình của cô!”

Vừa rồi hắn đã hiểu rõ, nếu như đơn đã độc đấu, hắn không có nắm chắt chiến thắng Trác Phàm, cho nên lần này tuy không đường đường chính chính, nhưng hắn vẫn lựa chọn tụ lại công lực toàn thân, tiến hành đánh lén.

Mà lại, đánh lén ngay lúc trên tay Trác Phàm đang có vướng víu, không dễ di động. Hắn cũng không đến gần trước người Trác Phàm, mà lại chọn lựa công kích tầm xa, tránh cho gặp phải bị kịch như mấy huynh đệ lúc trước.

Cứ như vậy, Trác Phàm chỉ có thể đón đỡ, còn thắng bại thì xem công lực của hai bên. Nhưng mình vốn là Quy Nguyên cảnh, còn đối phương chỉ là Dung Hồn cảnh mà thôi, vậy chẳng phải thắng bại đã rõ ràng rồi sao?

Lấy mình làm trưởng, tấn công địch mới ngắn, ha ha ha… Đây thật là hoàn mỹ!

Trong lòng Bách Lý Cảnh Thiên tự đắc, trong mắt đã lộ ra tinh quang thắng lợi. Nhưng đáng tiếc là, hắn còn chưa hiểu rõ Trác Phàm. Không Minh Thần Đồng tầng thứ bảy phối hợp cùng Diệt Thế Lôi Đồng, hắn chỉ gặp hai loại mà thôi!

Hô!

Mang theo âm thanh gào thét, kiếm khí không gì địch nổi kia đã đi đến trước người Trác Phàm, kình phong cuồng mãnh, thổi quần áo hắn bay phấp phới.

Thế nhưng hắn vẫn không có động tác gì như cũ, chỉ có sắc mặt trở nên càng thờ ơ, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Một người qua đường mà thôi, lại dám tới quấy rầy giấc ngủ yên của vợ ta, ngươi không muốn sống nữa sao?”

“Cái gì, ngươi nói cái gì?” Không nghe rõ, Bách Lý Cảnh Thiên liếc hắn một cái thật sâu, kỳ dị hỏi.

Hơi đóng lại hai con ngươi, Trác Phàm không nói thêm câu nào, khéo miệng xẹt qua một đường cong lạnh lẽo, sau đó lúc mở rah ai con mắt lần nữa, ánh mắt đã trở nên chói lọi.

Bên trong mắt phải, hai đạo vầng sáng màu vàng chiếu sáng rực rỡ, bên trong mắt trái, lôi viêm màu đen tàn cuồng bạo phá bừa bãi.

“Ta nói là…”

Bỗng chuyển đầu, hai mắt Trác Phàm trừng lên một cáu, hét lớn: “Ngươi đi chết đi!”

Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, Lôi Viêm Phá Không!

Bạch!

Một cỗ sét đánh xen lẫn viêm trụ đen nhánh, giống như thanh phi tiễn bắn về trên bầu trời, mà mục tiêu chính là Bách Lý Cảnh thiên…

Bình Luận (0)
Comment